Sát Thần

Chương 192: Ám dạ ma ảnh



Tảng đá nâu đen, hình thù kỳ quái, từng trụ dựng đứng lên, tạo thành một vùng thạch lâm màu đen.

Sắc trời dần tối, Hắc Thạch đảo vạn tốc câu tịch, nghe không nghe được một chút thanh âm của người và thú, khiến cho trong lòng người ta sinh ra áp lực.

Trong thạch lâm, Phong lôi phi sư bộ dạng uể oải nằm úp sấp, nhàm chán nhìn Hà Thanh Mạn, Thạch Nham ở khối đá đen đằng trướng, thường xuyên nhìn bốn phía để cảnh giác, hình như đang đề phòng sẽ có Ma nhân mò đến.

- Tốt nhất ngươi nên lập tức rời khỏi Hắc Thạch đảo!

Đôi mắt xinh đep của Hà Thanh Mạn nghiêm nghị

- Ngươi không biết tình thế trên đảo, không biết trên đảo có bao nhiêu Ma nhân, cũng không biết sự lợi hại của Ma nhân. Ngươi cũng chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, ở trên đảo người của chúng ta sẽ không tốn tâm chiếu cố ngươi, thật sự giao chiến với Ma nhân, sẽ không có ai bảo vệ ngươi.

Hà Thanh Mạn từ lúc đi xuống khỏi Phong lôi phi sư, khuôn mặt xinh đẹp lập tức ngưng trọng, khuyên bảo Thạch Nham rời đi.

- Không sao, ta không cần các ngươi bảo vệ, thật sự đụng phải Ma nhân, không cần các ngươi quan tâm ta.

Vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt, lắc lắc đầu

- Tạm thời ta sẽ không rời khỏi Hắc Thạch đảo, chờ Ma nhân Hắc Lân tộc chỗ này bị quét sạch, ta tự nhiên sẽ rời đi, không nhọc cô lo lắng.

- Ngươi!

Hà Thanh Mạn thầm hận, trừng mắt với Thạch Nham nói:

- Nếu không phải Mạc đại nhân lúc ở trên Hỏa Vân đảo, có nhiều chỉ điểm về cảnh giới võ đạo, ta mới lười quan tâm ngươi. Thật sự không biết suy xét thì với tu vi cảnh giới Bách Kiếp của ngươi, nếu người của chúng ta không chiếu cố thì ngươi cho là ngươi có thể sống sót thoải mái trong tay Ma nhân Hắc Lân tộc sao?

Thạch Nham nhíu mày, thản nhiên nói:

- Chuyện của ta, không tới phiên cô quản.

Cắn chặt răng, Hà Thanh Mạn hít sâu một hơi, bộ ngực sữa cũng theo đó mà to căng lên, nàng oán hận trừng mắt nhìn Thạch Nham, khẽ nói: - Là sư huynh của ta sắp đến đây!

- Sư huynh cô?

Thạch Nham đang ngắm nghía viên đá màu đen trong tay, nghi hoặc nói:

- Có liên quan gì tới ta?

- Sư huynh ta vẫn luôn một lòng si mê Tâm Nghiên tỷ, sau khi huynh ấy biết việc làm của ngươi với Tâm Nghiên, đã sớm nổi giận lôi đình muốn giáo huấn ngươi. Nếu sau khi huynh ấy đến đây, phát hiện ngươi cũng ở chỗ này thì chắc chắn ngươi phải hứng lấy lửa giận của huynh ấy, lấy tu vi của ngươi đụng phải sư huynh ta, ngươi chết chắc rồi!

Hà Thanh Mạn thẳng thắn.

- Hắn làm sao biết chuyện của ta và Tâm Nghiên?

Thạch Nham bóp nát viên đá cầm trong tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hà Thanh Mạn

- Là cô nói cho hắn sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Hà Thanh Mạn lóe lên, cứng rắn nói:

- Vậy thì sao? Loại người vô tình vô nghĩa nếu dám bạc tình phụ nghĩa Tâm Nghiên tỷ, chẳng lẽ còn sợ người ta biết?

- Đầu cô có bệnh rồi!

Thạch Nham mắng.

- Ngươi mới có bệnh!

Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Mạn khẽ biến, hai mắt híp lại, cả giận nói:

- Hiện tại Mạc đại nhân không ở đây không có ai bảo hộ ngươi, tin ta giáo huấn ngươi không!

- Cô có thể thử xem.

Ánh mắt Thạch Nham nhíu lại, khuôn mặt bỗng lạnh lùng đi.

- Cái tên nhà ngươi không phải thật sự không biết sống chết chứ?

Hà Thanh Mạn thấy Thạch Nham không chút sợ hãi, thái độ lạnh lùng nghiêm túc bỗng trái lại nàng đang sửng sốt

- Ngươi có biết sự lợi của sư huynh Tà Khôi, có biết thủ đoạn độc ác của hắn hay không? Ta nói cho ngươi, nếu như hắn muốn đối phó ngươi, ở trên Hắc Thạch đảo này hắn có thể làm cho ngươi chết ở trong tay Ma nhân mà không ai nhìn ra hắn đã xuất thủ, với hiểu biết của ta về tâm tính hắn, ta tin hắn thật sự có thể làm được!

Tà Khôi là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ tuổi của Thiên Tà Động Thiên, thân mang Thổ, Mộc hai loại Võ Hồn, tu vi cảnh giới Địa Vị tam trùng, tính tình máu lạnh nham hiểm tàn nhẫn, ở Già La hải vực cũng coi như là hung danh nổi tiếng, tuyệt đối là người khó đối phó.

Thạch Nham từ trong miệng Thác La, cũng nghe nói tới một chuyện của Tà Khôi, biết Tà Khôi vẫn say đắm Hạ Tâm Nghiên, những năm gần đây thường xuyên tìm các lý do đến Hạ gia, chỉ vì gặp Hạ Tâm Nghiên.

Tên này ở Thiên Tà Động Thiên có thân phận siêu nhiên, không biết bao nhiêu nữ tử trẻ tuổi của Thiên Tà Động Thiên thầm mến hắn, hắn lại không để ý một lòng muốn có được sự chấp nhận của Hạ Tâm Nghiên, nhưng mãi vẫn không đạt được mong muốn, bất luận Hạ Tâm Nghiên uyển chuyển cự hắn thế nào, hắn đều không bỏ cuộc, sống chết cứ quấn lấy.

Từ khi biết người này, trong lòng Thạch Nham liền sinh ra phản cảm.

Mục tiêu theo đuổi của Tà Khôi, lại là nữ nhân hắn coi là cấm chạm vào, Tà Khôi càng là si tình đến chết, Thạch Nham càng khó chịu, có cảm giác người khác nhìn trộm trân phẩm mà mình cất giữ.

- Biết sợ rồi sao?

Nhìn thấy Thạch Nham sau khi nghe tin tức Tà Khôi sắp tới, bỗng nhiên trầm mặc lại, Hà Thanh Mạn hơi hơi ngẩng đầu, thách thức nói:

- Hiện tại sợ còn không tính muộn, nể mặt Mạc đại nhân nên ta có thể dùng Phong lôi phi sư đưa ngươi rời khỏi Hắc Thạch đảo. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi rời đi, tối nay an bài ngươi đến trên hòn đảo gần đây, chờ người Dương gia đến đây rồi, ta sẽ nói cho bọn họ biết ngươi ở chỗ nào.

- Ai nói ta muốn đi?

Thạch Nham lạnh lùng nói.

Vẻ thách thức trên mặt Hà Thanh Mạn đột nhiên thu liễm lại, kinh ngạc nói:

- Ngươi ở lại chỗ này, thật sự muốn chờ ta sư huynh ta đối phó ngươi sao, có phải ngươi không biết sự lợi hại của sư huynh ta chứ?

- Ta mặc kệ hắn lợi hại cỡ nào, nhưng ta nhất định sẽ không rời khỏi Hắc Thạch đảo.

Thạch Nham trầm giọng nói.

Hà Thanh Mạn kinh ngạc, nhìn hắn thật kỹ, hồi lâu mới gật gật đầu, thấy kỳ lạ nói:

- Ngươi muốn tìm cái chết, ta cũng lười quản ngươi, tự cầu phúc đi!

- Ừm, cám ơn tin tức của cô.

Vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt nói.

- Không cần khách khí.

Hà Thanh Mạn xụ mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xuất hiện thêm nhiều chấm sao, nàng lấy ra một cái bồ đoàn, cứ như vậy dựa vào một khối hắc thạch phía sau ngồi xuống, lãnh đạm nói:

- Tối nay cứ nghỉ ngơi ở trong này đi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đỉnh núi kia tập hợp với bọn họ.

Thạch Nham gật đầu, nhưng không có đáp lời, mặc kệ tro bụi dưới mặt đất, trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.

Hà Thanh Mạn là có ý tốt, điểm ấy trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ là nữ nhân này tự cho là mình đúng quá mức, điều này làm cho Thạch Nham có chút phản cảm, nhưng xét thấy nàng đã nhắc nhở, Thạch Nham cũng không so đo cái gì.

Nhắm mắt lại, Thạch Nham đưa tinh thần chìm vào Huyết Văn giới.

Bên trong Huyết Văn giới, Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hoả vạn năm cùng tồn tại, khí tức bị phong ấn ở hai khu vực, không quấy nhiễu nhau.

- Lực lượng và khí tức của ta đã bị phong ấn hoàn toàn, thời gian gần đây tự ngươi hãy cẩn thận một chút, ta không thể giúp ngươi.

Ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm từ bên trong Huyết Văn giới truyền ra.

- Giới linh chắc là biết Địa tâm hoả đang trong thời khắc tiến hóa mấu chốt, nó không muốn khí tức và hàn lực của ta ảnh hưởng tới tiến hóa của Địa tâm hoả, cho nên phong ấn ta hoàn toàn.

- Tiến hóa của Địa tâm hoả cần bao lâu?

- Khó nói, nhanh thì một hai năm, chậm thì có thể cần mười năm sau. Ngươi phải nhớ kỹ, trong lúc Địa tâm hỏa tiến hóa, ngươi vẫn cần phải không ngừng thả ra tinh thần ý thức câu thông với nó, tiếp tục truyền đến ý niệm thân thiện của ngươi cho nó biết, như vậy nó mới có thể vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, cho dù là hình thái sinh mệnh thành hình, cũng sẽ coi ngươi trở thành thân.

- Ừm, ta đã biết.

Thạch Nham trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi nói:

- Ngươi có biết Ma nhân Hắc Lân tộc của Ma Vực không?

- Hắc Lân tộc...

Huyền Băng Hàn Diễm hình như đang suy nhĩ, một lát sau dường như nó từ trong trí nhớ lấy ra tin tức có liên quan đến Hắc Lân tộc, đáp lại:

- Hắc Lân tộc là một trong thất tộc Ma Vực, trời sinh có lân giáp màu đen, lân giáp màu đen này cực kỳ chắc chắn, lực phòng ngự kinh người. Hắc Lân tộc sinh hoạt tại nơi u ám của Ma Vực, nghe nói thân thể có thể ẩn nấp trong bóng đêm, cho nên một khi đến ban đêm, tộc nhân của Hắc Lân tộc có thể dễ dàng biến mất, ở ban đêm có thể ẩn thân, thậm chí ngay cả sinh mệnh dao động đều giảm xuống, rất khó tìm thấy. Sao thế, ngươi nhìn thấy người của Hắc Lân tộc sao?

- Còn chưa thấy, nhưng mà chắc là rất nhanh có thể thấy.

- Nhớ kỹ, tốt nhất ban đêm không nên giao chiến với người Hắc Lân tộc, sẽ rất thiệt thòi. Còn nữa, lân giáp của Hắc Lân tộc chẳng những chắc chắn, trong thời khắc mấu chốt còn có thể từ trong cơ thể bọn họ bắn ra, giống như lưỡi dao vô kiên bất tồi. Lúc giao chiến với người Hắc Lân tộc, luôn luôn chú ý hắc lân trên thân thể bọn họ, một khi phát hiện lân giáp run rẩy, lập tức rời xa! Lân giáp của Hắc Lân tộc run lên chính là dấu hiệu lân giáp muốn bắn ra ngoài.

- Ta nhớ rồi.

- Ngươii hãy chú ý đến Tụ hồn châu, tuy bây giờ nó không còn năng lực hấp thu linh hồn, nhưng tác dụng cơ bản cảm ứng linh hồn sinh mệnh vẫn còn. Ngươi lưu lại một tia tinh thần lực lên Tụ hồn châu, ở trong phạm vi nhất định chỉ cần tộc nhân của Hắc Lân tộc đến gần, ngươi nhờ vào Tụ hồn châu là có thể phát hiện ra được. Ban đêm, tộc nhân Hắc Lân tộc lợi hại thì có thể cùng ẩn núp thân thể và linh hồn, tương đương với ẩn thân, tương đương như tàng hình, không nhất định sẽ nhận thấy được, có thể có sự trợ giúp của Tụ hồn châu thì lại có thể cảm ứng được.

- Ta biết rồi.

Thạch Nham thầm kinh hãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ban đêm có thể ẩn thân, những Ma nhân Hắc Lân tộc này thật đúng là quỷ dị.

Sau khi trao đổi một hồi với Huyền Băng Hàn Diễm, Thạch Nham càng không dám coi thường những Ma nhân đến từ Ma Vực Thứ Tư.

Mở mắt, lấy ra Tụ hồn châu, Thạch Nham thả ra một tia tinh thần lực chui vào bên trong Tụ hồn châu.

Tinh thần lực đi vào bên trong Tụ hồn châu, cực kỳ ấm ấm, cực kỳ thoải mái.

Lực lượng linh hồn bên trong Tụ hồn châu giống như chất lỏng kỳ dị, đang chậm rãi di chuyển, tuy rằng lúc này những lực lượng linh hồn đó còn không thể trực tiếp hấp thu, nhưng tinh thần lực hắn chìm vào bên trong, đã cảm thấy rất dễ chịu, như đắm chìm trong dòng suối nóng, cảm giác thoải mái không nói nên làm.

Sau khi tia tinh thần lực này rót vào Tụ hồn châu, linh giác Thạch Nham lập tức nhạy bén hơn, tia tinh thần lực này của hắn giống như được Tụ hồn châu khuếch đại vô số lần. thông qua Tụ hồn châu, Thạch Nham lại thật sự có thể nhìn thấy rõ biến hóa rất nhỏ quanh mình, tinh thần lực lực này giống như có thể thẩm thấu qua mọi thứ.

Từng đoàn khí tức âm lệ tà quỷ, bỗng nhiên chiếu vào trong đầu... Thạch Nham đột nhiên biến sắc!

Thông qua Tụ hồn châu, hắn cảm ứng được rất rõ, ở chỗ bên cạnh cách Hà Thanh Mạn ba trăm mét, tụ tập rất nhiều đoàn khí tức sinh mệnh kỳ quái âm lệ!

Hắn đếm sơ qua, phát hiện e là những khí tưc đó không dưới ba mươi đoàn!

Hắc Lân tộc!

Vẻ mặt hoảng sợ, Thạch Nham vội vàng cảm ứng cẩm thận, cảm ứng được mức độ cường đại của khí tức sinh mệnh kia.

Trong những đoàn khí tức sinh mệnh đó, có bốn đoàn hùng hậu hung lệ nhất, không ngừng tản ra lệ khí nồng đậm, chủ nhân bốn đoàn kia chắc là cao thủ cảnh giới Địa Vị của Hắc Lân tộc, còn lại chắc đều có cảnh giới Bách Kiếp.

- Hà Thanh Mạn!

Thạch Nham đột nhiên quát khẽ.

- Khuya khoắt, ngươi hét cái gì?

Lông mi dày của Hà Thanh Mạn giật giật, nhưng chưa mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu nói.

- Ta nghĩ, chúng ta đã bị bao vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.