Sát Thần

Chương 235: Thái dương chi tinh! Dị bảo!!!



Một khối thiên ngoại thiên thạch hình góc cạnh thật lớn cắm trong sa mạc.

Thiên thạch kia phát ra ánh sáng rực rỡ, cả vật thể màu đỏ rực, tỏa ra thái dương hỏa viêm cực kỳ kinh người, ánh sáng mặt trời mạnh gắt, chói mắt quả thực khiến người ta không mở được hai mắt.

Thiên thạch như ngọn núi nhỏ, phần lớn bị chôn sâu trong cồn cát, chỉ lộ ra bên ngoài khoảng một phần ba.

Tia sáng đỏ rực chói mắt từ bên trên thiên thạch kia phóng ra, viêm lực nóng cháy như phô thiên cái địa, lượng nước trong cơ thể bị bóc hơi mất đi rất nhiều.

Người bình thường nếu đến chỗ này, chưa được ba khắc thì đã thành một thây khô rồi.

Ngay cả Thạch Nham được Địa tâm hỏa rèn luyện nhiều lần, đối mặt với hỏa viêm của thiên thạch cực kỳ kinh người này cũng thấy áp lực khổng lồ không thở nổi.

Bên trong thiên thạch, còn có dao động tinh thần kỳ dị truyền ra, Thạch Nham từ xa nhìn thiên thạch kia thì đã lập tức cảm nhận được thức hải liên tục kích động lên, đã bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực kỳ dị trong thiên thạch, thiếu chút nữa không khống chế được mình, đâm đầu vào thiên thạch kia.

Thạch Nham tin một khi hắn tới gần thiên thạch, thân thể chỉ cần hơi chạm đến hỏa viêm bên cạnh thiên thạch thì sợ là cái thân thể này của hắn sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Đừng nói là Võ Giả cảnh giới Địa Vị, cho dù là cường độ thân thể của cường giả Thần cảnh cũng không nhất định có thể còn nguyên vẹn dưới hỏa viêm của thiên thạch kia.

Thạch Nham không dám mạo hiểm, chỉ từ xa ở một bên nhìn, lặng lẽ quan sát đến khối thiên thạch cực lớn kia.

Địa tâm hỏa vạn năm sớm bay đi ra ngoài, lúc hắn đang sửng sờ thì Địa tâm hỏa đã chui đầu vào rồi biến mất bên trong thiên thạch.

Thạch Nham ngạc nhiên, thử liên hệ lại với Địa tâm hỏa thì phát hiện một khi hắn phóng ra thần thức thì từ bên trong thiên thạch lập tức phát ra tinh thần công kích kinh người, bức bách đích hắn thức hải chấn động mạnh, không thể không lập tức thối lui lại.

- Sao lại thế này?

Ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên từ trong Huyết Văn giới truyền ra, Huyền Băng Hàn Diễm đã lâu không có lên tiếng, khí tức vừa xuất hiện lập tức phóng ra từng đợt băng hàn lực.

Băng hàn lực rất nhanh đã khuấy động trong thân thể Thạch Nham, thẩm thấu băng hàn lực đến mỗi ngỏ ngách toàn thân Thạch Nham. Dưới tác dụng của hàn lực thì cảm xúc và thân thể táo bạo của Thạch Nham đã nhanh chóng ổn định lại.

- Ồ? Ngươi có thể phóng ra lực lượng?

- Ừm, chiếc nhẫn quỷ này có thể biết ngươi gặp phiền toái, cho nên đã giải trừ một ít trói buộc với ta.

Huyền Băng Hàn Diễm đáp xong lại trầm mặc tiếp, hình như nó đang thả ra tinh thần cảm ứng lực của nó quan sát tình hình chung quanh.

Không bao lâu, Huyền Băng Hàn Diễm truyền ra tinh thần dao động kinh ngạc

- Thái dương chi tinh!

- Cái gì?

Thạch Nham sửng sốt

- Ngươi nói cái gì?

- Khối thiên thạch đỏ rực kia chính là Thái dương chi tinh trong trung tâm Thái dương, là kỳ vật chí dương chí nhiệt thế gian đó!

Huyền Băng Hàn Diễm lập tức đưa tin

- Thái dương chi tinh, chỉ bên trong trung tâm thái dương mới có, là chỗ tinh hoa viêm lực của thái dương, người tu luyện một ít công pháp viêm nhiệt đặc biệt nếu có thể có được Thái dương chi tinh, thực lực sẽ được tăng lên một cách cực kỳ khủng bố!

- Có hữu dụng cho Địa tâm hỏa vạn năm không?

- Đâu chỉ hữu dụng! Khối Thái dương chi tinh này đủ để cho nó đột phá đến bước linh hồn hoản chỉnh rất nhanh, hơn nữa có được viêm lực mạnh mẽ không thua kém ta! Một khi Thái dương chi hỏa trong Thái dương chi tinh bị nó hấp thu dung hợp với hỏa viêm Địa tâm hỏa bản thân nó, như vậy hình thái sinh mệnh của nó lập tức sẽ phát sinh biến đổi!

Thạch Nham hoảng sợ.

- Sao? Còn có cái gì?

Huyền Băng Hàn Diễm chần chờ một lát, đột nhiên lại đưa tin:

- Bên trong thái dương chi tinh kia không thích hợp lắm, hình như cất vật gì đó! Vật phẩm kia có tinh thần dao động cực kỳ mạnh mẽ, mức độ mạnh mẽ của tinh thần dao động này có thể so với linh hồn công kích của cường giả Thần cảnh!

- Có vật gì đó?

Thạch Nham trợn mắt há hốc mồm

- Thái dương chi tinh rõ là từ thái dương ngoài bầu trời, là Thái dương chi tinh bên trong thái dương ngoài bầu trời xa xôi rơi xuống, sao lại có vật gì? Chẳng lẽ, vật kia đến từ thái dương sao?

- Cũng không nhất định là đến từ thái dương.

Huyền Băng Hàn Diễm trầm ngâm một lát

- Trong truyền thuyết, Võ Giả bước vào cảnh giới Chân Thần đã muốn có thể so với thần linh, có được đại thần thông thông thiên triệt địa. Thân thể bọn họ có thể thoát ly khỏi trói buộc thế gian, có thể trực tiếp bay đến ngoài bầu trời. Cũng chính là, chỉ cần Võ Giả cảnh giới Chân Thần là có thể lên thái dương...

- Đi lên thái dương sao?

Ánh mắt Thạch Nham bỗng sáng ngời

- Theo ngươi nói như vậy thì vật bên trong Thái dương chi tinh, cho dù không phải thứ từ trên thái dương, cũng là vật của Võ Giả cảnh giới Chân Thần nắm giữ?

- Chính là ý này.

Thạch Nham đột nhiên không nói nói nữa.

Cách xa trăm mét, lặng lẽ nhìn chằm vào Thái dương chi tinh kia phóng ra hỏa viêm mạnh mẽ sáng rực, cảm giác được ánh mắt nóng bỏng đau đớn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:

- Không thể tới gần a...

Tuy rằng thân thể hắn được Địa tâm hỏa rèn luyện qua, bên trong thân thể cũng có đầy một phần hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa, nhưng mà, Thái dương chi hỏa cực nóng có chung quanh Thái dương chi tinh, không phải là thứ hắn có thể chịu đựng được.

Cách xa trăm mét, hắn đã có cảm giác thân thể bị nóng bỏng, thật sự là muốn tiếp cận Thái dương chi tinh thì nói không chừng hắn sẽ bị đốt thành tro bụi.

- Muốn đi qua sao?

Huyền Băng Hàn Diễm hình như biết hắn ý nghĩ của hắn nên bỗng đưa tin:

- Chỉ bằng lực lượng của ngươi nhất định không thể tới gần, nhưng mà có ta trợ giúp ngươi, vẫn sẽ có khả năng...

- Vậy ngươi còn chờ cái gì?

Thạch Nham khẽ quát. Ngay sau đó, hắn liền từ bên trong Huyết Văn giới bên cảm nhận được hàn lực băng hàn thấu xương, dưới tác dụng của hàn lực nên chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã kết ra băng cứng.

Một thân băng cứng, lan khắp toàn thân, băng cứng kia giống như băng giáp, bao lấy hắn trong đó.

Được hàn lực tạo băng cứng hộ thân, Thạch Nham lập tức nhận thấy nhiệt độ cực nóng của Thái dương chi hỏa ở chung quanh đã bị triệt tiêu đi rất nhiều, không còn có cảm giác thân thể sắp bị đốt cháy.

"Bịch bịch thịch!"

Có băng giáp hộ thân, tự nhiên lá gan Thạch Nham lớn hơn nhiều, đi từng bước một đến Thái dương chi tinh kia, nhưng tốc độ không dám phóng đi quá nhanh.

Năm mươi mét.

Ba mươi mét.

Hai mươi mét.

Mười mét Thạch Nham bỗng nhiên ngừng lại.

Cách xa mười mét, một đám thái dương chi hỏa cực nóng lượn lờ gần Thái dương chi tinh không tản đi.

Hỏa viêm bao quanh cách Thạch Nham đã gần trong gang tấc, chỉ cần lại đi về phía trước một ít, thân thể hắn sẽ tiếp xúc trực tiếp với Thái dương chi hỏa, hắn cũng không biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì.

- Không nên tiếp cận nữa, cũng đã đủ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Huyền Băng Hàn Diễm nhắc nhở:

- Còn nữa, nhắm mắt lại đi, nhìn chằm nó thời gian dài thì mắt của ngươi sẽ mù đấy.

Thạch Nham lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhắm hai mắt lại, cách xa nhau mười mét, lại muốn muốn thả ra thần thức câu thông với Địa tâm hỏa.

- Không muốn bị tinh thần công kích của Thái dương chi tinh tập kích thì tốt nhất ngươi không nên thả ra thần thức, chỉ cần thần thức ngươi vừa ra, thừ trong đó sẽ lập tức phát hiện truy tới. Ta phát hiện, lực lượng tinh thần trong đó phóng ra còn có thể khiến cho tinh thần ngươi thương tổn còn nặng hơn ta làm, nói cách khác ngươi chắc chắn không ngăn được.

Thạch Nham vừa mới định hành động, được Huyền Băng Hàn Diễm nhắc nhở, lúc này đã thành thật lại

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Không có cách gì cả, chờ Địa tâm hỏa đi, ngươi tới gần là nó có thể cảm nhận được. Ở trong này, chỉ có nó không chịu ảnh hưởng của Thái dương chi tinh, hình thái sinh mệnh của nó khá đặc biệt, nó dám can đảm tới gần chỗ kia, chắc là cũng không sợ đồ vật bên trong đó. Ừm, chờ Địa tâm hỏa đi ra, hoặc là chờ nó chủ động liên hệ ngươi, ngoài trừ những cái đó cũng đừng thử phương pháp khác.

Thạch Nham không thể làm gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, đứng yên ở chỗ cách Thái dương chi tinh mười mét, cũng không dám thả ra thần thức cảm ứng, chỉ dùng thân thể để cảm thụ thái dương lực cực nóng của Thái dương chi tinh.

"Ồ?" Từng đợt thái dương lực nóng bức mỏng manh, từ bên trong Thái dương chi tinh thẩm thấu tiến đến đây, dường như bị vật nào đó ảnh hưởng nên đã lặng lẽ chui vào ngực Thạch Nham, rót vào trái tim Thạch Nham.

Sau khi thái dương lực rót vào, đột nhiên trái tim phát ra ánh sáng màu đỏ, điểm sáng ánh sao dày đặc bên trên trái tim đang bắt đầu sáng dần lên từng chút một, hình như bắt đầu đi động bên trên trái tim, giống như tinh thần đại trận kỳ ảo khó lường nào đó, hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Thạch Nham.

- Đây, đây là?

Huyền Băng Hàn Diễm có vẻ cực kỳ kinh ngạc, băng hàn lực của nó ở bên trong Huyết Văn giới bắt đầu yếu dần đi.

Rất nhiều thái dương lực thẩm thấu tiến vào, chui vào trong ngực Thạch Nham rồi rót vào bên trong trái tim Thạch Nham rất nhanh, khiến cho trái tim Thạch Nham dường như đã xảy ra biến hóa nào đó, biến thành hỏa viêm lực đặc hơn, có thể thừa nhận càng nhiều viêm lực thẩm thấu vào, trở nên cực kỳ chói mắt!

Ánh sáng mặt trời chói mắt, đột nhiên từ bên trong trái tim Thạch Nham nổ tung bắn ra, chỉ chốc lát Thạch Nham giống như thành một nguồn phát sáng, toàn thân phóng ra tia sáng hỏa viêm mạnh mẽ.

- Sao lại thế này?

Huyền Băng Hàn Diễm có chút không hiểu gì cả, vội vàng đưa tin cho Thạch Nham:

- Vì sao, vì sao trái tim của ngươi có thể hấp thu ánh sáng mặt trời chứ? Tinh Thần Võ Hồn, ta hiểu rồi! Thái dương cũng là một loại ngôi sao, thái dương lực cũng xem như là lực lượng ngôi sao, nhất định là như vậy!

Thái dương lực cực nóng đích rót vào trái tim, giờ khắc này Thạch Nham như bị ném vào nồi dầu nóng cháy, loại đau đớn này thực sự khó nói cho người ngoài biết được.

Cũng là bởi vì như thế, hắn ngay cả năng lực đưa tin cho Huyền Băng Hàn Diễm cũng không có, chỉ có thể bị động chịu đựng thái dương lực rót vào.

Cùng lúc đó, ở ngực hắn lại hình thành một đám lốc xoáy kỳ dị, công pháp kỳ dị Huyền Âm Quyết này là của Tam Thần Giáo vào giờ khắc này lại chủ động bắt đầu hoạt động.

Sự tồn tại của ba lốc xoáy kia khiến cho càng nhiều thái dương lực bị hút đến đây, tốc độ càng lúc càng nhanh điên cuồng rót vào trái tim hắn!

"Bùm!" Thân thể hắn đột nhiên bốc cháy, thái dương chi hỏa cực nóng đã bắt đầu đốt cháy bên trong thân thể hắn.

Huyền Băng Hàn Diễm khó có thể câu thông với Thạch Nham, lại biết nếu như mặc cho thái dương chi hỏa đốt cháy Thạch Nham thành tro bụi, linh hồn của Thạch Nham cũng khó mà đào thoát, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục tan thành mây khói.

Chỉ cần Thạch Nham chết đi, Huyết Văn giới này mất đi chủ nhân, chắc chắn sẽ giam cầm nó vĩnh viễn!

Đây cũng không phải kết cục Huyền Băng Hàn Diễm muốn nhìn thấy!

Lực lượng Thiên hỏa băng hàn dày đặc hơn, đột nhiên từ bên trong Huyết Văn giới tràn ra!

Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên phát lực, không tiếc hao phí lực lượng băng hàn cực độ của hàng tỉ năm khổ tu tụ tập, để trợ giúp Thạch Nham đối kháng thái dương chi hỏa trong thân thể, được rất nhiều băng hàn lực thẩm thấu vào nên Thái dương chi hỏa bên trong thân thể Thạch Nham lập tức bị băng hàn lực làm cho trung hòa lại.

Hai mắt của Thạch Nham, một bốc ra hỏa viêm, một lại băng hàn lạnh buốt, toàn thân biến thành trạng thái cực kỳ quỷ dị.

Thái dương chi tinh bên trong cồn cát liên tục phóng ra thái dương lực nồng đậm hơn. Sự hỗn loạn của Thái dương chi hỏa dường như bị khí tức nào đó thu hút, đều bay đến một chỗ.

Ở chỗ cách Thái dương chi tinh mười mét có một thân hình to khỏe toàn thân bị ngọn lửa quấn quanh, đang trải qua sự đối kháng giữa hỏa viêm và hàn lực thê thảm nhất.

Vào lúc này, viêm lực Thái dương chi hỏa và hàn lực Huyền Băng Hàn Diễm đang đối chọi lẫn nhau bên trong thân thể hắn, khiến cho thân thể hắn rơi vào trạng thái băng hỏa lưỡng trùng thiên, trong chốc lát thân thể băng hàn lạnh thấu xương, trong chốc lát lại nóng bỏng khó chịu.

Ngay cả thức hải của hắn cũng trở nên có chút hỗn loạn, rất nhiều cảm xúc tiêu cực bên trong huyệt đạo cũng đã không chịu khống chế tràn ra.

Thạch Nham cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ bị động chịu đựng mọi thứ.

Cuộc đọ sức của Thái dương chi hỏa và Huyền Băng Hàn Diễm xảy ra trong thân thể hắn, lúc hai loại lực lượng này vẫn đang công kích lẫn nhau thì trái tim hắn vẫn còn đang tiếp tục hấp thu thái dương lực của Thái dương chi tinh!

Thức hải hơi hỗn loạn, ý thức cũng hơi mơ hồ, Thạch Nham dần dần có chút mê mang, không biết bản thân mình là ai.

Cũng trong lúc đó, cảm xúc tiêu cực cũng phát tác bên trong thân thể hắn, đủ loại cảm xúc tiêu cực bừng dậy không ngừng khuấy động trong đầu hắn, khiến cho hắn theo bản năng quên mất bản thân, thất thủ lý trí, sắp tẩu hỏa nhập ma.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Dưới tầng mây đỏ rực.

Một thân hình to lớn, toàn thân đầy hỏa viêm, hai mắt đỏ ngầu, ngửa mặt lên trời rít gào, tựa như muốn hủy thiên diệt địa vậy.

Tiếng gào thét kinh khủng cứ quanh quẩn giữa sa mạc, khiến cho đám người cách xa hơn mười dặm cũng đều nghe rõ ràng.

- Ai đang kêu gào?

Giữa sa mạc, một hàng Võ Giả đang chậm rãi đi không mục đích, những người này đều tỏ ra có chút phong trần mệt mỏi lả người.

Một cô gái dẫn đầu có dáng người xinh xắn, cau mày, hướng về phương xa nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên kinh hô lên.

- Cổ tiểu muội, ta nghĩ người đang kêu gào chắn hẳn là cừu nhân của muội.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam rất quái lạ, thản nhiên nói.

Đoàn người này chính là Tào Chỉ Lam, Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình. Ban đầu bọn họ bị tách ra nhưng trải qua khoảng thời gian chạy trong sa mạc này, hai đội ngũ này lãi gặp mặt rất trùng hợp.

Sau khi gặp nhau, bọn họ tự nhiên tụ tập lại với nhau, muốn ở trong sa mạc quỷ dị này tìm kiếm ra đám Võ Giả của Dương gia, nhưng mà bất luận bọn họ mò mõm thế nào, bất luận Tào Chỉ Lam thi triển Linh Thần Võ Hồn thế nào thì ở trong này, bọn họ đều giống như là người mù, không tìm ra được phương hướng nào.

Hiện tại ngay cả Tào Chỉ Lam cũng bắt đầu có chút mê mang.

Hôm nay, bọn họ đang mê mang không biết làm sao thì đột nhiên nghe được tiếng gào thét kinh khủng, năng lực cảm ứng nhạy bén của Tào Chỉ Lam đã từ tiếng gào thét này mà xác định thân phận người đó, lập tức làm cho bọn họ hưng phấn lên.

- Ha ha, xem ra rốt cuộc chúng ta đã có mục tiêu xác định!

Cổ Linh Lung khẽ quát một tiếng

- Vậy còn chờ cái gì? Chúng ta lập tức giết tới sớm xử lý tiểu tử kia.

Phan Triết mỉm cười, gật gật đầu nói:

- Chúng ta đi cũng được một thời gian rồi, chỉ là trong sa mạc này đã bị lạc gần nửa năm. Ừm, sớm xử lý xong đám dư nghiệt của Dương gia, chúng ta cũng có thể sớm ra ngoài.

- Sớm ra ngoài?

Tào Chỉ Lam cười khanh khách liếc mắt nhìn Phan Triết

- Không biết ngươi có kế sách thần kỳ gì, có thể để chúng ta sớm ra khỏi sa mạc này?

- Ta nghĩ, điểm đột phá ở trên người Thạch Nham, tên kia chắc là người thứ nhất tiến vào nơi này, nói không chừng hắn biết làm sao rời khỏi nơi này.

Phan Triết gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói:

- Thật sự không được, không phải là có Tào tiểu thư sao? Ta tin tưởng bằng vào Linh Thần Võ Hồn của Tào tiểu thư, chắc là sớm muộn gì cũng có thể biết được điểm cổ quái trong sa mạc này.

- Nhưng ta lại không có chút tin tưởng.

Tào Chỉ Lam lắc lắc đầu, bỗng sắc mặt nghiêm túc

- Phương hướng chỗ Thạch Nham cực kỳ đích nóng bức, ta nghĩ không phải tất cả mọi người có thể thích ứng nhiệt độ cực nóng bên kia. Ngay cả ta, muốn tiếp cận chỗ kia cũng cần nhờ vào bí bảo, tự các ngươi hãy có chừng mực, không nên miễn cưỡng.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều khẽ biến.

Dừng một chút, đám người Cổ Linh Lung mới thầm gật đầu, lập tức quay đầu bắt đầu phân phó cho những kẻ đi theo, bảo bọn họ thật cẩn thận, không được mạo muội xâm nhập lên phía trước, để tranh không chịu nổi hỏa viêm cực nóng bên kia, bị hỏa viêm lực hấp chết.

Sau khi phân phó xong, ba người Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình mới dám đuổi kịp Tào Chỉ Lam, nhanh chóng nhắm đến phương hướng chỗ Thạch Nham.

Sau một hồi.

Bốn người Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình, Phan Triết xuất hiện ở phạm vi năm trăm mét Thái dương chi tinh.

Cách xa năm trăm mét, ánh sáng mặt trời mãnh liệt của Thái dương chi chiếu rọi nên bốn người không thấy rõ Thạch Nham, cũng không biết rốt cuộc chỗ kia đã xảy ra chuyện gì.

Đám người đi theo bọn họ, đã không có một ai dám can đảm đuổi theo.

Dưới viêm lực cực nóng của thái dương như thế, ngay cả một ít Võ Giả cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên chi cũng đều không chịu nổi, đều lựa chọn dừng lại tại chỗ.

Bốn người Tào Chỉ Lam sở dĩ dám tiếp cận gần như vậy, hoàn toàn là bởi vì bọn họ là người cầm lái tương lại của thế lực bọn hắn, bốn người này chẳng những tu luyện võ kỹ đặc biệt, bí bảo mang theo trên người cũng không ít, nhờ vào bí bảo và Võ Hồn thần kỳ nên bọn họ mới có thể đứng ở chỗ năm trăm mét.

Thân thể bọn họ không có được Thiên hỏa rèn luyện, mặc dù là thân mang dị bảo những cũng chỉ có thể ở ngoài năm trăm mét quan sát, không thể giống như Thạch Nham không nhờ vào hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm mà cũng có thể đứng ngoài trăm mét, còn không cần lo lắng bị Thái dương chi hỏa đốt cháy.

- Ta không mở mắt ra được!

Cổ Linh Lung kinh hô lên

- Nơi đó rốt cuộc là cái gì vậy chứ, giống như là một thái dương nhỏ, rất chói mắt, ta không nhìn thấy gì, cũng không dám nhìn!

- Không được mở mắt!

Tào Chỉ Lam không kềm được la hoảng lên

- Đó, đó có thể, có thể là Thái dương chi tinhThái dương chi tinh từ bên trong tung tâm thái dương, mắt thường nhìn vào ánh sáng mặt trời trong đó sẽ bị mù mắt!

- Thái dương chi tinh!

Phan Triết hoảng sợ

- Nếu người của Tam Thần Giáo đến đây, biết nơi này có Thái dương chi tinh, chẳng phải là sẽ điên cuồng sao?

- Đáng tiếc, Tam Thần Giáo bận rộn giao chiến với Minh nhân, không có tham dự hành động lần này nhằm vào Dương gia. Ừm, đây là sai lầm của bọn họ, nếu Võ Giả của Tam Thần Giáo này có được Viêm Nhật Võ Hồn đi tới nơi này, hơn nữa phát hiện Thái dương chi tinh ở nơi này thì Viêm Nhật Võ Hồn của bọn họ sẽ đạt tới mức kinh khủng!

Trác Nghiên Tình từ từ nhắm hai mắt, cũng nhịn không được mà cảm khái.

Tào Chỉ Lam không có trả lời, lặng lẽ phóng ra Linh Thần Võ Hồn, muốn xem xét tình hình bên kia.

Nhưng mà, Linh Thần Võ Hồn của nàng vừa mới buông ra, lập tức phát hiện từ bên trong Thái dương chi tinh kia truyền ra một luồng tinh thần dao động cực kỳ mãnh liệt, tạo thành tinh thần công kích cực kỳ sắc bén, giống như sét đánh truy theo cảm ứng của Linh Thần Võ Hồn chui vào trong đầu Tào Chỉ Lam.

"Phụt!" Tào Chỉ Lam không kêm được phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại chật vật lui về sau mấy bước, khuôn mặt đỏ bừng, thét to:

- Không được buông ra tinh thần lực cảm ứng! Trong Thái dương chi tinh kia có thứ cổ quái!

"Phụt!"

"Phụt!"

Phan Triết và Cổ Linh Lung, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng chật vật lui về phía sau, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trác Nghiên Tình hoảng sợ, nàng mới định phóng ra tinh thần lực cảm ứng, vội vàng an phận lại.

Tào Chỉ Lam chỉ nói chậm một câu, Phan Triết và Cổ Linh Lung liền bị trọng thương ngay, trong nháy mắt tinh thần lực phóng ra đã bị thứ kỳ dị bên trong Thái dương chi tinh công kích, lập tức thụ thương.

- Cẩn thận một chút! Ngàn vạn không được phóng thích tinh thần lực cảm ứng nữa, cũng không được liên tục mở to mắt, chỉ liếc mặt nhìn rồi lập tức nhắm mắt, để tránh bị ánh sáng mặt trời chói lọi làm mù mắt!

Tào Chỉ Lam vội vàng nhắc nhở.

- Không hay!

Trác Nghiên Tình đột nhiên khẽ kêu lên.

- Làm sao thế?

Phan Triết vội hỏi.

- Thạch, Thạch Nham đến đây!

Trác Ngiên Tình nhịn không được lui về phía sau

- Ở trên người hắn đầy hỏa viêm, còn có, còn có chút hàn lực cổ quái, đây, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Cái gì?

Tào Chỉ Lam sau khi kinhhãi, không nhìn được mở mắt ra.

Trong tầm mắt, một thân ảnh hùng vĩ to lớn được ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu rọi đang nhanh chóng tiến đến đây, ở bên trong thân thể hắn bay ra hai loại hỏa viêm đỏ rực và xanh tối, hỏa viêm đỏ rực cực nóng lại mãnh liệt, hỏa viêm xanh tối rét lạnh thấu xương, hai loại hỏa viêm này lan khắp toàn thân hắn, giống như còn đang đấu tranh rất kịch liệt.

Nhưng hỏa viêm khác nhau quấn thân mà hắn lại hành động tự nhiên, hơn nữa còn nhanh như tia chớp nhằm về phía mọi người, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Theo thân hình hắn bay vút đi, một đám Thái dương chi hỏa ở chung quang Thái dương chi tinh chung quanh giống như đám mây lửa cuốn theo.

Không biết vì sao mà một đám Thái dương chi hỏa này dường như bị thân thể hắn thu hút, dù theo thân thể hắn bay vút đi cũng quấn thei hắn rất nhanh.

Hỏa viêm lực như kinh thiên động địa đập đến mặt, giống như phải đốt cháy thế gian thành tro bụi.

Đến khoảng khắc hai mắt cực kỳ đau đớnn thì Tào Chỉ Lam mới ý thức được là hai chịu không nổi nữa, Tào Chỉ Lam đột nhiên quay đầu không có chút do dự, thoát đi bằng tốc độ nhanh nhất.

"Lui!"

Phan Triết còn chờ nàng nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện Tào Chỉ Lam nháy mắt đã biến mất.

Khuôn mặt anh tuấn khẽ biến, hắn cũng không dám nói thêm cái gì, cũng chật vật đi theo phía sau Tào Chỉ Lam, cố hết sức thoát đi.

Trác Nghiên Tình và Cổ Linh Lung tuy rằng không có cam lòng muốn lưu lại chiến đấu, nhưng nhìn thấy Tào Chỉ Lam xếp sát trên Chiến bảng đã chạy thoát trước, các nàng cũng cảm thấy được không ổn, theo sau Phan Triết cũng vội vàng rời đi.

"Phập!"

Cùng lúc đó.

Một thanh cự kiếm đỏ rực như hỏa tinh dài hai mét, rộng nửa mét đột nhiên từ bên trong Thái dương chi tinh kia bay ra!

Trên cự kiếm đỏ rực này có đầy ký hiệu hỏa viêm cổ xưa, ở phía trên thân kiếm còn có một con mắt màu đỏ, trong nháy mắt khi cự kiếm bay ra thì bên trong con mắt màu đỏ bên trên thân cự kiếm, đột nhiên phóng ra ánh sáng màu đỏ tươi tà dị!

Một luồng tinh thần dao động vô cùng tà ác bỗng chốc từ bên trên cự kiếm đỏ rực như hỏa tinh lan tỏa ra, tinh thần dao động tà ác này giống như lốc xoáy tử vong càn quét sinh linh, như muốn cướp đoạt hết sinh cơ của mọi sinh linh.

Thân hình to lớn đang điên cuồng đuổi theo đám người Tào Chỉ Lam, Phan Triết, lúc thanh cự kiếm phóng ra tinh thần dao động tà ác thì hắn đột nhiên ngừng lại, bên trong hai mắt hiện ra vẻ mê mang.

Huyết Văn giới hắn đeo trên ngón tay, không biết từ khi nào cũng đã phóng ra ánh sáng đỏ tươi như máu tương hỗ với huyết quang trên cự kiếm phóng ra, chúng giống nhau đến kinh ngạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.