Sát Thần

Chương 236: Hấp thu!



Giữa sa mạc, tinh thần dao động tà ác từ trên cự kiếm phát ra thổi quét tứ phương, như sóng biển cuồn cuộn tung bay đến hướng đám người Phan Triết.

Thái dương chi hỏa của Thái dương chi tinh từ khoảng khắc thanh cự kiếm bay ra cũng đột bùng lên mạnh mẽ.

Một đám hỏa viêm từ bên trong Thái dương chi tinh bay ra, cùng một màu màu đỏ với bầu trời đỏ rực, khiến cho sa mạc này nóng bức trở nên càng nóng bỏng khó chịu hơn.

Tào Chỉ Lam, Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình là thế hệ nhân tài kiệt xuất mới của thế lực khắp Vô Tận hải, lúc này một đám vô cùng thảm hại, đều rời xa Thái dương chi tinh, hận không thể là mình chưa từng tới nơi này.

Chỗ xa hơn, những kẻ đi theo vốn không dám tới gần Thái dương chi tinh, nhìn thấy từ xa hỏa viêm ngút trời, tinh thần dao động tà ác bao phủ tứ phương, trong lòng đều thấy rét lạnh không dám tới gần, nhưng lại muốn biết kia rốt cuộc bên kia đã xảy ra đại sự kinh hãi gì.

Mang theo lòng hiếu kỳ, những người này đang ở lại tại chỗ không nhịn được tò mò bước đến khu vực kia.

Mới đi được trăm bước, những người này lập tức nhìn thấy Tào Chỉ Lam vẻ mặt nghiêm trọng, nhanh chóng bay vút đến.

- Hãy chạy đi! Lập tức!

Sắc mặt Tào Chỉ Lam trầm xuống, khẽ quát lên không nói rõ gì, đột nhiên lướt qua những người này rất nhanh, tiếp tục chạy băng băng về phía trước.

Ba người Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình tụt lại phía sau, đợi sau khi bọn họ phát hiện Võ Giả dưới trướng đang tiếp cận, cũng vội vàng thét to lên, bảo mọi người nhanh chóng rời xa chỗ này, không cho phép bất cứ kẻ nào lưu lại chỗ này.

Đám Võ Giả còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vừa thấy bốn người thủ lĩnh thảm hại như vậy nên cũng không dám nghĩ nhiều, lại vội vàng quay đầu, đi theo phía sau đám người Phan Triết, bằng tốc độ nhanh nhất rời xa chỗ này.

Gần chỗ Thái dương chi tinh.

Một đám Thái dương hỏa viêm từ khu vực kia nhanh chóng lao ra, bao phủ toàn bộ bầu trời, giống như đám mây lửa đè ép xuống.

Chuôi cự kiếm đỏ rực lơ lững trên bầu trời, giữa không trung phóng ra tinh thần dao động tà ác, con mắt đỏ rực bên trên thân kiếm nhấp nháy phóng ra ánh sáng màu đỏ tươi cực kỳ quỷ dị.

Lúc này, con mắt màu đỏ trên thân kiếm hình như đang nhấp nháy hình như đang nhìn chắm về một hướng nào.

Dưới cự kiếm, hai mắt Thạch Nham đỏ ngầu, thần trí không rõ, ngẩng đầu nhìn chuôi cự kiếm dài hai mét, rộng nửa mét trên bầu trời, ánh mắt có hơi chút mê mang.

Đồng thời Huyết Văn giới tên tay hắn cũng biến thành huyết quang đại thịnh, cực kỳ tương tự với ánh sáng đỏ tươi bên trên chuôi cự kiếm này.

Huyết quang chói lọi nổ tung lên từ bên trong Huyết Văn giới bắn ra, lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm bị giam cầm lại toàn bộ.

Khoảng khắc Huyết Văn giới phát ra huyết quang chói mắt, cự kiếm vốn lơ lững bất động trên bầu trời, hình như đột nhiên phát hiện mục tiêu nào đó, hoặc là bị cái gì đó hấp dẫn lôi kéo, đang chậm rãi bay tới hướng Thạch Nham.

Vẻ mặt Thạch Nham hoang mang, hình như cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ theo bản năng giơ cao Huyết Văn giới đeo trên tay lên.

Bên trong Huyết Văn giới phóng ra tia sáng kỳ dị, huyết quang đỏ tươi vô cùng đẹp mắt, giống như phải phải nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ như máu.

Cùng lúc đó, cảm xúc tiêu cực trong thân thể Thạch Nham bỗng nhiên giống như thủy triều, ồ sát rót vào bên trong Huyết Văn giới. Sau khi được cảm xúc tiêu cực rót vào thì đột nhiên lan tỏa ra một luồng tinh thần dao động mạnh mẽ.

Cự kiếm đỏ rực như hỏa tinh bỗng hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, bay thẳng về phía Huyết Văn giới, chỉ một chốc đã biến mất trong Huyết Văn giới không thấy tung tích nữa.

Thần trí Thạch Nham đang không tỉnh táo lại đột nhiên khôi phục thanh tỉnh.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực hỗn loạn trong thức hải, nháy mắt đã không còn sót lại chút gì, từng luồng thái dương lực bên trong thân thể đến của Thái dương chi tinh vẫn còn đang liên tục sôi trào thiêu đốt chui vào trong trái tim hắn, khiến cho trái tim hắn trở nên lấp lánh như có vô số ánh sao, một vầng hỏa viêm đỏ rực đang bốc cháy.

Thân thể như bị đốt cháy, cực kỳ đau đớn, hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm như một dòng nước lạnh đang vuốt ve thân thể hắn, khiến cho đau đớn của thân thể hắn yếu đi một chút.

Cách xa Thái dương chi tinh hơn ngàn mét, hắn đứng giữa sa mạc vẫn có thể cảm ứng được thái dương lực mãnh liệt hơn của Thái dương chi tinh.

Quay đầu, nhìn về phía Thái dương chi tinh đằng xa, Thạch Nham cảm nhận được rõ, trải qua biến hóa trong khoảng thời gian ngắn này, ánh sáng mặt trời cực nóng chói mắt của Thái dương chi tinh từ bên trong trung tâm thái dương, dường như cũng dần dần ảm đạm đi.

Thái dương lực và Thái dương chi hỏa ẩn giấu trong Thái dương chi tinh, bị hắn và Địa tâm hỏa tiêu hóa đang dần xói mòn rất nhanh, thế mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn này đã tiêu hao hơn phân nửa.

Thiên ngoại thiên thạch thật lớn kia, phóng ra ánh sáng mặt trời đã không còn chói mắt như ban đầu nữa.

Thạch Nham cau mày, trong lúc nhất thời cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ma hắn còn nhớ mơ hồ trước đó hình như có người tiếp cận chỗ này, hắn từ bên chỗ Thái dương chi tinh nhanh chóng đi tới, hình như đang đuổi giết ai đó... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Do dự một lát, hắn thả ra thần thức, chậm rãi khuyết tán ra bên ngoài, muốn nhìn xem chung quanh có dao động sinh mệnh mạnh mẽ nào hay không.

Một, hai, ba người...

Ở bên trong thức hải, hắn cảm ứng được rõ có mười mấy tên Võ Giả, những người đó chỉ cách hắn có hai dặm, đang dùng tốc độ cực nhanh rời xa chỗ này.

Thạch Nham ngạc nhiên.

Sửng sốt trong chốc lát, không biết vì sao những người đó lại tránh né hắn, cũng không có tý niệm đuổi theo, nghĩ một lúc hắn xoay người, lại chạy đi đến phương hướng Thái dương chi tinh.

- Vì sao phải chạy trốn?

Hồi lâu sau, thân hình Cổ Linh Lung đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía bầu trời đỏ rực phía sau, nhíu mày nói:

- Chỉ là một tên Thạch Nham, có cần phải khẩn trương như vậy không?

- Thạch Nham?

Tào Chỉ Lam lắc lắc đầu

- Sở dĩ phải chạy trốn, không có liên quan gì đến Thạch Nham, sự xuất hiện đột nhiên của chuôi cự kiếm đó, mới là thứ chúng ta phải chạy trốn!

- Chuôi cự kiếm đó...

Cổ Linh Lung ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khó coi, gật gật đầu

- Khoảng khắc thanh cự kiếm kia xuất hiện, mấy thanh Thần Kiếm trong thân thể ta truyền ra tín hiệu cảnh báo mạnh mẽ, thúc giục ta lập tức tránh đi. Chẳng lẽ, cự kiếm kia thật sự lợi hại như vậy sao?

- Rốt cuộc cỡ nào lợi hại, ta cũng rất khó nói rõ.

Vẻ mặt Tào Chỉ Lam nghiêm túc, thản nhiên nói:

- Nhưng mà, giết chết mọi người chúng ta, đối với chuôi cự kiếm này mà nói chỉ là chuyện dễ dàng. Thậm chí cũng không phải nó chém chết một đám chúng ta, chỉ là tinh thần dao động tà ác do nó phóng ra cũng dập nát toàn bộ linh hồn chúng ta!

Lời này vừa nói ra, lúc này mọi người đã trợn mắt há hốc mồm.

- Lợi hại như vậy?

Phan Triết âm thầm tạp lưỡi

- Nói như vậy, chuôi cự kiếm đó chẳng phải là một trong các loại bí bảo Thánh cấp?

- Ít nhất là Thánh cấp!

Trác Nghiên Tình cũng gật gật đầu

- Tinh thần dao động tà ác của cự kiếm kia quả thật cực kỳ đáng sợ, cách xa như vậy mà thiếu chút nữa ta không có được ý niệm chạy trốn. Nếu ta không có bí bảo của sư môn, nói không chừng lần này thật sự phải chết ở chỗ đó, con mắt trên thanh cự kiếm kia có sức mạnh mê hoặc lòng người, hình như con mắt đó có được một sinh mệnh tà ác.

Sắc mặt đám người Phan Triết khẽ biến.

Những lời của Trác Nghiên Tình, làm cho bọn họ đều nhớ lại con mắt bên trên thanh cự kiếm, con mắt đó trên bầu trời nhấp nháy phóng ra huyết quang đỏ tươi, như đám ma quái rất quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm cực kỳ tanh máu, khiến cho những người cảm lái tương lai của Vô Tận hải đều sinh ra sự sợ hãi, không dám đối địch lại.

- Hiện tại phải làm sao đây?

Cổ Linh Lung hỏi

- Thạch Nham rõ ràng ở đàng kia, chúng ta cũng không dám tới gần, cũng không biết cự kiếm kia thuộc về ai, các ngươi nói nơi này còn có người khác không?

- Tạm thời đứng tiếp cận chỗ kia, ta sẽ dùng Võ Hồn của ta cảm ứng, chờ đến lúc ta không phát hiện hỏa viêm cực nóng bên kia, không cảm ứng được nguy hiểm nữa, chúng ta lại đi qua xem sao. Hừ, Thạch Nham không thể gây ra sợ hãi, chỉ cần đến lúc đó hắn vẫn còn, tuyệt không phải đối thủ chúng ta.

Tào Chỉ Lam ổn định lòng quân.

Mọi người đều gật đầu.

Trong mắt Thạch Nham lóe lên nhiều điểm sáng kỳ dị, trong lòng đầy kinh ngạc, từng bước đi đến chỗ Thái dương chi tinh.

- Bên trong chiếc nhẫn này, sao đột nhiên lại có thêm một thanh cự kiếm, chuôi kiếm này chắc là thật thể mà, vì sao chiếc nhẫn quỷ quái này có thể cất chứa chứ?

Ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm lại từ trong Huyết Văn giới truyền đến

- Ta đã xem qua kết cấu của chiếc nhẫn này, theo đạo lý thì nơi này không thể cất chứa thật thể mà, vì sao có thể đặt vào chuôi kiếm quỷ dị này chứ?

- Ta nghĩ, chuôi cự kiếm này có liên hệ nào đó với chiếc nhẫn của ta.

- Vì sao lại nói như vậy?

- Ta cũng không biết nguyên nhân, chỉ là ta mơ hồ cho rằng như thế, khí tức của Huyết Văn giới và chuôi kiếm này rất giống. Nhất là, huyết văn kỳ dị trên chuôi kiếm này, nó rất giống với hoa văn bên ngoài chiếc nhẫn này, nói không chừng chiếc nhẫn này và chuôi kiếm đó do cùng một người tạo ra.

Thạch Nham vuốt Huyết Văn giới, nét mặt có chút quái dị.

Hắn đưa tinh thần vào bên trong Huyết Văn giới, có thể nhìn thấy rõ bên trong Huyết Văn giới lại mở ra một không gian, trong không gian kỳ dị đỏ như máu này có chuôi cự kiếm lẳng lặng lơ lững, không có một chút khí tức nào.

Tinh thần dao động tà ác kinh thiên động địa trên cự kiếm lúc trước, giờ đã không còn sót lại chút gì.

Thả lỏng tinh thần, Thạch Nham thử cảm thụ xem năng lượng dao động trên chuôi cự kiếm này nhưng lại không thu hoạch được gì, bất luận hắn liên hệ với cự kiếm thế nào cũng không thể tìm được gì trên cự kiếm.

Nếu không phải lúc trước đã từng thấy sự quỷ dị của chuôi cự kiếm này thì dù thế nào Thạch Nham cũng cảm thấy chuôi cự kiếm thật quá đỗi bình thường, không có chỗ gì gọi là thần kỳ.

Khó có thể câu thông với cự kiếm, cũng không cảm giác được chút tinh thần dao động, dường như cự kiếm này chui vào Huyết Văn giới cho nên đều thu liễm lại hết ánh sáng chói mắt, từ một thanh Thần Kiếm biến thành một thanh kiếm sắt thường, mất đi khí thế và sức mạnh kinh thiên động địa.

"Vù vù vụt!"

Bên trong Thái dương chi tinh truyền ra tiếng rít kỳ dị.

Thạch Nham đột nhiên ngừng lại, cách xa mười mét, quan sát nhìn chặm vào Thái dương chi tinh kia, cảm nhận thái dương lực bên trong Thái dương chi tinh.

Thái dương lực cuồn cuộn từ bên trong Thái dương chi tinh phóng ra thẩm thấu vào thân thể rồi chui vào trái tim hắn.

Không biết vì sao, sau khi thân thể trải qua biến hóa rất lớn như nghiêng trời lệch đất trước đó, dường như thân thể hắn đã dần dần thích ứng thái dương lực cực nóng.

Lúc thái dương lực rót vào trong cở thể hắn thì thân thể hắn cũng sẽ không còn bốc ra Thái dương chi hỏa, cũng sẽ không còn hỏa viêm đốt cháy thân thể hắn.

Thân thể hắn hình như đã được cải tạo, thay đổi có thể thích ứng Thái dương chi hỏa, trở nên càng hòa hợp với Tinh Thần Võ Hồn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.