Sát Thần

Chương 251: Khẩu xuất cuồng ngôn



Ở một nơi sâu trong rừng rậm.

Bàn tay to lớn của Thạch Nham đặt lên trên quả bưởi cao vút của tộc trưởng Bạch Dực tộc. Sau một tiếng thét kinh hoàng, toàn bộ lông trên người hắn dựng đứng lên, chờ đợi là cơn cuồng phong bão tố ập đến.

Không ngờ, công kích cuồng bạo của Vũ Nhu vẫn chưa lập tức ập đến.

Thạch Nham không những thi triển thạch hóa, còn sử dụng Ô Quang Thuẫn đồng thời âm thầm vận chuyển Tinh Nguyên, dồn toàn bộ lực lượng vào trong thân thể để phòng ngự một kích có thể làm hắn chết một cách thê thảm.

Nhưng mà khổ sở chờ đợi mười giây, công kích vốn phải mạn mẽ lại không xảy ra như trong suy nghĩ.

Thạch Nham ngẩn người nhìn tộc trưởng Bạch Dực tộc ở trước mặt, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện làn da toàn thân nàng ửng đỏ, ánh mắt mê ly mơ màng, hơi thở gấp gáp, đứng một chỗ không hề động đậy rất kỳ lạ. Ngay cả đôi cánh trắng như tuyết đang thu vào trong cũng run nhẹ lên lại lần nữa giương ra.

Nơi tay hắn tiếp xúc có cảm giác âm ấm đàn hồi. Trên đỉnh của quả bưởi đầy đặn lồi lên một hạt bằng cỡ quả nho, đang từ từ to lên, ôi...

- Ầm!

Dụng vọng mãnh liệt như như một ngọn núi lửa bùng nổ. Sự trấn tĩnh trong đôi mắt mà Thạch Nham thật vất vả mới khôi phục được bỗng biến thành ngọn lửa nóng bỏng, tà hỏa trong thân thể một mạch trào dâng lên.

Chỉ trong chốc lát, Thạch Nham đã lần nữa mất đi lý trí, tất cả lại dục vọng chủ đạo.

Một bàn tay còn lại cũng bỗng thò ra đặt lên trên bờ mông cao vút của mỹ phụ cao quý này, không khách khí xoa bóp một hồi. Sau đó Thạch Nham bỗng nhiên sấn tới cắn lấy đôi môi hồng đỏ thắm.

Hương thơm xộc vào mũi. Cảm giác mê hồn như có dòng điện chạy trong người làm thân thể to lớn của Thạch Nham khẽ run rẩy, toàn bộ lỗ chân lông đều cảm thấy sung sướng.

Thạch Nham đang gặm nhấm đôi môi đẹp như hoa anh đào của thủ lĩnh một bộ tộc. Hai tay cũng không rảnh rỗi mà đang mặc sức hoạt động khắp trên động thể của nàng ta, mặc sức xâm phạm mỹ phụ đang thất thần này.

- Ư…

Vũ Nhu thở gấp, hô hấp khó khăn khi bị Thạch Nham cưỡng hôn, không kềm được phải rên rỉ lên một tiếng.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc trước nay chưa từng bị nam nhân nào xâm phạm, sau khi rên lên một tiếng thì thần chí đang chìm trong vực sâu bỗng khôi phục lại thanh tỉnh rất nhanh.

Đôi mắt xinh đẹp đang mơ màng bỗng lóe lên một tia sáng lạnh lùng chấn nhiếp lòng người. Ngay sau đó, một luồng dao động cực kỳ cuồng mãnh bỗng từ trong thân thể mềm mại của nàng ta bùng nổ tuôn trào ra.

"Bùm!"

Thạch Nham như một ngọn núi cao nện xuống, thân thể giống như một con diều đứt dây bị gió thổi bay tít ra xa.

Người còn ở trên không mà hắn đã phun ra một ngụm máu. Ô Quang Thuẫn trên người vỡ vụn, da thịt trên người bị đánh rách toạc. Sau khi rơi xuống, lực lượng khắp toàn thân đều chấn động vô cùng hỗn loạn.

- Ngươi dám! Ngươi dám...

Sắc mặt tộc trưởng Bạch Dực tộc âm trầm lạnh lùng. Sát khí sắc bén trong mắt như những thanh kiếm như ngưng thành thực chất, chỉ trong nháy mắt đã bắn ra khỏi mắt nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Toàn thân Thạch Nham không còn sức lực, đủ loại lực lượng trong thân thể đều hỗn loạn. Hắn muốn né tránh nhưng lại phát hiện ngay cả một tia sức lực cũng khó mà dùng được, chỉ có thể trừng mắt nhìn những tia sáng trắng chói mắt bắn tới, không thể làm được gì.

Thân thể nháy mắt bị thương nặng, ngũ ma trong thức hải ngược lại bỗng an phận lại, trong thời khắc mấu chốt này không còn dám tiếp tục làm loạn nữa.

- Ta có thể giúp Dực tộc các ngươi rời khỏi đây!

Thạch Nham cắn răng quát lê

- Ta chết rồi, các ngươi ở lại trong này cả đời đi!

Trong đôi mắt đẹp của tộc trưởng Bạch Dực tộc lóe lên một tia sáng trắng khác thường, cảm xúc cáu kỉnh đột nhiên cũng dần bình ổn lại.

- Vù vù vù!

Những tia sáng trắng bắn về hướng Thạch Nham bỗng lệch hướng bay xẹt qua hai bên tai Thạch Nham, bắn vào sâu trong lòng đất.

Thạch Nham âm thầm thở phào một hơi, đưa tay lau vết mau trên khóe miệng, vẫn không biết sống chết nói:

- Cô thật quá mê người, đừng trách ta, bất cứ nam nhân nào ở trước mặt cô sợ là cũng không thể khống thế được bản thân. Ài, thật không ngờ cô chưa từng trải qua chuyện nam nữ, ta thật sự đã lãi to rồi.

Dưới tình huống như thế này, Thạch Nham không những làm ra vẻ đáng thương mà lại còn dám mở miệng buông lời càn rỡ. Quả là sắc đảm bạo thiên.

Lực phản kích sắc bén từ thân thể Vũ Nhu trong nháy mắt đã đánh bay Thạch Nham. Tia sáng kỳ dị trong hai mắt đã không được kiềm chế lại bay vụt ra. Nếu không phải Thạch Nham hét to lên kịp thời, cho dù hắn tránh được một lần cũng không tránh được lần thứ hai. Cho dù thân thể hắn cực kỳ cường hãn thì sợ là cũng không chịu nổi.

- Ngươi đáng chết!

Vũ Nhu hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp lấp lánh hàn quang, toàn thân ngập tràn sát khí sắc bén. Nàng ta nghiến răng dữ tợn nhìn Thạch Nham, tức đến nỗi thân thể yêu kiều run rẩy lên.

Chầm chậm ngồi dậy, da thịt trên thân Thạch Nham bị đánh rách toạc, trên người máu tươi đầm đìa nhưng bị Vũ Nhu căm tức phẫn nộ nhìn chằm chằm lại nở một nụ cười rạng rỡ:

- Ha ha, chết cũng đáng giá! Cô quá mê người, được hôn cô một lần dù có mất mạng thì ta cũng cam chịu. Ha ha!

Đôi cánh trắng như tuyết của Vũ Nhu khẽ động, thân thể yêu kiều trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt Thạch Nham. Một thanh trường kiếm màu trắng do Tinh Nguyên ngưng tụ thành chầm chậm từ trong lòng bàn tay nàng ta chui ra, đặt lên yết hầu của Thạch Nham. Ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn Thạch Nham, giọng nói lạnh như băng:

- Ngươi thật sự không sợ chết?

- Sợ.

Thạch Nham cười lớn, thản nhiên gật đầu:

- Tất nhiên sợ chết, nhưng ta biết cô sẽ không giết ta, ha ha. Ta vốn là nam nhân đầu tiên hôn nàng phải không?

- Ngươi còn dám nói!

Tâm hồn thiếu nữ của Vũ Nhu bỗng chấn động, giận quá hóa cười

- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Dù cho bây giờ không giết ngươi, chờ ngươi phá giải kết giới xong, dựa vào hành vi hôm nay của ngươi, ta không những giết ngươi, còn phải khiến cho ngươi chết cực kỳ thê thảm! Đến lúc đó ngươi sẽ biết rơi vào tay ta còn thống khổ hơn Đa Long nhiều!

- Ta tin.

Thạch Nham gật đầu, ung dung không vội vã nói:

- Ta biết tu vi cảnh giới của cô cao hơn Đa Long, nếu quả thực cô muốn trị tội, ta đương nhiên không thể chết thoải mái.

Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu tạm thời thất thần trong ngắn ngủi, nhìn thanh niên đang ăn nói khoa trương trước mặt, nàng càng nhìn càng giận. Tên tiểu tử đáng ghét quả thật là sắc đảm bao thiên. Lại không biết sống chết xâm phạm nàng, tùy ý làm bậy trên thân thể hoàn mỹ thánh khiết của nàng. Nàng hận không thể ngay lúc này chém Thạch Nham ra làm ngàn khúc, nhưng lại biết rằng lúc này không phải là lúc hạ sát thủ.

Vì Dực tộc, để ra khỏi nơi quỷ quái này, nàng nhất định phải nhẫn nhịn!

- Cô thật sự rất mê người…

Thạch Nham nhẹ giọng nỉ non, âm thầm quan sát, từ từ di chuyển thân thể, đưa cổ ra khỏi phạm vi công kích của thanh kiếm ánh sáng chói mắt trong tay Vũ Nhu, sau đó đột nhiên đứng dậy.

Cánh tay Vũ Nhu duỗi thẳng cầm thanh kiếm ánh sáng, nhìn hắn cười lạnh lùng, do dự một lát, thanh kiếm ánh sáng đang từ từ co rút lại, chầm chậm biến mất trong lòng bàn tay nàng.

Lặng lẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt Thạch Nham lóe lên. Đột nhiên tiến tới một bước, mạnh mẽ nắm lấy ngọc thủ trắng trẻo của mỹ phụ cao quý diễm lệ này, nói đầy khí phách:

- Chúng ta đã như thế rồi, nàng làm nữ nhân của ta đi.

- Ngươi!

Tộc trưởng Bạch Dực tộc bỗng vung mạnh tay, hung dữ trừng mắt nhìn hắn

- Tên tiểu tử nhà người điên rồi sao? Muốn ta làm nữ nhân của ngươi sao, ta trước giờ chưa gặp qua tiểu tử thúi nào cuồng vọng như nhà ngươi! Ngươi có gì? Ngươi có thể cho ta những gì? Người dựa vào cái gì muốn ta làm nữ nhân của ngươi? Chỉ bằng ngươi hôn ta sao?

Vũ Nhu cứ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, liên tục trấn an bản thân, nhất định phải bình tĩnh, lúc này không thể động thủ giết hắn.

- Tu vi nàng chắc hẳn là cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên.

Thạch Nham thản nhiên cười nói:

- Đây quả thực là cảnh giới vô cùng đáng sợ, mà ta lại chỉ có tu vi cảnh giới Địa Vị, giữa ta với nàng vẫn còn hai cảnh giới Niết Bàn, Thiên Vị. Có lẽ người bình thường muốn bước qua hai cảnh giới này cần trăm năm ngàn năm, đa số người cả đời vẫn không thể bước đến ngưỡng cửa hai cảnh giới này.

Vũ Nhu ngẩn người, tỏ ra hơi kinh ngạc nhìn Thạch Nham

- Người cũng không ngốc à, rõ ràng biết chênh lệch giữa ta với ngươi mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi dựa vào gì chứ?

- Nhiều nhất năm mươi năm, ta chắc chắn đạt đến cảnh giới Thông Thần!

Thạch Nham đột nhiên quát lên

- Nhiều nhất sáu mươi năm, ta tất sẽ vượt qua nàng!

- Ha ha ! Ha ha!

Vũ Nhu đột nhiên ôm bụng cười to, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, tay chỉ vào Thạch Nham, vị tộc trưởng Bạch Dực tộc này mặt đầy vẻ chế nhạo

- Năm mươi năm tiến vào cảnh giới Thông Thần! Sáu mươi năm vượt qua ta! Ha ha, thật sự buồn cười quá, ta chưa từng thấy tên nhân loại cuồng vọng tự đại nào như ngươi. Hiện tại thanh niên bên ngoài đều không biết trời cao đất rộng như người hết sao?

- Không phải.

Thạch Nham lắc lắc đầu

- Người thường ở trước mặt nàng ngay cả đến gần còn không dám, đừng nói tới bất chấp sống chết xâm phạm nàng.

Vẻ chế nhạo trên mặt Vũ Nhu bỗng thu lại.

- Khá lắm, ngươi quả thật to gan hơn người khác, nhưng điều này cũng chả nói lên cái gì!

- Ta nghĩ, Võ Giả cảnh giới Địa Vị bình thường bị một kích đánh trả không kềm chế được của nàng lúc trước đã toàn thân nổ tung mà bỏ mạng rồi. Dù là Võ Giả cảnh giới Niết Bàn bị một kích đó cũng khó mà sống sót. Còn ta, vẫn đứng trước mặt nàng.

Đôi mặt đẹp của Vũ Nhu bỗng sáng ngời.

Nàng chỉ là bị hành động quái đản của Thạch Nham làm cho trong lòng hơi rối loạn, cho nên mới không không chú ý chuyện này. Thạch Nham vừa nhắc như vậy, rốt cuộc nàng đã nhận ra Thạch Nham có thể sống sót tuyệt đối đúng như kỳ tích.

Nàng có tin tưởng tuyệt đối với sức mạnh của bản thân, nàng biết sức mạnh của một kích không kiềm chế được của mình sẽ khủng bố cỡ nào!

Đúng như Thạch Nham đã nói, đừng nói là Võ Giả cảnh giới Địa Vị, cho dù Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, chịu một kích như thế của nàng cũng chắc chắn phải chết.

Mà Thạch Nham vẫn đứng trước mặt nàng mở miệng khoác lác.

- Ngươi thật sự rất có bản lĩnh.

Vũ Nhu không thể không thừa nhận

- Nhưng sự cuồng vọng của ngươi lại cũng như thực lực bây giờ của ngươi hay sao. Nếu bây giờ ngươi có cảnh giới Thông Thần, ta sẽ cân nhắc đề nghị của ngươi, chẳng qua. Hừ!

Thạch Nham hơi đau đầu.

Hắn biết ở nơi quỷ quái này, bất luận là Âm Mị tộc hay Dực tộc đều có ý không tốt với hắn. Hắn không tin vào cam đoạn của Đế Sơn và Vũ Nhu lúc trước. Hắn biết một khi loại bỏ kết giới, chờ đợi hắn chắc chắn là cái chết.

Nguyên nhân hắn mạo hiểm xâm phạm, nhiễu loạn nội tâm của Vũ Nhu chính làuảy vọng có thể lưu lại trong tim Vũ Nhu một chút tình cảm đặc biệt, chỉ cần Vũ Nhu có chút cảm tình thì cơ hội sống sót của hắn sẽ nhiều hơn, sau khi hắn phát hiện mỹ phụ nhìn như có nhiều kinh nghiệm từng trải này trước giờ chưa từng trải qua chuyện nam nữ, càng cảm thấy nàng thấy là điểm đột phá quan ải.

Nhưng mà khi bắt đầu hành động thật sự thì hắn lại phát hiện là quá khó khăn. Bất luận hắn khua môi múa mép thế nào, nữ nhân này cũng không có chút rung động.

- Thật khó quá...

- Ồ! Ngươi, thân thể của ngươi!

Vũ Nhu đột nhiên che miệng kinh ngạc hô lên, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng mê mang, dáng vẻ như nhìn thấy điều thần kỳ gì đấy.

Thạch Nham cúi đầu xem, phát hiện Bất Tử Võ Hồn đang phát huy tác dụng, tốc độ chữa trị vết thương có thể nhìn thấy rõ.

- Bất Tử thần thể ! Ngươi là hậu duệ của ba vị Thần Vương thời thượng cổ!

Tộc trưởng Bạch Dực tộc ngây ngốc hồi lâu bỗng nhiên hét lên thất thanh, đôi mắt lấp lóe, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh hoàng, thân thể yêu kiều bỗng run nhẹ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.