Sát Thần

Chương 315: Ước định



Hạ Tâm Nghiên quýnh lên, khuôn mặt như mây hồng, thân thể mềm mại cố sức giãy dụa, vừa thẹn vừa giận.

Thạch Nham cười hì hì, không để ý sự giãy giụa của nàng, cánh tay như dây xích sắt quấn thật chặt lấy nàng, càng giãy càng chặt.

Hương thơm tươi mát như hoa lan từ trên thân thể lung linh tuyệt diệu của nàng truyền đến khiến cho Thạch Nham tâm thần sảng khoái, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

" Cái tên này…"

Mỹ nhân hơi thở như hoa lan vô cùng thẹn thùng.

Cử chỉ mê người của nàng càng khiến cho ý nghĩ cầm thú trong lòng hắn dâng trào, như sóng biển cuộn bờ.

"Giữa ta và nàng vốn nên thân mật từ lâu rồi, từ lúc nàng xuất hiện ở quảng trường Thần Thạch, ta đã hạ quyết tâm sớm muộn gì cũng đoạt được nàng".

Thạch Nham sảng khoái cười lớn, hai tay dùng lực đột nhiên ôm chặt vòng eo mảnh mai không xương của nàng, thình lình bế nàng đặt lên trên đùi mình.

Trong lòng mỹ nhân hoảng sợ, sắc mặt hồng đến mức làm người khác say đắm, càng vùng vẫy mạnh thêm vài phần.

Nụ cười của Thạch Nham ngập tràn trên mặt, hiện lên sự say mê.

Bờ mông đầy đặn của mỹ nhân ngồi trên đùi, mạnh mẽ giãy giụa như thế này càng làm tăng thêm cảm giác của hắn.

Bờ mông đầy đặn trong lúc giãy giụa đưa qua đưa lại tiếp xúc với đùi hắn, khiến cho tà hỏa cầm thú không ngừng bùng lên, chút nữa đã kìm không được xử lý nàng ta tại chỗ.

Mông của Hạ Tâm Nghiên đưa qua đưa lại một lúc thì khuôn mặt xinh đẹp hồng đến mức như muốn chảy máu, đôi mắt trong suốt tràn đầy tình ý, long lanh như ngọc châu, cực kì mê người.

"Sao lại không động đậy nữa?"

Thạch Nham kề sát tai nàng ta khẽ cười trêu chọc:

"Nàng càng vùng vẫy ta càng sảng khoái, sao không tiếp tục đi?"

"Đúng là vô lại mà."

Hạ Tâm Nghiên âm thầm nghiến răng, thân hình khẽ nhoài về phía trước tránh khỏi sự trêu chọc của hắn, không để miệng hắn chạm vào.

"Nàng là của ta".

Thạch Nham đột nhiên nói nhỏ, âm thanh giảm xuống, tràn đầy vẻ chân thật đáng tin.

Cánh tay to lớn của Thạch Nham đặt lên lưng người con gái rồi mạnh mẽ kéo thân hình yêu kiều về hướng ngực mình, đặt chiếc lưng thơm ngát của nàng dán lên ngực rồi ngang nhiên hôn lên chiếc cổ thon dài trắng muốt.

Mỹ nhân khẽ run rẩy tựa như dòng điện chạy khắp thân thể, tâm thân tê rần không còn sức lực, măt đẹp bỗng trở nên mơ màng.

"Đừng mà…"

Mỹ nhân vô thức nhỏ giọng líu ríu, thân thể không còn chút sức lực dựa vào ngực hắn, sức mạnh toàn thân dường như đang từ từ biến mất.

Thạch Nham nhắm mắt làm ngơ, lưỡi như con rắn nhỏ sung sướng dạo chơi trên chiếc cổ trắng muốt mịn màng đã ửng đỏ của nàng, hứng thú ngày càng lên cao, ngọn lửa trong mắt bùng cháy hừng hực.

"Đừng, đừng vậy mà."

Hạ Tâm Nghiên toàn thân mềm nhũn, trong lòng rối loạn, sự vùng vẫy đã lộ ra vẻ có chút ham muốn nhưng vẫn còn chống cự.

Thạch Nham không để ý, cánh tay đặt nơi bụng chầm chậm di chuyển lên trên, bám lấy ngọn núi cao vút tần mây kia.

Đến khi bàn tay đã tóm lấy một khối mềm mại đầy đặn, não Thạch Nham ầm ầm chấn động, thân thể nóng lên gấp mười lần, hô hấp cũng bỗng nhiên trở nên nặng nề.

"Á"

Thân thể yêu kiều của mỹ nhân bỗng run rẩy, mắt đẹp lóe lên một tia kinh hoảng, đột nhiên dùng sức thoát khỏi vòng tay của hắn bay thẳng lên trời.

Dưới ánh trăng lành lạnh, đôi mắt của mỹ nhân long lanh nước, khuôn mặt đỏ đến dọa người, oán hận nhìn tên vô lại ở phía dưới, vừa xấu hổ vừa giận hung dữ trừng mắt nhìn nơi đó của hắn một cái.

Thạch Nham tỉnh táo lại, nhìn chỗ dựng lên giữa hai chân cười hì hì không biết xấu hổ nói:

"Phản ứng bình thường, phản ứng bình thường thôi".

"Nhà ngươi còn hư hỏng hơn trong tưởng tượng của ta".

Thầm cắn răng, mỹ nhân trợn mắt lên, dáng vẻ trang nhã ung dung biến mất không còn, toàn thân tỏa ra dáng vẻ quyến rũ mê người khiến cho nam nhân phải điên cuồng, khuôn mặt đỏ ửng nói:

"Muội vẫn chưa chuẩn bị tốt, bụng huynh toàn thứ xấu xa, người ta cần phải cân nhắc thêm".

Thạch Nham khẽ cười ha ha, cất giọng nói:

"Nàng không phải đã từng nói chỉ cần ta có thể thắng nàng thì nàng sẽ theo ta sao?"

"Hiện giờ huynh đã thắng người ta chưa?"

Mỹ nhân cười như không cười nói.

"Nàng có thể thử xem".

Thạch Nham mỉm cười đứng dậy, thân thể hùng vĩ tự nhiên sinh ra một loại khí thế dũng mãnh, lẫm liệt, các loại sức mạnh trong thân thể cuồn cuộn trào ra, chiến ý ngất trời nói:

"Tiểu mỹ nhân, xem ra phải thắng nàng thì nàng mới tâm phục khẩu phục, đã như thế thì ta cho nàng biết tay".

Tiếng nói vừa dứt, hắn như một ngọn giáo bay thẳng lên trời.

Như một tia chợt vạch nát bầu trời, trong nháy mắt hắn đã bắn tới bên cạnh Hạ Tâm Nghiên. Mấy chục chùm ánh sáng lấp lánh xoay theo mười ngón tay hắn biến thành một tấm lưới chụp thẳng tới Hạ Tâm Nghiên.

"Quả nhiên lợi hại hơn trước rất nhiều".

Mỹ nhân mỉm cười gật đầu, thong thả chắp tay trước ngực sau đó đột nhiên tách ra.

Những đóa hoa sen màu xanh bỗng phóng ra từ trong lòng bàn tay của nàng.

Mỗi đóa hoa sen đều có cánh to cánh nhỏ, bên trong có ánh sáng xoay quanh giống như viên ngọc dưới ánh sáng mặt trời. Đóa này nối tiếp đóa kia hợp thành một đóa hoa sen màu xanh to hơn.

Tấm lưới ánh sáng do tinh nguyên của Thạch Nham ngưng tụ thành va chạm thẳng vào đóa hoa sen màu xanh to bằng căn phòng kia nhưng lại bị đóa hoa sen mạnh mẽ đánh tan.

Không chờ hắn phản ứng lại, nhụy hoa sen mở ra tựa như một cái miệng lớn nuốt lấy hắn.

Phút chốc, quanh người hắn bị những đóa hoa sen bao phủ. Mấy vạn tia năng lượng mát lạnh kì dị như những sợi dây thừng trói quanh người hắn.

Nhìn hắn giống như bị nhốt vào trong nhụy của một đóa hoa sen màu xanh khổng lồ. Hắn ra sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi đóa hoa sen khổng lồ do những đóa hoa nhỏ hình thành.

Đóa sen xanh từ từ nén xuống trói buộc lấy hắn, mang hắn nhấn thẳng xuống nước biển ở bên cạnh.

"Tõm!"

Thân thể Thạch Nham chìm vào trong nước biển liền khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy năng lượng của đóa sen xanh kia bao quanh hắn ngăn cách nước biển bên ngoài, sức mạnh trong hoa sen vẫn đang dần gia tăng.

Im lặng dùng sức mạnh của Bạo Tẩu, Huyền Băng Hàn Diễm, Vạn Niên Địa Tâm Hỏa, tinh nguyên toàn thân của hắn bùng nổ, cơ thịt toàn thân gồng lên, cố hết sức tiêu trừ sức mạnh của đóa hoa sen đang trói buộc toàn thân.

Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân hơi tái đi, thân thể hoàn mỹ chầm chậm bay xuống, ung dung đứng trên không cách đỉnh đầu hắn khoảng ba mét, mỉm cười nói:

"Huynh vẫn không thắng nổi người ta đâu".

Thạch Nham cười khổ lắc đầu:

"Ta nhớ giao ước lúc đầu không phải như thế này. Nàng sử dụng võ hồn Luân Hồi bước thẳng vào cảnh giới Thiên Vị, ta tất nhiên không thể thắng nổi nàng. Nếu không sử dụng võ hồn Luân Hồi, dựa vào tu vi Địa Vị tam trùng thiên thật sự của nàng, ta muốn thắng nàng cũng không quá khó khăn".

Hạ Tâm Nghiên tinh nghịch mỉm cười, hơi lộ ra vẻ quyến rũ, bắt chước hắn nói:

"Con gái mà, trời sinh tính tình bướng bỉnh, huynh nói có phải không?"

Thạch Nham miệng câm như hến.

"Được rồi, không đùa với huynh nữa, cứ tiếp tục như vầy lát nữa anh sẽ thật sự bị thương".

Hạ Tâm Nghiên hít thở chậm rãi, hai tay trắng nõn từ hơi tách ra, chỉ thấy hoa sen xanh trói buộc quanh thân Thạch Nham bỗng mở ra, biến thành những đó hoa sen nhỏ ào ào bay ra biến mất trong lòng bàn tay nàng.

"Nàng sử dụng võ hồn Luân Hồi sẽ không bị cắn trả chứ?"

Thạch Nham chợt nói.

"Cũng có thể".

Hạ Tâm Nghiên thu hồi hoa sen xanh, lại ngồi xuống tảng đá xanh đung đưa đôi chân thon dài, tà váy tung bay nói:

"Không thể duy trì thời gian quá dài, nếu không sẽ có thể bị cắn trả. Chẳng qua so với trước đây, võ hồn Luân Hồi ổn định hơn rất nhiều. Như vậy đã cực kì tốt rồi".

"Xem ra mấy năm nay, nàng tiến bộ cũng không nhỏ".

Thạch Nham ướt sũng từ dưới biển đi lên, lại ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay nàng ta lần nữa.

Hạ Tâm Nghiên liếc hắn một cái ý nói hắn không được làm loạn nữa, rồi mới nhỏ giọng nói:

"Muội có được thành tựu như hôm nay có liên quan đến linh hồn lực mà huynh truyền vào trong não muội lúc trước. Thật sự mà nói, nếu không trải qua những việc đó, muội không thể đạt được cảnh giới như hiện giờ".

Ngừng một chút nàng lại nói:

"Muội chưa đạt tới cảnh giới Niết Bàn chỉ là do chưa ngưng luyện đủ tinh nguyên mà thôi. Còn như việc tìm hiểu cảnh giới, do đặc tính của võ hồn Luân Hồi nên muội chưa bao giờ phải lo lắng. Nhiều nhất nửa năm, muội tất sẽ có thể bước vào cảnh giới Niết Bàn, hiện giờ muội đã mơ hồ cảm giác được linh hồn lực có thể giúp muội hoàn thành dễ dàng việc cải biến Thức Hải".

"Tuyệt vời".

Thạch Nham chân thành nói.

"Cảm ơn huynh".

Hạ Tâm Nghiên quay đầu nhìn hắn, dịu dàng nói.

Khóe miệng Thạch Nham nhếch lên, cười xấu xa:

"Cảm ơn bằng lời nói ta sẽ không để tâm lắm, nàng thật sự muốn cảm ơn ta thì hôn ta một cái đi".

Khuôn mặt của mỹ nhân ửng hồng lần nữa.

Cúi đầu xuống, mỹ nhân không thèm lên tiếng.

Rất lâu sau, lúc Thạch Nham sắp từ bỏ ý định, nàng ta đột nhiên sáp lại gần, đôi môi hồng như cánh hoa đào nhanh như điện hôn lên má bên trái của hắn một cái. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mỹ nhân đứng dậy, vô cùng thẹn thùng quay lưng về phía hắn bước đi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Thật không thể ở lâu với nhà ngươi, thời gian càng lâu, tên vô lại này sẽ chiếm hết tiện nghi của người ta. Thật đúng là vô lại từ đầu đến đuôi, năm đó ở… thanh lâu, nhân lúc người ta hôn mê, chắc chắc hắn cũng không có tử tế gì đâu".

"Hi hi, nàng quả nhiên hiểu rõ ta".

Thạch Nham đắc y cười đứng dậy, nhớ lại chuyện xưa, nói thẳng không kiêng kị:

"Lúc ở thanh lâu, ta đã từng hôn nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi".

"Hừm, nếu lúc đó người ta biết thì đã sớm giết huynh rồi".

Mỹ nhân quay đầu, nắm chặt nắm tay cười khua tay múa chân một lúc nhưng không hề giận dữ thật sự, tựa như sớm đã biết hắn sẽ trả lời thế.

"Nếu lúc đó nàng giết ta thì sao có thể biết được điểm tốt của ta?"

Thạch Nham ha ha cười lớn, nhún người nhảy lên như một con báo, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh nàng, tự nhiên nắm lấy tay nàng, hơi cảm thán nói:

"Đời người thật là kì diệu, năm đó nàng ở tít trên cao, giống như thần tiên không thể chạm đến, làm người khác tự nhiên nảy sinh cảm giác tự ti không dám theo đuổi. Lúc đó, tuy ta dã tâm bừng bừng muốn có được nàng nhưng lại không nghĩ có thể thực hiện được. Với ta mà nói, nàng lúc đó chỉ là một giấc mộng đẹp mờ ảo hư vô mà thôi".

"Hiện giờ huynh cũng chưa theo đuổi được người ta".

Liếc hắn một cái, Hạ Tâm Nghiên mỉm cười nói:

"Chờ huynh bước vào Thiên Vị, thật sự có thể đánh bại muội, muội sẽ đồng ý cho huynh động vào người ta".

Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, khí phách nói:

"Lời này có thật không?"

"Thật".

Đôi mắt của mỹ nhân lung linh, tỏa ra vẻ quyến rũ rung động lòng người, nụ cười hàm tiếu nở trên khóe miệng.

"Ta sẽ không để nàng đợi lâu đâu".

Thạch Nham mở miệng cười lớn, khí phách tận mây xanh nói:

"Trước giờ chưa có lúc nào ta tràn đầy tự tin như bây giờ. Vô Tận hải to lớn như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ lưu truyền mãi truyền thuyết của ông đây. Cho đến khi ông đây biến mất, truyền thuyết về ta cũng sẽ không thể bị lãng quên theo thời gian".

Hạ Tâm Nghiên ngẩn ngơ nhìn cái tên đang mở miệng nói lời ngông cuồng ở bên cạnh, tâm hồn dao động không ngừng. Nghe người trong lòng biểu lộ ra lời cuồng vọng tự tin mà có chút hoa mắt choáng váng.

Sự cuồng vọng tự đại của nam nhân trước khi có đủ thực lực để thực hiện, có lúc chính là thuốc độc chí mạng hấp dẫn nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.