Sát Thần

Chương 327: Bất kể hậu quả



Thạch Nham nói đi là đi, không cho người khác cơ hội giải thích, hắn theo đường cũ đi xuống chân núi.

Đường Uyên Nam sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người Thanh Minh, thản nhiên nói:

"Ta nghĩ mấy người các ngươi có phiền toái rồi."

Ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng liếc mắt với nhau, hơi nhíu mày, nhưng cũng không lo lắng quá mức, trong lòng thầm nghĩ ba người Dịch Thiên Mạc tuy rằng lợi hại, nhưng ba người bọn họ cũng có tu vi Thần cảnh, hơn nữa Thi Thần giáo còn có Thi vương, không cần sợ đám người Thạch Nham.

Tào Chỉ Lam nhíu mày, trong lòng than khẽ, nhìn Thiên Hậu nói:

"Hương di trở mặt với Thạch Nham đúng là không khôn ngoan."

Thiên Hậu của Âm Dương động thiên là Phạm Hương Vân nghe vậy chớp mắt, đuôi lông mày nhẹ dương, cười khanh khách nhìn về phía Tào Chỉ Lam, hỏi:

"Tiểu Lam tử, vì sao cháu nói như vậy?"

Âm Dương động thiên và Tào gia đều ở hải vực Đồ Tháp, trong đó Tào gia là mạnh nhất, vượt xa ba nhà còn lại.

Tào Chỉ Lam lúc nhỏ tính tình giống bé trai, khá hoang dã, Tào Thu Đạo thấy nàng không giống con gái nên đem nàng ta đến Thiên Tà động thiên, để cho Thiên Hậu Phạm Hương Vân dạy dỗ một đoạn thời gian.

Bởi vậy, quan hệ giữa nàng và Thiên Hậu Phạm Hương Vân có chút thân mật, Phạm Hương Vân cũng được coi là nửa sư phụ của nàng.

Cũng vì như thế, lúc nhỏ Phạm Hương Vân gọi nàng là Tiểu Lam tử, tới khi Tào Chỉ Lam trưởng thành, Phạm Hương Vân vẫn gọi như vậy, có thể thấy tình cảm của hai người khá sâu sắc.

"Hương di, tên Thạch Nham này rất điên cuồng, chuyện hắn đã nói nhất định sẽ làm."

Tào Chỉ Lam cười khổ:

"Tuy rằng hắn không thể hội tụ tinh nguyên, nhưng những người dị tộc kia vẫn kính trọng hắn như trước, các người đắc tội hắn sợ rằng sẽ bị đám dị tộc phản kích."

"Cũng chỉ là ba gã dị tộc, ba chúng ta liên thủ dù có thua kém một chút về lực lượng, hơn nữa Thanh Minh còn có Thi vương, thực lực của đôi bên chắc sẽ tương đương."

Phạm Hương Vân có chút kỳ quái, đôi mắt đẹp làm người khác mê mẩn tinh thần bắn ra khá nhiều tia sáng, mỉm cười nói:

"Thế nào, không tin thực lực của Hương di sao?"

Tào Chỉ Lam lắc đầu, than thở:

"Đó vẫn chưa phải thực lực chân chính của họ, ba gã dị tộc này chỉ được tính là một nửa mà thôi. Ở Tuyết Long đảo còn có hai tên dị tộc đáng sợ hơn cả ba người này nữa. Năm tên cường giả Thần cảnh liên thủ, Hương di nói xem các người có khả năng thắng hay không? Huống chi, các người còn phải đối mặt với ma nhân xâm nhập."

Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng nghe Tào Chỉ Lam nói vậy thì biến sắc.

Ánh mắt Đường Uyên Nam chợt hiện lên một tia sáng, hắn âm thầm đánh giá Tào Chỉ Lam một chút, khẽ gật đầu nói:

"Đây cũng là điều mà ta lo lắng, năm tên dị tộc kia vì có quan hệ với Thạch Nham nên mới yên phận, nếu như năm tên đó không hướng đầu mũi giáo vào ma nhân mà lại cùng nhau chĩa mũi nhọn vào các ngươi, hậu quả đúng là… không tưởng tượng nổi!"

"Tại sao ngươi không nói sớm?"

Thanh Minh nói với giọng u lạnh, trong lòng ảo não không ngớt, thầm trách Đường Uyên Nam giấu diếm.

"Ta một mực nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi đâu có chịu lắng nghe. Ngươi có hứng thú quá mức với Thiên hỏa trong người Thạch Nham, hứng thú vượt qua cả kiêng kị cho nên ta cũng bất đắc dĩ."

Đường Uyên Nam bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài nói:

"Bây giờ ta đi khuyên hắn một chút, hi vọng hắn có thể nghe ta, nếu như hắn không nghe ta, ba người các ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi."

Nói xong, thân ảnh Đường Uyên Nam chậm rãi biến hóa, biến mất trong ánh mắt của mọi người.

Sau một khắc.

Không khí trước mặt Thạch Nham đột nhiên truyền tới tiếng u u cổ quái, Đường Uyên Nam đột ngột xuất hiện.

"Thạch Nham, bình tĩnh chút đi."

Đường Uyên Nam cười khổ, chắn trước người Thạch Nham nói:

"Trong người Thanh Minh cũng có Thiên hỏa, cho nên hắn mới có ý nghĩ tham lam với ngươi, nhưng ta nghĩ trải qua chuyện này hắn sẽ không dám làm loạn nữa. Hiện giờ sự uy hiếp của ma nhân đã ở gần ngay trước mắt, nếu ngươi mà làm loạn thì Vô Tận hải sẽ thực sự nguy hiểm. Có phải các ngươi muốn thế lực các nơi nổi giận liên thủ đối phó các ngươi hay không, ta nghĩ các ngươi cũng ăn không tiêu đâu."

Thạch Nham trầm mặc không nói, cũng không vì lời khuyên của Đường Uyên Nam mà đổi ý.

"Ngươi làm như vậy, kết quả cuối cùng cũng không khác gì Dương gia hiện giờ."

Đường Uyên Nam do dự một chút, lại nói:

"Kết thù với xung quanh, chúng bạn sẽ xa lánh, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dù các ngươi là thế lực hùng hậu nhưng cũng không thể đối địch với cả Vô Tận hải, huống chi Tào gia và Vũ Hồn điện cũng vô cùng đáng sợ, hai phe này nếu như liên thủ, các ngươi chắc chắn chỉ có một nước đó là thảm bại tan tác."

"Thế lực của Tào gia và Vũ Hồn điện mạnh như thế nào?"

Thạch Nham trầm giọng hỏi.

"Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên nếu như toàn lực xuất thủ, không quan tâm tới thương thế thì họ có thể giết chết võ giả Thần cảnh nhị trọng thiên, loại lực lượng kinh người này không biết đến từ nơi nào, nhưng Dương Thanh Đế cũng phải kiêng kỵ. Hiện giờ cũng chỉ có Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên và Dương Thanh Đế có lực lượng vượt cấp giết người, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ Hồn điện, Tào gia, Dương gia là ba thế lực đứng đầu Vô Tận hải."

Đường Uyên Nam cảm thán nói.

Thạch Nham trong lòng rùng mình, sắc mặt hơi thay đổi.

"Đừng kích động, Vô Tận hải này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều. Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng có thể không phải đối thủ của các ngươi, nhưng các ngươi làm loạn ở hải vực Đồ Tháp, ta nghĩ Tào gia sẽ không ngồi yên đâu."

Đường Uyên Nam nói một cách thẳng thắn:

"Ở hải vực Đồ Tháp, Âm Dương động thiên, Thi Thần giáo, Hoang Man giáo đều có quan hệ mật thiết với Tào gia, có thể nói Tào Thu Đạo là bá chủ chân chính của hải vực Viên La, nếu như ngươi động thủ với Âm Dương động thiên, Thi Thần giáo ở hải vực Đồ Tháp thì Tào gia tất nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ."

Thạch Nham cau mày, nửa ngày mới gật đầu nói:

"Ta biết, ta có thể tạm thời mặc kệ mọi chuyện ở Vô Tận hải, chờ khi Vô Tận hải và ma nhân giao chiến, để xem Tào Thu Đạo có thể may mắn sống sót trong tay Ma đế và Minh vương hay không?"

"Ma đế? Minh vương?"

Đường Uyên Nam lắc đầu, mỉm cười nói:

"Không có khả năng, người ở Minh giới không thể đột phá Thiên Môn, việc di chuyển qua Thiên môn sẽ không thoát khỏi sự giám sát của Tam Thần giáo chúng ta."

Dừng một chút, Đường Uyên Nam lại nói:

"Ma đế thì không có khả năng, chắc chắn Thiên môn sẽ có năng lực hạn chế đối với những cao thủ cấp bậc như vậy, bằng không thì nhiều năm đã qua, Ma đế không có khả năng dùng một bộ xương trắng hiện thân ở Vô Tận hải, bản thể của hắn bị ước thúc, không thể di chuyển qua Thiên môn được."

"Xem ra các ngươi vẫn chưa biết tình hình."

Thạch Nham thở dài.

"Tình hình gì?"

Đường Uyên Nam vô cùng kinh ngạc.

"Từ mấy trăm năm trước, ma nhân và Minh giới đã liên thủ hợp tác, Ma vực thứ 4 và bảy tầng Minh giới trong khoảng thời gian này chắc chắn đã đả thông được thông đạo nối liền hai bên. Như vậy, người của bảy tầng Minh giới sẽ tiến vào Ma Vực, hai loại chủng tộc khủng bố này một khi liên thủ, lấy mấy ngàn vạn thi thể, hồn phách ngưng luyện thành Thi Hồn kiều là có thể thông tới một giới. Sa đó dùng linh lực của mấy ngàn vạn sinh linh chữa trị sự bất ổn định của không gian tiết điểm (điểm yếu không gian) để cho chân thân của Ma đế, Minh vương có thể xuất hiện ở Vô Tận hải."

Thạch Nham lạnh lùng nói.

Thân hình Đường Uyên Nam run lên bần bật, vẻ mặt không tin nhìn về phía Thạch Nham, hỏi:

"Tin tức này ngươi có được từ đâu?"

"Thiên hỏa của ta."

Thạch Nham nhíu mày, nói:

"Nó biết một số chuyện bí mật rất cổ xưa. Theo như nó nói, Minh giới và Ma nhân đã cùng nhau xây dựng Thi Hồn kiều, có thể Thi Hồn kiều sắp thành công cũng chưa biết chừng, ma nhân xâm nhập hải vực Già La mà không lập tức tiếp tục đối phó các ngươi, chắc là đang đại khai sát giới ở hải vực Già La, dùng linh lực của mấy trăm vạn sinh linh tiếp tục ngưng luyện Thi Hồn kiều."

Dừng một chút, Thạch Nham thở dài nói:

"Hiện giờ hải vực Già La sợ là đã sinh linh đồ thán, tất cả các đảo đều đã biến thành đảo chết. Tình hình bi thảm của hải vực Già La chắc chắn sẽ nhanh chóng lan tới hải vực Viên La, không lâu nữa đâu."

Sắc mặt Đường Uyên Nam có chút tái nhợt.

"Thêm nữa, ta thấy các ngươi chẳng có ai là nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, ai nấy đều có tính toán mưu lợi riêng. Thành thật mà nói, ta thấy các ngươi không mạnh bằng ma nhân, cho nên muốn tạm thời tách ra qua sát diễn biến của tình hình."

Thạch Nham vô tình cười cười, chợt né qua Đường Uyên Nam, tiếp tục đi xuống chân núi.

Ba người Dịch Thiên Mạc hờ hững đuổi theo.

Đường Uyên Nam có chút thất thần, hai tròng mắt lóe sáng giống như đang tự cân nhắc điều gì đó.

Một lúc sau hắn đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện ở khu vực của đám người Thanh Minh, nhìn họ nói: "Lên đỉnh núi, ta có chuyện quan trọng cần nói, việc này có quan hệ tới sự tồn vong của cả Vô Tận hải."

Đám người Thanh Minh lấy làm kinh hãi, định hỏi lại thì đã thấy Đường Uyên Nam biến mất.

Đám người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Tào Chỉ Lam, Man Cổ hai mặt nhìn nhau, không biết Đường Uyên Nam vì sao sợ hãi như vậy, tuy có hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn vội vàng bước lên đỉnh núi.

...

"Nham thiếu gia, vì sao người?"

Dưới chân núi, Lý Phúc nhìn Thạch Nham một cách cổ quái:

"Chẳng nhẽ thiếu gia bị giáo chủ mời xuống núi?"

Đám người dưới chân núi lập tức xôn xao.

Khá nhiều người trong lòng hả hê nghĩ Thạch Nham chắn chắn bị Tam Thần giáo mời xuống, bởi vì ba người Dịch Thiên Mạc lên núi đã trái với quy định.

Cổ Linh Lung âm thầm khoái ý, cái miệng nhỏ nhắn cong lên cười nhạt, tâm tình thoáng cái đã tốt lên.

Nhưng đôi mắt của Cù Nghiễn Tình lại có chút kinh dị, giống như không ngờ rằng Thạch Nham lại đột nhiên hạ sơn, trong lòng âm thầm kinh ngạc suy đoán, không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì.

Thạch Nham cũng không nhìn những người đó, thần tình hờ hững, tiếp tục theo đường cũ trở về.

"Á, nhìn kìa, Chung Ly Độn!"

"Hả, Chung Ly Độn tới rồi ư?"

"Người của Vũ Hồn điện hóa ra cũng đến?"

"..."

Trong đám người đột nhiên truyền ra sự bàn tán xôn xao, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn trời, thấy một con Thanh giao xuất hiện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Con Thanh giao này thân dài khoảng 50 mét, lân giáp màu xanh lấp lánh, long thủ cực lớn, hai mắt tỏa ra ánh sáng lạnh, ở cổ có một người đang ngồi, không nhìn rõ dung mạo cho lắm.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, chỉ thấy Thanh giao liên tiếp quẫy mình, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Con Thanh giao này dường như đang né tránh sự truy kích của ai đó.

Một tiếng kêu chói tai từ chỗ Thanh giao truyền tới, thân hình của con yêu thú cấp 7 này khẽ run lên, càng thêm nóng nòng muốn tiến vào Nhật đảo.

"A!"

Thạch Nham giật mình, sắc mặt có chút quái dị nhìn trời, dường như hắn đã nhận ra khí tức cổ quái nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.