Sát Thần

Chương 328: Ma vân ngập trời



Yêu thú cấp 7 Thanh Giao đang ở ngoài Nhật đảo vùng vẫy lung tung, liên tục gầm lên, vội vàng lao vào trong Nhật đảo.

Trên mình Thanh Giao có một bóng người, người này cũng đang gào thét, giống như muốn bảo người của Nhật đảo nhanh chóng gỡ bỏ kết giới.

Xung quanh Nhật đảo có một kết giới kỳ dị, nếu không được Tam Thần giáo cho phép, người ngoài không cách nào tiến vào trong được.

Cho dù người đó có là Chung Ly Độn của Vũ Hồn điện cũng không thể trái với quy định này. Hắn chỉ có cách bay đi bay lại bên ngoài. Chứng kiến tình hình của Chung Ly Độn và yêu thú Thanh giao, người trong đảo thất kinh.

Ngay cả đám người Tào Chỉ Lam, Thanh Minh trên Thánh Quang sơn cũng giật mình, trong lúc nhất thời đều nhìn kỹ bầu trời, không biết Thanh Giao rốt cuộc đang tránh né cái gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một tiếng kêu chói tai ẩn chứa khí tức hung ác vô tận từ cực xa lan tới.

Tiếng kêu vang lên, sóng biển quanh đảo như đang sôi trào, tạo thành vô số cơn sóng lớn. Tiếng kêu dường như có thể xé rách màng tai, đánh nát linh hồn của những người yếu đuối.

Lý Phúc biến sắc, giống như đã nhận ra tình hình gì đó đột nhiên bay lên trời.

Lý Phúc là một trong những người đón khách tới đảo, lúc này hắn vội vã bay tới chỗ của Thanh Giao, nhanh chóng mở kết giới thành một cái khe nhỏ.

Thanh Giao vốn đang chờ thời cơ, thấy cái khe này thì lập tức chui vào.

Yêu thú cấp 7 Thanh Giao hóa thành một luồng sáng xanh, biến mất trên bầu trời.

Sau một khắc, Thanh Giao đã xuất hiện trên bầu trời Nhật đảo, trên lưng nó có một người đang đứng, đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào mình nó.

Thanh Giao thét lên, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Thánh Quang sơn, lao thẳng lên đỉnh núi.

Xung quanh Thánh Quang sơn có kết giới, vậy mà Thanh Giao phi như đất bằng, giống như nơi này không hề có trở ngại.

Chiến bảng đệ nhất Chung Ly Độn vô cùng cấp bách, chẳng thèm quan tâm tới quy định của Tam Thần giáo, trực tiếp hiện thân trên đỉnh núi, liên tục kêu gào giống như muốn nói gì đó với Đường Uyên Nam.

Đám cường giả Đường Uyên Nam trên đỉnh núi nghe Chung Ly Độn giải thích thì cực kỳ hoảng sợ.

Người dưới chân núi Thánh Quang không biết chuyện gì đang xảy ra, người thì ngẩng đầu nhìn trời, hoặc là nhìn Chung Ly Độn, hoặc là nhìn về phía đỉnh núi Thánh Quang sơn, trong lòng mơ hồ cảm thấy tình hình không ổn.

Lại một tiếng kêu cực to từ xa truyên đến, kinh thiên động địa.

Sau đó là vô số tiếng kêu, trong lúc nhất thời có rất nhiều tiếng kêu vang lên gần đảo, sóng bổi cuộn trào vỗ bờ như muốn đập tan tất cả.

Thạch Nham và ba người Dịch Thiên Mạc lúc này đang trở lại trang viên cũng phát hiện tình hình không ổn nên ngừng lại.

Nhất là Thạch Nham, hắn nghe thấy tiếng kêu chói tai mà trong mắt ngập tràn sự nghi hoặc.

"Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?"

Dịch Thiên Mạc chú ý tới biến hóa của Thạch Nham, chần chờ một chút, không khỏi nhẹ giọng hỏi:

"Có phải là phát hiện điều gì không?"

Thạch Nham sắc mặt quái dị, khẽ gật đầu:

"Không biết vì sao, ta nhận ra khí tức quen thuộc trong tiếng kêu..."

Dịch Thiên Mạc kinh ngạc ngẩn người, không biết thế nào cũng ngẩng đảo nhìn trời. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu khắp mặt đất, Thánh Quang sơn như dát vàng rực rỡ.

Tất cả võ giả trên đảo đang đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ, Thạch Nham cũng không ngoại lệ.

Hắn khác người khác ở chỗ, trong ánh mặt trời, hắn rõ ràng cảm giác được trái tim võ hồn Tinh Thần đang sinh ra một lực hút, tụ tập khá nhiều ánh sáng mặt trời chậm rãi thu vào trong trái tim của hắn.

Trái tim đập nhẹ truyền đến một luồng khí ấm áp không mạnh nhưng ngày một nóng.

Thạch Nham sắc mặt ngạc nhiên, cảm nhận được nhịp tim của mình, cũng cảm nhận được ánh sáng đang thẩm thấu, trong lòng âm thầm quyết định đợi sau khi hội nghị trên núi chấm dứt sẽ tìm Đường Uyên Nam để hỏi cho rõ ràng xem võ hồn Tinh Thần rốt cuộc có ảo diệu gì, vì sao lại thần kỳ như thế.

Trong lúc hắn còn đang trầm tư suy nghĩ thì bất chợt phát hiện, lực hút của võ hồn Tinh Thần với ánh sáng đột nhiên ngừng lại.

Trong lòng có chút nghi hoặc, Thạch Nham không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, muốn xem mặt trời ở trên cao mang tới điều gì khác biệt giữa hắn vào mọi người.

Những tiếng kêu sợ hãi từ xung quanh truyền đến, rất nhiều người khiếp sợ nhìn trời, ánh mắt liên tục biến ảo.

Ngẩng đầu, Thạch Nham thần tình hoảng sợ, trong lòng cả kinh.

Một đâm mây đen như mực không biết từ chỗ nào bay tới, nhanh chóng bao phủ bầu trời của Nhật đảo.

Sau đó là vô số đám mây đen thui ngập trời, rất nhanh che phủ ánh sáng mặt trời.

Thánh Quang sơn vốn đang tắm mình trong ánh sáng thì nay bắt đầu ảm đạm.

Dị biến tới không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước, chờ khi mọi người nhận thấy điều gì đó không thích hợp thời, mặt trời đã biến mất, chỉ còn những đám mây đen bao phủ đỉnh đầu.

Trời quang trong nháy mắt thành đen tối, từ ban ngày thoáng cái chuyển sang ban đêm.

Trong âm u, xung quanh Nhật đảo thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng gầm rú làm cho người nghe sởn tóc gáy, giống như có vô vàn sinh vật đang tập trung bao vây hòn đảo này.

Tất nhiều võ giả trên đảo trong lòng sinh sợ hãi thét to theo, cấp bách muốn lên đỉnh núi.

Cường giả từ khắp các thế lực hiện đang tập trung trên đỉnh Thánh Quang sơn, nếu như Nhật đảo thật sự có dị biến, nơi đó chính là nơi an toàn nhất.

"Không có thiệp vàng, bất cứ người nào cũng không được lên Thánh Quang sơn!"

Chẳng biết từ lúc nào Lý Phúc đã đứng chặn ở đường lên núi, lớn thét lên:

"Mọi người trước tiên hãy quay về chỗ nghỉ, điều quái dị trên trời sẽ nhanh chóng được giải đáp, mọi người không nên gấp gáp."

Nhưng mà đám võ giả vây xem đâu có quan tâm nhiều đến vậy nữa, trong lòng đang kinh hoàng thì dù Lý Phúc có ngăn trở cũng chẳng ăn thua, cứ đua nhau chạy như điên lên đỉnh núi.

Lý Phúc và một số võ giả của Tam Thần giáo thét to một hồi, thấy mọi người chẳng để ý, muốn xuất thủ lại phát hiện bản thân đã bị bầy người bao phủ, chỉ còn cách lấy âm thạch xin chỉ thị của Đường Uyên Nam.

Thạch Nham nhíu mày, trong lòng xuất hiện một dự cảm không rõ ràng, lạnh lùng nhìn lên đỉnh núi trầm ngâm, sau đó quyết định thật nhanh:

"Dùng tốc độ nhanh nhất trở về!"

Dịch Thiên Mạc không nói một lời, đưa tay chụp vào cánh tay hắn bay lên.

Yết Mãnh, Tạp Ba cũng đã nhận ra tình thế quỷ dị, không hỏi một câu đã bay trở lại trang viên.

Trong trang viên hiện giờ có hai người Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên, họ cũng nhận ra dị biến, Hạ Thần Xuyên mới dùng âm thạch trao đổi với người của Hạ gia, ổn đỉnh tinh thần cho họ.

Trong lòng nghi hoặc, Hạ Thần Xuyên và Hạ Tâm Nghiên đi ra phòng ngoài nhìn trời.

Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ cũng kinh dị, ngơ ngác nhìn biến hóa trên trời.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hạ Thần Xuyên đi tới liếc nhìn Dạ Trường Phong giống như bình tĩnh hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa biết."

Dạ Trường Phong lắc đầu, sắc mặt khó lúc nào nghiêm túc như lúc này:

"Có rất nhiều yêu thú đang tập trung tới đây, ngoài ra trên trời ma vân nồng nặc, nói không chừng ma nhân của Ma Vực cũng đã tới. Hiện giờ Nhật đảo đã bị bao vây, không biết có bao nhiêu yêu thú và ma nhân, thật làm cho người ta không dám tin tưởng."

Trong tiếng tim đập thình thịch, ở ngoài Nhật đảo vang lên những tiếng rống tiếng đinh tai nhức óc, kéo dài không thôi.

Khi Hạ Thần Xuyên sắc mặt kinh biến, Dịch Thiên Mạc mang theo Thạch Nham trở về.

"A!"

Dạ Trường Phong sửng sốt, kỳ quái hỏi:

"Không phải ngươi đi tham gia hội nghị sao? Vì sao trở về nhanh như vậy? Ngươi có phải là biết tin gì không?"

Thạch Nham lắc đầu, chờ Dịch Thiên Mạc buông hắn ra mới cau mày nói:

"Tạm thời vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn tình hình mà đoán thì có người nào đó muốn dùng sức mạnh hủy diệt Nhật đảo. Người đó biết lần này mở Hội nghị, Thánh Quang sơn tập trung rất nhiều cường giả Thần cảnh mà vẫn dám bao vây, tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, nói không chừng thật sự có khả năng giết toàn bộ cao thủ Thần cảnh ở đây."

Dạ Trường Phong gật đầu tán thành, nói:

"Rất có thể."

"Mọi người không nên đi riêng lẻ, yên lặng theo dõi kỳ biến, một khi phát hiện tình hình không tốt, chúng ta lập tức rút khỏi Nhật đảo."

Thạch Nham trầm ngâm một chút, bỗng nhiên bình tĩnh như thường nói.

Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên âm thầm gật đầu, thở dài một hơi.

Ba người Dịch Thiên Mạc đều là võ giả Thần cảnh, có ba người này ở bên cạnh, mọi người cũng tạm an lòng, nếu như thực sự phát sinh biến hóa, có ba người Dịch Thiên Mạc dẫn đầu đột phá, cơ hội bình an đối với họ cao hơn người ngoài.

Vừa mới nghĩ vậy thì trên trời đã phát sinh dị biến.

Thạch Nham bỗng nhiên ngồi xuống đất, âm thầm cắn răng, đem tay phải đặt lên đất, ánh mắt liên tục biến đổi.

Mọi người nhịn không được chăm chú nhìn hắn.

Chỉ thấy cánh tay phải của Thạch Nham không biết vì nguyên nhân gì mà đầy những sợi tơ màu xanh lục bao phủ. Nhìn kỹ mới phát hiện chúng đang bám trong da thịt của hắn, đồng thời còn đang chậm rãi di động.

Nhìn thấy cánh này, mọi người không ngừng liên tưởng cánh tay phải Thạch Nham đang có vô số con giun đang hoạt động, khiến cho người khác kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.