Sát Thần

Chương 348: Đạo của ta



"Chủ nhân..."

Mỹ phụ đứng trước cửa động, sắc mặt phức tạp, nhẹ kêu một tiếng.

Với cảnh giới của nàng, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra trong động có ba thi thể, cũng hiểu trước khi chết ba người này gặp phải chuyện gì.

Nam tử để trần nửa người có khí lực mạnh hơn người thường rất nhiều, thân hình cứng rắn như thép, tràn ngập cảm giác lực lượng khiến cho nữ nhân mê mẩn.

"Ngươi tới làm gì?"

Sắc mặt Thạch Nham âm trầm, thần thức tỏa ra bao phủ hoang đảo, khi phát hiện chỉ có Vũ Nhu, sắc mặt hắn nhu hòa hơn một chút, nhưng vẫn cảnh giác như cũ, thản nhiên nói:

"Dực tộc các ngươi đã là một nhánh của ma nhân, chắc là khi ma nhân xâm nhập Tuyết Long đảo không làm khó các ngươi chứ?"

Vũ Nhu mỉm cười gật đầu:

"Ma nhân đúng là không làm khó chúng tôi."

"Tại sao ngươi tìm được ta?"

"Không phải thuộc hạ, mà là ba người Dịch Thiên Mạc. Tuyết Long đảo cách nơi này không xa, năng lực thăm dò của ba người Dịch Thiên Mạc rất mạnh, khoảng cách quá ngắn, cộng thêm khả năng liên thủ linh hồn, chủ nhân mới hiện thân nơi này họ đã cảm nhận được rồi."

"Vì sao phải tới?"

"Chủ nhân..."

"Còn gọi ta là chủ nhân nữa ư?"

"Lời thề của chúng tôi không rẻ mạt như vậy."

Thạch Nham trầm mặc, trong mắt lại có ý mỉa mai.

"Haiz..."

Tộc trưởng Bạch Dực tộc Vũ Nhu nhẹ giọng thở dài, chán nản nói:

"Sau khi người rời đi thì Tuyết Long đảo xảy ra chuyện, lúc ma nhân chiếm đảo, chúng tôi mới biết được thân phận thực sự của mình, hóa ra hai tộc có quan hệ với ma nhân."

Thạch Nham nhíu mày, im lặng nhìn nàng.

"Bọn họ bị đồng hóa..."

Vũ Nhu một lần nữa thở dài:

"Rất nhiều tộc nhân sau khi biết thân phận thực sự đã tỏ lòng trung thành với ma nhân, nhất là khi Ma đế Ba Tuần hiện thân dùng ma khí bao phủ Tuyết Long đảo, rất nhiều tộc nhân của chúng ta thông qua việc hấp thu ma khí phát hiện ra sự thích ứng của cơ thể, giúp cho lực lượng tăng trưởng cực nhanh."

"Ba Tuần có thể đi vào Vô Tận hải?"

"Là một bộ bạch cốt pháp thân của hắn, nhưng dù thuộc hạ và Đế Sơn có liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Sự cường đại của Ba Tuần đã làm cho tộc nhân hai tộc chúng ta kinh sợ, sau khi hắn nói ra thân phận, dẫn động ma khí nhập Tuyết Long đảo, giúp tộc nhân chúng ta có được lợi ích, tình thế trên đảo đã xảy ra biến hóa vi diệu."

Thạch Nham sắc mặt khẽ biến.

"Thuộc hạ và Đế Sơn tuy rằng là tộc trưởng của Hắc Dực tộc, Bạch Dực tộc, nhưng hiện giờ đã không còn khống chế được cục diện, tộc nhân bên dưới sau khi nhận ra được biến hóa của cơ thể đã coi mình là ma nhân, bắt đầu thù hận nhân tộc, hiện giờ chúng ta rất khó có thể ước thúc được chúng."

Vũ Nhu bất đắc dĩ nói.

"Ngươi và Đế Sơn có nhận được lợi ích từ ma khí hay không?"

Thạch Nham trầm mặt, âm thầm cảm thụ một hồi, bỗng nhiên cười lạnh nói:

"Tại sao ta lại phát hiện ngươi cường đại hơn trước rất nhiều?"

Vũ Nhu gật đầu, cười khổ nói:

"Đúng vậy, thuộc hạ và Đế Sơn cũng không chịu nổi mê hoặc, lực lượng tăng mạnh, chúng ta hấp thu ma khí rèn luyện thân thể, đúng là có thu hoạch lớnx."

"Vậy ngươi còn tới làm gì?"

Thạch Nham hờ hững nói.

"Thuộc hạ tới nơi này là muốn nói cho chủ nhân biết không nên quay về Tuyết Long đảo. Bạch cốt pháp của Ma đế Ba Tuần đang ở trên đảo, chủ nhân không phải đối thủ của hắn, một khi người xuất hiện hắn sẽ giết người."

Vũ Nhu trầm ngâm một chút, khuyên:

"Chủ nhân, tiềm lực của người vô hạn, thuộc hạ nghĩ thành tựu tương lai của người sẽ còn vượt xa Xích Diêm, Ba Tuần, nhưng trước khi có thực lực đó, người nên… Thực lực của họ thế nào, chúng ta hiểu rất rõ."

Thạch Nham nhíu mày không nói.

"Rời khỏi Vô Tận hải đi, ở đây quá hỗn loạn, lâu ngày kiểu gì cũng có người phát hiện ra tung tích của chủ nhân."

Vũ Nhu nhìn hắn, khuyên nhủ:

"Việc chúng ta theo chủ nhân trước kia đúng là xuất phát từ chân tâm, thậm chí sau khi ma nhân nhập Tuyết Long đảo, chúng ta vẫn muốn tìm cơ hội mang theo tộc nhân rời đi, đáng tiếc là chúng ta đánh giá thấp sự lợi hại của Ma đế Ba Tuần, hiện giờ toàn bộ tộc nhân đã bị đồng hóa, chúng ta không còn cách nào cả."

Dừng lại một chút, Vũ Nhu lại nói:

"Dù sao, chúng ta không thể buông bỏ tộc nhân của mình."

Thạch Nham kinh ngạc, nửa ngày mới gật đầu, sắc mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, thản nhiên nói:

"Ngươi đi đi, tình nghĩa ngươi tới thông báo cho ta, ta nhớ kỹ. Từ nay lúc, các ngươi phải chung sống với ma nhân, đối với các ngươi mà nói đây chính là cách tốt nhất, điều này ta hiểu."

"Chủ nhân, rời khỏi Vô Tận hải đi, Thi Hồn kiều gần xây xong rồi, đến lúc đó tam giới thông nhau, võ giả Vô Tận hải tuyệt đối không cản được ma nhân xâm nhập đâu."

"Ta sẽ rời đi, nhưng không phải hiện giờ."

Thạch Nham trầm mặc một chút, nhếch miệng cười nhạt:

"Ta vẫn chưa giết đủ người."

Sắc mặt Vũ Nhu chấn động, ngơ ngác nhìn Thạch Nham, cảm nhận thấy sát ý thô bạo trên người hắn, lại nhìn ba thi thể trong hang động, sửng sốt một lúc lâu.

Hồi lâu sau, Vũ Nhu triển khai đôi cánh trắng như tuyết, thân hình xinh xắn chậm rãi bay lên.

Đang bay, Vũ Nhu đột nhiên nói:

"Chủ nhân, sát niệm của người hôm nay quá nặng, có cảm giác hưởng thụ việc giết chóc, người đã tẩu hỏa nhập ma rồi..."

Thạch Nham thần tình tự nhiên, lắc đầu nhẹ giọng cười, thản nhiên nói:

"Theo lời các ngươi là ma, nhưng là đạo trong lòng ta."

Vũ Nhu ngạc nhiên, đôi mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc không giải thích được, thân thể mềm mại dần dần bay lên, hóa thành một điểm trắng, biến mất nơi chân trời.

Mười phút sau đó.

Vũ Nhu dừng lại trong mây trắng.

Đế Sơn một tay dẫn theo Hà Thanh Mạn, sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu nhìn hoang đảo phía dưới.

"Ta đã nói tất cả."

Vũ Nhu thở dài một tiếng:

"Căn cứ vào thái độ nói chuyện, hắn chắc chắn không đến Tuyết Long đảo, nhưng cũng không lập tức rời khỏi Vô Tận hải."

Đế Sơn gật đầu:

"Ta biết hắn sẽ làm như vậy."

Vũ Nhu kinh ngạc.

Đế Sơn không giải thích, mà lại nhìn về phía đôi mắt đẹp u ám của Hà Thanh Mạn, nói:

"Hắn ở ngay hoang đảo phía dưới, ta hiện giờ có thể thả ngươi đi, ngươi tự lựa chọn nơi đến của mình."

"Thả ta xuống hoang đảo đi." Hà Thanh Mạn trầm mặc một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định.

"Tiểu nha đầu, chúng ta bảo vệ tính mạng cho ngươi không dễ, giờ ngươi lại muốn xuống dưới?"

Vũ Nhu có chút nghi hoặc, nói:

"Hiện giờ dù là ma nhân hay võ giả Vô Tận hải đều đang đuổi giết hắn, ngươi đi cùng với hắn khác nào đi cùng cái chết?"

Hà Thanh Mạn gật đầu.

Đế Sơn nhíu mày, không nói gì thêm, mang theo Hà Thanh Mạn hạ xuống dưới hoang đảo, sau đó cùng Vũ Nhu bay đi.

Hà Thanh Mạn cô độc đứng lặng, thân hình xinh xắn hơi rùng mình rồi cái rồi bay về phía Thạch Nham, vút đi như một cơn gió nhẹ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trước cửa động.

Thạch Nham hờ hững nhìn về phía trước.

Không bao lâu sau, dáng người nổi bật của Hà Thanh Mạn xuất hiện.

Hơi híp mắt nhìn bóng hình xinh đẹp đang bay tới, ánh mắt Thạch Nham sáng lên, trong lòng thầm khen một tiếng.

Chẳng biết từ lúc nào, Hà Thanh Mạn đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, thức hải đã thành, khí tức trong cơ thể hùng hậu, tiếng gió vang lên không ngừng quanh thân, tự nhiên có một loại khí tức nghiêm nghị.

"Cô tới làm gì?"

Thạch Nham hừ một tiếng, cười lạnh nói:

"Cô có thể sống sót ở Tuyết Long đảo đã là mạng lớn, vì sao còn muốn tới tìm ta? Ta nghĩ cô nên biết tình cảnh hiện giờ của ta."

"Ta có thể sống là bởi vì Đế Sơn, Vũ Nhu nể mặt huynh."

Hà Thanh Mạn nhanh nhẹn lao đến trước mặt của hắn, sắc mặt u ám:

"Ta đương nhiên biết tình cảnh của huynh hiện giờ."

"Vậy ngươi còn đến làm gì?"

"Ta chẳng còn chỗ nào để đi."

Thạch Nham lặng lẽ.

"Tất cả chết hết rồi."

Hà Thanh Mạn đau thương lắc đầu, bỗng nhiên ôm mặt thấp giọng khóc:

"Tất cả người trong Hà gia chúng ta đã bỏ mình khi ma nhân xâm nhập hải vực Già La, phụ thân ta, em trai của ta, tất cả thân nhân của ta đã bị giết hết. Sư môn phản bội, nhà tan cửa nát, Vô Tận hải to lớn như vậy nhưng đã không còn chốn dung thân, huynh nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hà Thanh Mạn vừa khóc vừa ngồi xuống, đôi vai nhẹ run, cơ khổ không nơi nương tựa.

"Nó có quan hệ gì với ta?"

Thạch Nham sắc mặt lạnh lùng, không đồng tình cũng không an ủi.

Lâm Đạt và Hạ Thần Xuyên bị giết ngay trước mắt hắn, Dương gia ở Ma vực sợ là cũng dữ nhiều lành ít, đám người Dương Mộ thì không biết sống chết ở chiến trường Thâm Uyên...

Hầu như những người đi cùng với hắn đều có kết cục không tốt, bây giờ hiện lên trước mắt làm cho tâm tình vốn bình tĩnh của hắn xảy ra biến hóa vi diệu.

Khi tới Vô Tận hải, hắn có được rất nhiều, nhưng cũng mất đi rất nhiều, nhìn những người bên cạnh dần chết đi, trong lòng hắn nảy sinh sự hối hận, nếu như không tới Vô Tận hải, những chuyện này đâu có xảy ra.

Trải qua mọi chuyện hắn mới nhận ra, muốn sống tốt ở thế giới này phải cao hơn nười khác, chỉ có đứng trên mọi người thì mới không phải bất lực nhìn số mệnh của mình và người thân bị người khác thao túng.

"Ta muốn cùng huynh báo thù."

Hà Thanh Mạn hai mắt đẫm lệ, quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy cừu hận, sắc mặt kiên nghị nói.

"Cô không đủ tư cách."

Thạch Nham lạnh lùng lắc đầu cự tuyệt.

"Huynh còn nhớ tới lần đánh cuộc của chúng ta ở Hỏa Vân đảo?"

Hà Thanh Mạn nước mắt ràn rụa nhưng miễn cưỡng cười nói:

"Ta nói rồi, nếu như huynh cứu tỉnh Tâm Nghiên tỷ, ta sẽ cho huynh xem thân hình ta, hiện giờ ta sẽ thực hiện lời hứa."

Nàng nói dứt lời thì quần áo cũng biến thành bột phấn, cơ thể hoàn mỹ trắng như tuyết hiện ra dưới ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.