Sát Thần

Chương 401: Đánh biến hình



"Tiểu tử, người quả thật là cực kỳ lợi hại, sau này tất nhiên có thể trở thành một ngôi sao mới nổi của Quang Minh thần giáo."

Tiêu Lăng cười gằn: "Đây khẳng định không phải là điều ta muốn nhìn thấy, giết ngươi chính là làm suy yếu lực lượng tương lai của Quang Minh thần giáo, ta sẽ không để ngươi trưởng thành."

Tiêu Lăng Cả người đã kim loại hóa, lao về phía Thạch Nham, quyền cước mang theo kim loại ý cảnh vô kiên bất tồi, đánh mạnh vào Thạch Nham.

Thạch Nham tựa hồ căn bản không biết Tiêu Lăng đã kim loại hóa cận chiến rất lợi hại, cơ nhục cả người run rẩy, nhưng lại triền đấu với Tiêu Lăng.

Hai người đều không thi triển bất kỳ bí kỹ gì, cũng không sử dụng bất kỳ bí bảo gì, giống như hai tên mãng phu triền đấu với nhau, quyền cước gặp nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thạch hóa vũ hồn sau khi dị biến cứng đối cứng với kim cương hồn Tiêu Lăng, không ngờ lại không chút rơi vào thế hạ phong.

"Keng keng keng."

Tiếng kim loại đinh tai nhức óc giao kích từ trên người của hai người không ngừng truyền đến.

Khi Tiêu Hào cận chiến, nhục thân đã kim loại hóa chưa bao giờ chịu thiệt, dưới sự oanh tạc của Thạch Nham không ngờ lại cũng bị đánh cho kêu loảng xoảng, loại năng lượng cuồng bạo này trùng kích vào cơ thể hắn, làm chấn động huyết nhục của hắn, không ngờ lại khiến mấy chục loại kim loại dị năng trong cơ thể hắn tựa hồ cũng không chịu nổi.

Trong khi giao chiến, nhục thân của Tiêu Lăng tuy rằng không sao, nhưng lại bị chấn cho có bẩy cái lỗ máu, vẻ mặt càng thêm đáng sợ dữ tợn.

Thạch Nham thì ngược lại, dưới trạng thái nhập ma tựa hồ không có gì khác thường, trên mặt không có một vết máu nào, giống như không biết mỏi mệt, không biết đau đớn, dùng quyền kình theo bản năng để oanh kích lại Tiêu Lăng, cứng đối cứng với nhục thân kim loại hóa của hắn.

Thạch Nham trong nhập ma chi cảnh, trong lòng có dục vọng hủy diệt thô bạo vô cùng vô tận, cỗ dục vọng này bị phóng đại vô hạn, khiến hắn điên cuồng như mắc bệnh tâm thần, trở nên chỉ biết giết chóc, chỉ có dục vọng phá hoại theo bản năng.

Đây là phát tiết triệt để dưới một kiểu khác.

Tiêu Hào lấy cứng đối cứng, hoàn toàn trở thành mục tiêu để hắn phát tiết, trong sự oanh tạc điên cuồng, hắn tận tình phóng thích ra dục vọng phá hoại từ đáy lòng, trong mơ hồ, tựa hồ đã tiến vào ý cảnh thần bí nào đó.

Trong lúc đối chiến với Tiêu Lăng, bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể hắn tiếp tục tinh lọc năng lượng tiêu cực, để chuyển hóa thành loại dị lực thần bí hữu ích cho toàn thân hắn.

Không biết giao chiến như vậy bao lâu, năng lượng tiêu cực chảy vào trong huyệt đạo của hắn cuối cùng cũng bị tinh lọc.

Một dòng dị lực thần bí bỗng nhiên từ trong huyệt đạo của hắn thẩm thấu ra, Thạch Nham trong thời gian ngắn như tỉnh táo lại trong chốc lát, trong ánh mắt hiện ra một loại thần quang ngộ đạo.

Dị lực Thần bí lưu chuyển khắp toàn thân hắn, một một cỗ dị lực thần bí và hỗn hợp tinh nguyên ầm ầm xông vào trong huyết văn giới, một tấm chắn trong huyết văn giới đột nhiên bị phá tan, một đạo trí nhớ trực tiếp từ trong huyết văn giới bay ra chui vào chui vào trong óc Thạch Nham.

Trong khoảnh khắc, hắn trong cảnh giới thần bí cả người run lên, tinh thần thăng hoa, thức hải lay động, một dòng thần thức bỗng nhiên lớn mạnh bên trong thức hải.

Diện tích của thức hải trong thoáng chốc đã bỗng nhiên mở rộng gấp ba lần.

Biến hóa của thức hải chính là đột phá cảnh giới, mạc danh kỳ diệu, Thạch Nham trực tiếp bước vào thiên vị nhất trọng thiên chi cảnh, cổ thụ tinh nguyên bên trong tinh nguyên quang đoàn lại bắt đầu phình ra gấp đôi.

Một loại lĩnh ngộ theo bản năng bỗng nhiên chiếu vào trong nội tâm của hắn, Thạch Nham lại điên cuồng, máu tươi cả người rất nhanh ngưng luyện với lực lượng tiêu cực.

Thân thể vốn bởi vì thạch hóa vũ hồn biến dị mà cơ nhục phình ra lại quỷ dị khô quắt lại, thân thể màu tím đỏ lúc này thành màu đỏ như máu rất khủng bố.

Từng giọt máu tươi đỏ sẫm trộn lẫn với lực lượng tiêu cực không ngờ từ trong lỗ chân lông của hắn trào ra, nhưng không chảy xuống mà là phủ lấy da thịt toàn thân hắn.

Giống như là một cái kén máu.

Từ xa nhìn lại, Thạch Nham như là bị máu tươi dính đầy cả người, mùi máu tươi bốc ra, khiến cho người ta cảm thấy một loại tà ác cực độ.

Tiêu Hào đột nhiên biến sắc.

Hắn và Thạch Nham một mực giao chiến, hắn so với bất kỳ ai khác thì hiểu được biến hóa nhục thân của Thạch Nham nhanh hơn, vào lúc này, khí thế trên người Thạch Nham không ngờ đã tăng gấp đôi.

Tiếp theo thì năng lượng bá đạo cuồng bạo hơn trào dâng, một loại lực lượng tà ác có thể khai thiên liệt địa từ trong cơ thể Thạch Nham ùa ra.

"Băng!"

Thạch Nham một quyền đánh ra, ngực đã kim loại hóa của Tiêu Lăng không ngờ lại trực tiếp lõm xuống.

Tiếng xương cốt gãy từ ngực Tiêu Lăng truyền đến, xương ngực được mấy chục loại kim loại dị năng thối luyện của hắn tựa hồ căn bản không chịu nổi oanh tạc với loại trình độ này, trực tiếp bạo liệt.

Tiêu Lăng không nhịn được hét thảm, theo bản năng bắt đầu muốn né tránh.

Đã muộn rồi!

Thạch Nham Lực lượng tăng vọt giống như một con yêu thú hung tàn, vồ lấy Tiêu Lăng, quyền đầu cuồng bạo đánh lên người Tiêu Lăng như mưa.

Thân thể đã kim loại hóa của Tiêu Lăng giống như bị cự chùy vạn tấn oanh kích, xương cốt bạo liệt, nhục thân bị đánh ra những quyền ấn rất sâu.

Thân thể kim loại hóa của hắn trực tiếp vặn vẹo, giống như là kim loại bị đánh cho biến hình.

Tiêu Lăng không ngừng kêu thảm, nhưng không thể nào tránh né, bị Thạch Nham đánh cho máu tươi văng tung tóe, thân thể cũng vặn vẹo biến hình, dần dần thành một hình dạng dài, như là bảo vật bị luyện khí sư dùng bí pháp thối luyện, thành hình kiếm.

Một số võ giả vẫn đang đối phó với xác ướp cổ chung quanh trợn mắt há hốc mồm, nhìn Thạch Nham với vẻ không dám tin, như thấy lệ quỷ vậy.

Lưng mọi người lạnh toát, ánh mắt nhìn Thạch Nham đầy sợ hãi, không có bất kỳ ai là không nhìn thấy lực lượng tà ác mà Thạch Nham bộc phát ra vào lúc này.

Rất nhanh, xương cốt nhục thân của Tiêu Lăng đều bị đánh gãy, kim cương võ hồn được xưng là lực phòng ngự biến thái nhưng lại không chịu nổi những cú đấm của Thạch Nham, vặn vẹo biến hình.

Thần quang trong mắt Tiêu Hào dần dần xuống dưới, tròng mắt một vàng một bạc đó cũng khôi phục nguyên dạng.

"Hắn bị đánh chết rồi!"

"Đúng vậy, Tiêu Lăng đã bị đánh chết tôi."

"Tiểu tử đó có phải là người hay không? Kim cương võ hồn của Tiêu Lăng được xưng là loại có lực phòng ngự mạnh nhất trong Võ Hồn điện, không phải nói võ giả cảnh giới ngang nhau thì chỉ bằng vào lực lượng thân thể thì căn bản không thể oanh phá được lực phòng ngự kim cương võ hồn ư?"

"Võ giả Đồng cấp? Tiểu tử đó rõ ràng chỉ có niết bàn chi cảnh mà?"

"Là Tiêu Lăng quá yếu hay là tiểu tử đó Quá mạnh mẽ?"

"Ngươi thấy sao?"

"Ta thấy, hẳn là tiểu tử đó rất biến thái."

Ca võ giả đều nghị luận, ai nấy mặt mày chua sót, sinh ra một loại cảm giác khó có thể địch nổi Thạch Nham.

Tiêu Hào đã chết, nhưng Thạch Nham tựa hồ vẫn không biết, tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhục thân của Tiêu Lăng mà đánh, đánh Tiêu Hào như mỳ vắt.

"Đại ca!"

Tiêu Hải mí mắt như rách ra, vẻ mặt bi thống, lao về phía Triệu Phong, ngửa mặt lên trời gầm lên.

"Cho chết!"

Triệu Phong cười lạnh, vui sướng vô cùng, cảm thấy phán đoán của mình quả nhiên là đúng, tiểu tử này Thạch Nham tuyệt đối là nhân tài, có lẽ sẽ là ngôi sao sáng nhất của Quang Minh thần giáo trong tương lai, chỉ cần dựa vào Thạch Nham vô cùng vô hạn này, địa vị của hắn ở Quang Minh thần giáo trong tương lai nhất định có thể nước lên thì thuyền lên.

"Rầm!"

Nhục thân của Tiêu Hào trực tiếp bạo liệt, huyết nhục bay tứ tung, bị Thạch Nham đánh thành hai đoạn từ phần bụng.

Tiêu Hào đã chết tới không thể chết thêm được nữa, Thạch Nham mới ngừng lại, có chút mê hoặc đứng đó, tựa hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đang kinh ngạc tự hỏi.

Không ai dám tới quấy rầy hắn.

Mọi người từ xa nhìn, cho dù là hắn đang ở trạng thái thất thần thì cũng không có ai to gan lớn mật tới nhân cơ hội đánh lén hắn.

Đều bị biểu hiện của Thạch Nham làm kinh sợ rồi.

Đột Khắc bị đánh vỡ đầu, Tiêu Lăng bị đánh vỡ kim cương võ hồn, bị một quyền đánh thành hai đoạn, sự hung tàn của Thạch Nham khiến khiến lòng người lạnh ngắt, khiến mọi người sợ hãi.

Rất nhiều người dừng xuất thủ với xác ướp cổ, chỉ từ xa nhìn về phía Thạch Nham, vẻ mặt cẩn thận, sợ mình chỉ có một động tác nhỏ cũng khơi dậy sự hung ác điên cuồng của Thạch Nham.

Bất kỳ ai bị hắn nhằm vào cũng sẽ rơi vào kết cục thê thảm, đạo lý này, Đột Khắc và Tiêu Lăng đã dùng cái chết để chứng minh với mọi người.

Không ai dám động đậy.

Tả Thi giãy dụa một chút, muốn tới xem tình huống nhưng lại bị Tả hư tóm chặt không cho hắn tới gần Thạch Nham.

Thải Y đã giết chết một võ giả thiên vị nhất trọng thiên chi cảnh của Niết bàn cũng mặt đẹp trợn to nhìn hắn, hiện ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Bỏ đi.

Thải Y vốn đang chuẩn bị tìm thời cơ tính sổ với tên Thạch Nham tính khinh bạc này, nhưng trải qua một phen biến hóa này, nàng ta đã đã từ bỏ quyết định ngu xuẩn này, quyết định quên đi đoạn kinh lịch đó.

"Đại ca, Thạch Nham này quá cường đại, so với huyết mạch của chúng ta thì tựa hồ còn đáng sợ hơn!"

Lao Luân giật mình, nhỏ giọng nói với Lao Lý.

Lao Lý gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Hắn có ơn với chúng ta, nếu không có hắn thì chúng ta đã chết vài rồi. Tuy rằng trong ám từ vụ chướng thì không có tình cảm thực sự gì, nhưng chúng ta nên lấy thành ý đối **, tri ân báo đáp, đây là đạo đức cơ bản nhất, người khác giúp chúng ta thì chúng ta nhất định phải ghi nhớ trong lòng.

"
Ta minh bạch."

"
Ha ha, hảo tiểu tử, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!" Triệu Phong cười lớn, cũng không quản Tiêu Hải đang điên cuồng hét lên gào thét, thét to với Thạch Nham: "Chờ chuyện của ám từ vụ chướng kết thúc, ta tất nhiên sẽ bẩm báo lên trên, nói cho họ ở Vô Tẫn hải còn có một hạt giống trung tâm của thần giáo chúng ta."

Giáo đồ của Quang Minh thần giáo vẻ mặt chấn động, đều lộ ra sắc mặt vui mừng.

Thân thể của Thạch Nham hơi hơi chấn động, trải qua một phen phát tiết phát tiết, tựa hồ đã dần dần khôi phục lý trí, vẻ mê mang trong ánh mắt cũng đã biến mất một chút.

Nửa ngày sau, Thạch Nham đột nhiên quay đầu, hai mắt khôi phục vẻ bình thường, khí tà ác và khí thô bạo cũng biến mất.

"Ả tiện ác nhân Ngải Nhã đâu?"

Hắn nhìn về phía Thải Y, bỗng nhiên hỏi.

Thải Y dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "
Sau khi ta lên thì không thấy nàng ta, không biết nàng ta đi đâu rồi."

"
Nếu để ta tìm được ả kỹ nữ đó, ta nhất định sẽ cho ả biết tay!" Lao Luân lạnh giọng nói.

"
Thạch Nham!"

Tả Thi cuối cùng cũng vui mừng kêu lên: "
Ngươi không sao chứ? Có phải đã tỉnh táo lại rồi hay không? Có biết ta là ai không?"

Nàng ta ra sức vẫy tay, vẻ mặt vui sướng, bộ dạng rất hưng phấn.

Thạch Nham nhếch miệng cười cười, gật đầu với nàng ta: "
Các ngươi đều không sao là tốt rồi, ta còn sợ ta sẽ đả thương các ngươi, trạng thái vừa rồi, ngay cả bản thân ta cũng không thể khống chế."

"
Không sao, chúng ta đều không sao." Tả Hư cười ngượng ngùng, lau mồ hôi lạnh, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.