Sát Thần

Chương 471: Khí phách



Ba người Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu, Ngân Huy ở bên ngoài hoang long mộ địa ngây người nhìn Thạch Nham và Chiến Ma, trong nhất thời trong lòng tràn đầy các loại cảm xúc kỳ dị.

Tốc độ trưởng thành của Thạch Nham thật sự quá kinh người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Võ giả của Vô Tẫn hải không ai có thể giống hắn, trong thời gian ngắn tại như vậy đạt tới cảnh giới đáng sợ hiện giờ. Võ giả thiên vị cảnh trẻ tuổi Như vậy, còn có trợ lực như vậy, cái này đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

Thiên vị cảnh, mượn dùng ngoại lực có lực lượng có thể so với võ giả Thần cảnh.

Hiện giờ hắn lại từ trong hoang long mộ địa mang một khối Chiến Ma như vậy, lực lượng của Chiến Ma có thể so với cường giả Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, hắn lại có Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa, Cửu U Phệ Hồn Diễm, còn có yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm.

Những thứ này đặt ở trên người bất kỳ một võ giả cũng có thể khiến cho người ta kinh thán không thôi.

Hắn lại có toàn bộ.

" Thạch Nham, Tâm Nghiên ở đâu?" Hạ Khinh Hậu trầm ngâm hồi lâu, trong lòng cảm thán một phen rồi không khỏi hỏi chuyện lão quan tâm.

Thạch Nham Vẫn phi thường trầm ổn nghe thấy câu này thì sắc mặt khẽ biến.

" Làm sao vậy?" Hạ Khinh Hậu nhướng mày: "Nàng ta không đi với ngươi à Ta nghe nói nàng ta hình như cũng tới ám từ vụ chướng, ngươi không phải nói ngươi từ trong ám từ vụ chướng về ư? Chẳng lẽ không thấy nàng ta à?"

" Nàng ta bị người của Niết bàn mang tới Thần Châu đại địa rồi." Thạch Nham bình tĩnh, kể lại những lời của Dạ Trường Phong.

" Niết bàn.."

Hạ Khinh Hậu vẻ mặt phát lạnh, trong hai mắt tràn ra quang mang lạnh như băng: "Không ngờ không ngờ muốn mở hồn phách kiếp trước của Tâm Nghiên, như vậy, Tâm Nghiên chẳng khác nào sẽ tử vong! Ta quyết không cho phép!"

" Lực lượng của Niết bàn so với Vô Tẫn hải thì mạnh hơn rất nhiều." Thạch Nham thở dài một tiếng,: "Theo ta được biết, ở Thần Châu đại địa, trong bảy cổ phái cũng có cường giả Chân thần cảnh. Ta không thể không thừa nhận, so sánh với thế lực của Thần Châu đại địa thì Vô Tẫn hải vẫn kém một bậc."

Ngân Huy, Nộ Lãng hai người tuy rằng đều sinh hoạt tại dưới đáy biển của Vô Tẫn hải, nhưng hai người đối với lời đồn về Thần Châu đại địa thì cũng có chút hiểu biết, nghe thấy Thạch Nham nhắc tới Thần Châu đại địa, hai người này đều lộ ra vẻ mặt động dung, nghiêm túc lắng nghe.

Thạch Nham cũng là giấu diếm, cau mày nói: "Hạ thái gia gia, ngươi tạm thời đừng quá lo lắng về chuyện của Tâm Nghiên, chúng ta luôn có biện pháp giải quyết mà. Trong thời gian ngắn cho thấy Tâm Nghiên sẽ không sao, chờ chúng ta giải quyết xong chuyện của Vô Tẫn hải rồi , ta sẽ tự mình đi một chuyến tới Thần Châu đại địa, nghĩ biện pháp dưa nàng ta từ Niết bàn về."

" Dựa theo lời ngươi nói, Niết bàn chính là một trong bảy cổ phái của Thần Châu đại địa, có võ giả Chân thần cảnh, ngươi có thể có biện pháp nào ư?" Hạ Khinh Hậu vẻ mặt ưu phiền, lắc đầu: "Nếu thực sự muốn đòi người thì ta phải tới, chỉ dựa vào ngươi thì e là rất khó khiến người của Niết bàn gật đầu."

" Ta có biện pháp của ta."

"Hả?"

Thạch Nham hít sâu một hơi, nhìn về phía Hạ Khinh Hậu rồi bỗng nhiên nói: "Hạ thái gia gia, trong dị địa của ám từ vụ chướng ngươi có được một quả thần hồn trong vắt, không biết ngài ở bên trong có nghe nói qua sinh mệnh nguyên dịch hay không?"

Hạ Khinh Hậu ngạc nhiên.

Ngân Huy và Nộ Lãng đôi mắt đồng thời sáng lên.

" Ta nghe nói ở đó đích xác có sinh mệnh nguyên dịch tồn tại." Hạ Khinh Hậu gật đầu: "Tên tiểu tử Dạ Trường Phong đó, hình như Linh Hư đan mà hắn cho cũng là vì sinh mệnh nguyên dịch. Có điều lúc trước ở bên trong, ta vẫn chưa thấy kì vật như vậy, ngươi làm sao bỗng nhiên lại nói tới thứ này?"

" Ta có."

Thân hình của ba người Hạ Khinh Hậu chấn động, mắt sáng lên.

" Ta thực sự có." Thạch Nham nhếch miệng cười cười, nhìn về phía Ngân Huy với vẻ có lỗi: "Lúc ấy ta giấu diếm là vì ta không có nắm chắc có thể giữ được sinh mệnh nguyên dịch. Khụ, đừng nói ta cẩn thận, chủ yếu là Nộ Lãng tiền bối và ngươi đều là cao thủ đỉnh phong, mà sinh mệnh nguyên dịch là sự tình trọng đại, ta sợ các ngươi.."

Ngân Huy cười khổ gật đầu: "Ta có thể lý giải có thể lý giải."

Nộ Lãng hai mắt sáng quắc, nhìn về phía hắn không chớp mắt: "Ngươi thực sự có ư?"

"Ừ."

Nộ Lãng sắc mặt mừng như điên.

Trong mọi người chỉ có hắn đột phá đến Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, cách Chân thần chi cảnh chỉ có còn một bước.

Lúc này, chỉ cần hắn có thể có được một giọt sinh mệnh nguyên dịch, khi bước vào cửa chân thần này hắn sẽ vững tin hơn.

Sinh mệnh nguyên dịch, ý nghĩa đối với hắn thì không cần nói cũng biết.

Chỉ cần có thể bước vào Chân thần cảnh, Nộ Lãng sẽ trở thành truyền thuyết mấy ngàn năm của đáy biển, tương lai của hắn cũng sẽ không chỉ giới hạn ở đáy biển Vô Tẫn hải, thế giới của hắn sẽ theo đó mà thay đổi.

Chân thần cảnh, mới là cảnh giới của thần chân chính

Thông thần chỉ là cảnh giới ngụy thần mà thôi.

Hai cái chỉ kém một chữ, nhưng lại khác nhau rõ rệt, ở giữa cũng có một khoảng cách khó có thể bước qua, bước qua được thì là thần, không bước qua được chỉ là ngụy thần.

Khát vọng của Nộ Lãng đối với sinh mệnh nguyên dịch có lẽ so với một khối hải vực của Vô Tẫn hải thì còn bức thiết hơn.

" Vì sao lúc này lại nói ra?" Ngân Huy cũng vẻ mặt kích động, phấn chấn nói: "Thạch Nham, ngươi nói đi, ngươi muốn chúng ta làm như thế nào thì mới bằng lòng lấy ra sinh mệnh nguyên dịch?"

" Ngươi thật sự có ư?" Hạ Khinh Hậu cũng kích động, lão ở Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, tương lai tất nhiên cũng sẽ đạt tới cảnh giới của Nộ Lãng, nếu có một giọt sinh mệnh nguyên dịch, tương lai lão sẽ có khả năng đi vào Chân thần chi cảnh, chỉ cần nghĩ tới sự dụ hoặc này, lão cũng có chút không nhịn được.

Cường giả Thông Thần cảnh đều sống tới trăm năm, dựa theo đạo lý thì sẽ không dễ dàng kích động như vậy, nhưng sinh mệnh nguyên dịch đối với bọn họ mà nói thì là bảo vật tha thiết ước mơ, điều này khiến cho những lão gia hỏa này đã sống đến từng tuổi này cũng có chút không khống chế được cảm xúc của mình.

" Ta sở dĩ nói ra, tất nhiên là có nguyên nhân." Thạch Nham cười cười, trước tiên nói: "Hạ thái gia gia, có một giọt sinh mệnh nguyên dịch, ta nghĩ chắc không khó bảo Niết bàn thả người."

Hạ Khinh Hậu gật đầu: "Niết bàn thân là một trong bảy cổ phái của Thần Châu đại địa, tất nhiên có nhân vật thiên cảnh thông thần tam trọng thiên cảnh, ta nghĩ bọn họ có thể lý giải một giọt sinh mệnh nguyên dịch thì trân quý cỡ nào?"

" Cho nên, ngươi đừng quá lo, ta nói, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa Tâm Nghiên ra khỏi Niết bàn." Thạch Nham trấn an lão một câu: "Chờ chuyện của Vô Tẫn hải giải quyết xong rồi, ta sẽ tới Thần Châu đại địa, đến lúc đó ngươi cứ chớ xem, ta có biện pháp của ta."

" Tiểu tử ngươi!" Hạ Khinh Hậu mắt sáng lên, cười cười gật đầu: "Dương Thanh đế có phúc khí quá."

" Về phần các ngươi.."

Hắn lại nhìn về phía Nộ Lãng, Ngân Huy, muốn nói lại thôi.

" Nói đi." Nộ Lãng cố nén sự kích động trong lòng, thản nhiên nói: "Chỉ cần không phải khiến ta phản bội hải tộc thì cái gì cũng dễ thương lượng."

" Đương nhiên không dám bắt ngài thân bại danh liệt." Thạch Nham tâm tình vui sướng, vẻ mặt nghiêm lại, nói: "Già La hải vực thuộc về Dương gia, ta muốn lấy lại thứ thuộc về chúng ta?"

Nộ Lãng vẻ mặt buông lỏng.

Ngân Huy sửng sốt một chút rồi cũng nói: "Nếu chỉ như vậy thì Ngân Sa tộc ta cũng không có vấn đề."

" Người của Dương gia Chúng ta vẫn còn ở Ma Vực, thái gia gia ta vẫn sống tốt ở Ma Vực, có lẽ còn đang thừa cơ chinh phạt Ma Vực, tạm thời chắc sẽ không phản hồi Vô Tẫn hải."

"Hả?"

Ba người Nộ Lãng, Ngân Huy, Hạ Khinh Hậu đều lắp bắp kinh hãi.

Tin tức Dương Thanh đế bị giam cầm ở Ma Vực đã sớm truyền khắp Vô Tẫn hải, nhưng tin tức hắn đã thoát khỏi giam cầm thì vẫn chưa truyền ra.

Cũng bởi vì như vậy, những người đó của hải tộc mới có thể có ý đồ với thành hoang.

Nếu sớm biết rằng Dương Thanh đế đã thoát ly giam cầm của Ma Đế, nói không chừng những người đó của hải tộc cũng không dám có ý đồ gì với thành hoang.

Hiện tại nghe Thạch Nham nói ra một tin tức kinh thiên như vậy, bất luận là Nộ Lãng, Ngân Huy hay là Hạ Khinh Hậu đều hoảng sợ.

" Ta có thể khẳng định tin tức này là thật." Thạch Nham cười cười: "Các ngươi cũng đừng giật mình, thái gia gia của ta lúc này chắc đã có bố trí trong Ma Vực. Tạm thời thì ta không thể mượn dùng quá nhiều lực lượng của Dương gia được, có điều, có Hắc Giao tộc, Ngân Sa tộc các ngươi giúp, cộng thêm Hạ thái gia gia, ừ, có lẽ ta còn có thể liên hệ với Tam Thần Giáo, những lực lượng này cộng lại, chiếm Già La hải vực th ta nghĩ chắc không khó."

Nộ Lãng, Ngân Huy ngạc nhiên.

Hạ Khinh Hậu thì quát khẽ: "Ngươi cũng có liên hệ với Tam Thần Giáo ư?"

"Ư, quan hệ của ta và Đường Uyên Nam không tồi, cùng Âu Dương Lạc Sương cũng có chút uyên nguyên." Thạch Nham gật đầu: "Có một tầng quan hệ này, cộng với sinh mệnh nguyên dịch, ta thấy thỉnh động người của Tam Thần Giáo cũng không quá khó khăn. Hơn nữa, chiếm hải vực bắt, Tam Thần Giáo cũng có chỗ đứng chân, tương lai ta cũng sẽ giúp Tam Thần Giáo đối phó với Ma nhân ở Viên La hải vực."

" Tiểu tử ngươi rất không tồi." Hạ Khinh Hậu liên tục gật đầu.

" Sẽ không bắt các ngươi làm không công đâu." Thạch Nham trầm ngâm một chút, vẻ mặt nghiêm lại: "Hắc Thủy hải vực cũng là một khối thổ địa phì nhiêu, nếu hải tộc các ngươi giúp chúng ta, nếu tương lai tình thế của Vô Tẫn hải ổn định, Minh nhân và Ma nhân đều bị tiêu diệt, nếu có khả năng, ta đáp ứng các ngươi, trừ hai giọt sinh mệnh nguyên dịch ra thì còn bao gồm cả Hắc Thủy hải vực!"

Nộ Lãng, Ngân Huy mắt sáng ngời.

Hạ Khinh Hậu thì hơi thay đổi sắc mặt, nhíu mày: "Thạch Nham.."

" Hắc Thủy hải vực thuộc về Thánh Linh giáo, Linh Bảo Động Thiên và Thiên Trì Thánh Địa, ba thế lực này đều từng xuất thủ đối phó ta. Ừ, có điều ba cỗ thế lực này yếu kém, trong mắt ta, thế cục tương lai e là bọn họ không giữ được Hắc Thủy hải vực đâu." Sắc mặt Thạch Nham âm hàn, cười lạnh nói: "Bọn họ bất nhân thì ta cũng sẽ không khách khí, tương lai Vô Tẫn hải tất nhiên sẽ phát sinh biến đổi lớn, ta thấy Hắc Thủy hải vực tương lai sẽ là lãnh địa của hải tộc, các ngươi thấy sao?"

Hắn nhìn về phía Nộ Lãng, Ngân Huy.

" Ngươi không sợ ngàn người phỉ nhổ ư?" Nộ Lãng cau mày: "Nhân tộc Các ngươi tuy rằng có một số hợp tác với hải tộc chúng ta, nhưng cho tới bây giờ cũng không cho phép hải tộc chúng ta xâm nhập hải vực bên trên, mấy ngàn năm qua, các ngươi vẫn áp chế hải tộc chúng ta, không cho phép hải tộc chúng ta lên trên biển xanh. Ngươi làm như vậy không sợ võ giả của Vô Tẫn hải cùng nhau phản kháng ngươi ư? Nói ngươi liên thủ với dị tộc để đối phó tộc loại của mình. Ngươi không sợ ư?"

" Ta nghĩ lúc đó lúc đó, người mắng ta chắc sớm tiến vào địa ngục rồi." Thạch Nham nhếch miệng.

Nộ Lãng, Ngân Huy, Hạ Khinh Hậu nhìn hắn thật sâu, bỗng nhiên trong lòng thở dài một tiếng.

Tiểu tử này ác quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.