Sát Thần

Chương 473: Hùng phong



Hắc Thủy hải vực, Thần Thủy đảo.

Hòn đảo này chính là thánh địa của Thiên Trì Thánh Địa, truyền thuyết trên Thần Thủy đảo có một thiên trì, trong đó có thần thủy.

Mỗi một đưa trẻ mới sinh ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày trong thiên trì có thể tắm tẩy sạch khí dơ bẩn trên người, cường hóa gân mạch, tẩy tủy phạt mao, có thể khiến một đứa trẻ tư chất bình thường trong tương lai có thiên phú tu luyện cực tốt.

Thần Thủy đảo, ở trên thánh sơn của Thiên Trì Thánh Địa.

Hơn mười tên cường giả đang ngồi trên ghế đá, vẻ mặt âm u.

Thanh Minh, Thiên Hậu, Cổ Tiêu, Địa Hoàng, Vu Cầm, Khưu Huân, giáo chủ Thánh Linh giáo Linh Môi, những người đứng đầu thế lực một phương của Vô Tẫn hải này tề tụ ở một nơi, trong lòng tựa hồ bị cự thạch đè nặng, trầm trọng dị thường.

" Hắn thực sự đáng sợ như vậy ư?"

Trầm mặc hồi lâu, động Linh Bảo Động Thiên Khưu Huân bỗng nhiên thở dài một tiếng rồi nhìn về phía Cổ Tiêu.

Cổ Tiêu cười khổ, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "bản thân hắn đã đủ đáng sợ rồi, nhưng hiện tại không chỉ có như thế. Hắn từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long mang một khối hắc thiết khôi lỗi còn khủng bố hơn. Nói thực ra, ta cho tới bây giờ vẫn không thể tin được. Chỉ một khối hắc thiết khôi lỗi đơn giản không ngờ có thể có lực lượng tà ác đáng sợ như vậy. Hai người Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt ở dưới tay hắc thiết khôi lỗi đó giống như là đậu hủ vậy, căn bản không chịu nổi một kích."

Lời này vừa nói ra, mọi người lại trầm mặc.

Trâu Dược Phong và Tư Đồ Kiệt đều là cường giả nổi tiếng của Vô Tẫn hải, tu vi Thông Thần cảnh, giống như những người đang ngồi đây.

Hai người này khi đối mặt với hắc thiết khôi lỗi lại bị tru sát dễ dàng, chẳng phải là có nghĩ là mọi người nếu gặp phải Thạch Nham thì chỉ có đường chết ư?

"Mới qua bấy lâu..."

Vu Cầm vẻ mặt chua sót thở dài: "Đúng là không nên trêu chọc hắn, hiện tại phiền toái khá lớn, dựa theo lời các ngươi, ngay cả Dương điện chủ cũng không làm gì được hắn, một Vô Tẫn hải to như vậy còn có ai có thể chế trụ được hắn?"

" Ta thấy, chỉ bằng vào lực lượng cá nhân thì Vô Tẫn hải thật đúng là không ai có thể làm gì được hắn." Thiên Hậu Phạm Hương Vân do dự một chút do dự một chút, không thể không bất đắc dĩ thừa nhận, Thạch Nham hiện giờ đích xác chính là dị loại lớn nhất của Vô Tẫn hải, quả thực không thể dùng từ thiên tài để hình dung.

Mọi người lại trầm mặc.

" Dương điện chủ cũng không nói gì ư?" Giáo chủ Thánh Linh giáo Linh Môi tóc ngắn lấp lánh, mỗi một cọn đều dựng đứng, hắn thoạt nhìn thì rất trẻ tuổi anh tuấn, có một cỗ khí chất tà dị, trong mọi người vẻ mặt cũng trầm ổn nhất.

" Hạ Khinh Hậu một lòng bảo vệ hắn, Nộ Lãng và Ngân Huy cũng ở bên hắn, trên người hắn lại có Cửu U Phệ Hồn Diễm, Dương điện chủ không thể dùng hồn kỹ để trong nháy mắt miểu sát hắn, tất nhiên cũng vô kế khả thi."

Cổ Tiêu bất đắc dĩ giải thích.

Mọi người thổn thức không thôi.

" Xem ra, Vô Tẫn hải tương lai nhân tố không xác định nhất chính là người này." Linh Môi hít một hơi lạnh, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: "Hắn trẻ tuổi hơn bất kỳ ai, mới từng ấy tuổi đã đạt tới cảnh giới làm cho người ta sợ hãi như vậy, có lực lượng đáng sợ như vậy, ta thấy mọi người thực sự nên cẩn thận một chút."

Kinh Nghiễn Tình ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lắng nghe, không chen lời vào.

Thông qua miêu tả của đám người Cổ Tiêu, nàng ta không chính mắt thấy trận chiến ấy cũng có thể tưởng tượng được Thạch Nham đã mang tới ấn tượng sâu sắc cỡ nào cho đám người Cổ Tiêu.

Năm đó Thạch Nham độc Ma Kì Độn đã đủ kinh người rồi, lúc này mới qua hơn một năm, hắn không ngờ đã dám khiêu chiến với Dương Dực Thiên, đây là sự tiến bộ kinh người cỡ nào?

Không biết vì sao, nhìn nhiều bá chủ một phương của Vô Tẫn hải ái oán thở dài như vậy, nàng ta ngược lại rất thư sướng, trong lòng còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thạch Nham mạnh lại khiến nàng ta hưng phấn hưng phấn.

" Tào Thu Đạo có phản ứng không?" Vu Cầm lại hỏi.

" Tạm thời không có." Thiên Hậu Phạm Hương Vân nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu Lam chắc chưa về Mục Tháp hải vực, có điều Tào gia chủ chắc đã nhận được tin tức rồi. Hắn có thể câu thông trực tiếp với Dương điện chủ, ta nghĩ nếu có chuyện gì thì hắn sẽ thống nhất ý kiến với Dương điện chủ trước."

" Chúng ta trước tiên cứ đợi đã, Trâu Dược Phong va Tư Đồ Kiệt, đều là người của hai người bọn họ, với tính cách của hai người này, chắc sẽ không trầm mặc mãi đâu." Cổ Tiêu gật đầu.

"Nhưng hiện tại tình thế của Vô Tẫn hải rất không ổn." Vu Cầm lắc đầu: "Ma nhân, Minh nhân từng bước ép sát, nếu vì một Thạch Nham mà hao phí quá nhiều tinh lực, chờ và Minh nhân quy mô xâm nhập rồi e là rất khó chống đỡ."

" Nếu hải tộc nguyện ý xuất thủ, tất cả nan đề sẽ được giải quyết dễ dàng." Phạm Hương Vân nhíu mày: "Đáng tiếc, đám người Nộ Lãng, Ngân Huy ai nấy thủ khẩu như bình, ngay cả một chút ý tứ liên thủ với chúng ta cũng không lộ ra. Ta thấy hai vị này tâm tư cũng không hữu hảo đâu, nếu hải tộc cũng nhúng tay vào, Vô Tẫn hải này thực sự là có trò hay mà xem."

" Tam Thần Giáo thì sao?" Vu Cầm nhìn về phía Cổ Tiêu.

"Vẫn co rút ở cấm địa trong biển của bọn họ." Cổ Tiêu hừ lạnh: "Đường Uyên Nam xem ra căn bản không muốn xuất lực, chỉ muốn bảo toàn thực lực của Tam Thần Giáo bọn họ đó Âu Dương Lạc Sương thì chưa tới lúc gian nan nhất thì không bao giờ nguyện ý xuất thủ, vẫn ở trong cấm địa của Tam Thần Giáo khổ tu, khẳng định là rắp tâm hại người, không thể có hi vọng có hi vọng với bọn họ được."

" Tam Thần Giáo xem trọng Thạch Nham, chúng ta lần này đối phó với Thạch Nham, bọn họ không ra tay cũng là đương nhiên." Vu Cầm lắc đầu, nếu Tam Thần Giáo cũng biết sự cường hãn của Thạch Nham, liên thủ với Thạch Nham thì Vô Tẫn hải sẽ có thêm một cỗ lực lượng không ai dám coi thường.

Dương gia, Tam Thần Giáo, Hạ gia, trong ba cỗ lực lượng này thì có ba nhân vật cường hãn nhất, Âu Dương Lạc Sương, Thạch Nham, Hạ Khinh Hậu này ba người này hiện giờ có lực lượng có thể đối chiến với bất kỳ một cường giả đỉnh phong nào, ba người một khi liên thủ, thế cục của Vô Tẫn hải sẽ phát sinh biến đổi lớn.

Bọn họ còn chưa nghĩ tới hải tộc.

Nếu biết ngay cả Nộ Lãng, Ngân Huy lúc này cũng đạt thành hiệp nghị với Thạch Nham, không biết sẽ knh sợ tới mức nào.

"Ài, nếu Thạch Nham chung đường với chúng ta thì thật là tốt biết bao." Vu Cầm vô cùng phiền lòng: "Lúc trước nếu không có lần đuổi bắt đó, Thạch Nham nói không chừng sẽ không khẩn trương với chúng ta như vậy, nếu có hắn, chúng ta lúc này cũng không cần đau đầu như vậy."

Đoàn người Thanh Minh, Thiên Hậu sắc mặt bỗng nhiên âm trầm.

Lúc trước chính là bởi vì bọn họ một mực chủ trương đối phó với Thạch Nham cuối cùng mới khiến mọi người trở mặt với Thạch Nham, sau đó thì liên tiếp hành động, tất cả mọi người bất giác nhúng sâu vào đó.

Qua một năm, Thạch Nham quay lại Vô Tẫn hải, thể hiện ra lực lượng khủng bố, chấn hám mọi người, khiến cho bọn họ trong lòng đều hối hận, nhưng cũng đành bất lực.

" Không có thuốc hối hận mà mua đâu." Cổ Tiêu trầm ngâm một chút rồi nói: "Chờ xem, ta nghĩ không bao lâu nữa, Tào gia chủ hòa và Dương điện chủ sẽ có an bài."

Mọi người chỉ có thể gật đầu.

Viên La hải vực, dưới biển của nhật nguyệt tinh tam đảo, một nơi kỳ dị được màn hào quang thần bí bao phủ.

Trong một cái áo, một bóng hình xinh đẹp động lòng người đứng trong ánh trăng, tắm rửa trong áo, vô số tinh hoa của ánh trăng đều tập trung xuống, rải ánh trawngsleen thân thể mềm mại của nàng ta.

Nàng ta trong ao như tiên tử trong trắng, có một cỗ khí chất thoát tục.

Nguyệt thần Âu Dương Lạc Sương.

trong đầm trăng, nàng ta tựa hồ không biết tới sự phiền nhiễu của ngoại giới, không biết Vô Tẫn hải đang nổi sóng, cứ an tâm mà hưởng thụ sự tuyệt vời của ánh trăng nhập thể, tiếp tục cẩn thận đi tới từng bước trên đại đạo võ giả.

Hỏa kỳ lân mang theo Hỏa viêm cực nóng lặng lẽ từ xa hiện ra, Đường Uyên Nam ngồi trên hỏa kỳ lân, khống chế tốc độ, không vội vàng không chậm chạp bay tới đầm trăng.

Giai nhân trong Đầm trăng nhíu mày, chợt ánh trăng phủ kín toàn thân, bao phủ toàn thân nàng ta.

giống như Lạc Thần, giai nhân chậm rãi từ đầm trăng bay lên, cả người được che trong ánh trăng mông lung, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía: "Có chuyện gì?"

Đường Uyên Nam vẻ mặt ôn hòa, hơi hơi khom người, cười bảo: "Nghe thấy một tin tức thú vị, ha ha, cũng không biết là thật hay giả."

Âu Dương Lạc Sương nhướng mày, mắt đẹp sáng ngời như sao, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Tin tức gì?"

" Thạch Nham đã trở về Vô Tẫn hải."

"Vậy thì sao?"

" Ta nghe nói hắn ở dưới đáy biển, hình như đã giết Trâu Dược Phong và Tư Đồ Kiệt, còn có cả Chung Ly Độn..." Đường Uyên Nam nhếch miệng cười nói.

Âu Dương Lạc Sương mắt đẹp ánh ra dị quang, sửng sốt một chút rồi lắc đầu: "Không quá thực tế."

"Ta cũng thấy vậy, có điều không có lửa làm sao có khói, nguồn tin tức của ta chính là Thần Thủy đảo của Hắc Thủy hải vực." Đường Uyên Nam cũng không vội, giải thích: "Nghe nói đoàn người Cổ Tiêu, Thanh Minh, Vu Cầm ai nấy lúc này đều sứt đầu mẻ trán, bởi vì Thạch Nham mà tụ hội, nhưng thủy chung không thảo luận ra được kết quả. Ta còn nghe nói hắn sau khi giết Tư Đồ Kiệt, Chung Ly Độn thì Dương Dực Thiên cũng tìm tới, có điều Dương Dực Thiên cuối cùng vẫn vô công mà về, không làm được gì."

"A!"

Giai nhân cuối cùng không nhịn được thở nhẹ ra tiếng, thể hiện ra sự ngạc nhiên của nàng ta,: "Hắn giết Tư Đồ Kiệt và Chung Ly Độn, Dương Dực Thiên không ngờ buông tha hắn?"

"Hình như là Dương Dực Thiên không làm gì được hắn." Đường Uyên Nam giải thích.

" Dương Dực Thiên chính là cường giả đỉnh phong của Vô Tẫn hải, sao lại không làm gì được hắn?" Âu Dương Lạc Sương hiển nhiên không tin, lắc đầu, bật cười nói: "Xem ra ngươi biến mất e là sai lầm rồi, tên gia hỏa đó cho dù là lợi hại đến mấy cũng không thể khiến Dương Dực Thiên chịu thua được. Ừ, đừng phí tâm tư nữa, tin tức này hơn phân nửa liền là thật."

" Ta cảm thấy có thể là thật." Đường Uyên Nam vẻ mặt nghiêm lại: " người Truyền tin tức cho ta ngươi đoán được là ai không?"

"Ai?"

" Thánh nữ của Thiên Trì Thánh Địa?"

" Nàng ta ư? Làm sao có thể?"

" Ta cũng không minh bạch, ta trước nay không có giao tiếp gì với nàng ta, nàng ta làm như vậy khẳng định là ở sau lưng Vu Cầm bọn họ, ta cũng không rõ."

" Chẳng lẽ là một loại kế sách của Hắc Thủy hải vực?" Âu Dương Lạc Sương trầm ngâm một chút rồi chậm rãi lắc đầu: "Cũng không có khả năng, bọn họ sẽ không giúp tiểu tử đó tăng uy phong như vậy."

" Cho nên ta cũng rất nghi hoặc và khó hiểu."

Nhưng vào lúc này.

Truyền tống trận ở trung tâm của thánh địa Tam Thần Giáo đột nhiên sáng lên, không bao lâu sau. Một người dẫn theo một khối hắc thiết khôi lỗi, hiện thân trong truyền tống trận, hô to: "Đường tiền bối, ta là Thạch Nham, có thể gặp mặt nói chuyện không?"

Thân hình Đường Uyên Nam chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.