Sát Thần

Chương 477: Thể hiển thần thong



"Nghĩ hay nhỉ?"

Nguyệt thần Âu Dương Lạc Sương khẽ quát một tiếng, ánh trăng trên người như cột sáng, đột nhiên ngưng luyện trước người nàng ta.

Trong nháy mắt, liền hóa thành một áo giáp từ ánh trăng ngưng kết mà thành, áo giáp ánh trăng dưới ánh trăng như nước hồ, va chạm trực tiếp với bạch cốt cự trảo của Ba Tuần.

"Rầm!"

Như Núi lở, vô số quang điểm màu đen, màu trắng bắn ra, Nhật đảo rung chuyển.

" Đại nhật quang tráo!"

Nhật Thần Đường Uyên Nam quát lớn một tiếng, từng thái dương chi viêm lực hóa thành từng đóa hỏa viêm, hình thành một màn hào quang đỏ bừng chụp tới đầu Ba Tuần.

" Chút tài mọn!" Ba Tuần hừ một tiếng, trong cổ tay áo một con linh xà màu xanh sẫm bay ra, linh xà cả người băng hàn, bốc ra hàn khí mờ mịt, há miệng cắn tới Đại nhật quang tráo, vô số sóng gợn u ám nhộn nhạo, trùng kích Đại nhật quang tráo, đánh tan toàn bộ viêm lực của Đại nhật quang tráo.

Thạch Nham sắc mặt đạm mạc, nhìn Nguyệt Thần, Nhật Thần xuất thủ, vẫn chưa vội vã lên theo, chỉ lạnh lùng nhìn Ba Tuần.

Phía sau Ba Tuần đột nhiên thò ra gai xương dày đặc hung ác, cả một ngàn gai xương hợp lại, hình thành một tòa bạch cốt vương tọa, Ba Tuần trực tiếp ngồi trên bạch cốt vương tọa, trong cổ tay áo dần hiện ra một cái khô lâu đầu cực lớn, trong mỗi một cái khô lâu đầu đều hiện ra vô số oan hồn, giương nanh múa vuốt phóng xuất ra lực trùng kích linh hồn tà ác.

Từng khô lâu đầu xếp hàng ở trên trời, biến hóa thành một khô lâu khủng bố to như núi, khô lâu trắng như tuyết, cao vài trăm thước, một thân ma khí tà ác đột nhiên giẫm về phía Thạch Nham.

Tinh thần ba động Diệt hồn từ trong đồng tử của khô lâu trực tiếp nhắm vào thức hải của Thạch Nham.

Vừa nhìn thấy không ngờ là linh hồn trùng kích, Thạch Nham càng thêm bình tĩnh, cười cười, đứng bất động tại chỗ, chờ tinh thần ba động này nhập thể.

Từng đợt từng đợt thần thức diệt hồn như điện quang thẩm thấu vào thức hải của hắn, nhưng mà, không chờ thần thức này phát sinh tác dụng thì liền bị từng đốm hỏa viêm bao trùm, trong khoảnh khắc đã bị đốt cháy thành tro.

Ngay cả Ba Tuần thân hình cũng rung mạnh, trong con ngươi hào quang run rẩy, hiển nhiên thần thức bị hao tổn.

Cửu U Phệ Hồn Diễm chính là lợi khí diệt sát tất cả thần thức linh hồn, chỉ cần Cửu U Phệ Hồn Diễm được giấu kín trong thức hải, Thạch Nham căn bản không cần lo lắng thần thức của thần thức diệt sát.

Ba Tuần cũng không ngoại lệ.

Khi thần thức của Ba Tuần bị hỏa viêm đốt cháy thành tro, Thạch Nham bỗng nhiên nhớ tới đám người Dịch Thiên Mạc, vẻ mặt có chút khác thường.

Kinh lịch hắn có được Cửu U Phệ Hồn Diễm chỉ có đám người Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn biết được, Ba Tuần này nếu biết trên người hắn có Cửu U Phệ Hồn Diễm, tuyệt đối sẽ không mạo muội phóng xuất ra thần thức trùng kích như vậy, rơi vào kết cục thần thức bị hao tổn.

Bởi vậy có thể thấy được, đám người Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn chưa tiết lộ tình huống của hắn cho Ba Tuần.

Đám người Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn bởi vì toàn bộ tộc nhân bị Xích Diêm, Ba Tuần kẹp giữa, không thể không quy thuận, lúc trước Thạch Nham từng cực kỳ tức giận, có điều về sau nghĩ lại, cũng bọn họ khó xử, hắn một năm trước khi tới gần Tuyết Long đảo, ba người Dịch Thiên Mạc nhận thấy được khí tức của hắn từng bảo Đế Sơn, Vũ Nhu tới, cảnh cáo hắn đừng tiến vào Tuyết Long đảo, nói Ba Tuần đang ở trên đảo.

Ngay cả Hà Thanh Mạn cũng bởi vì nể mặt hắn, mới được đám người Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn vụng trộm phóng thích.

Những này những chi tiết nhỏ này, cho thấy đám người Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc tuy rằng bởi vì tình thế bức bách tạm thời phải quy thuận ma tộc, nhưng đối với chủ nhân cũ là hắn thì vẫn nhớ tình cũ, không bỏ đá xuống giếng, làm bại lộ những bí mật trên người hắn.

Cau mày cân nhắc một chút. Trong lòng Thạch Nham ít nhiều có chút dễ chịu hơn, biết Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc không phải là loại người phản bội, khúc mắc của hắn cũng được giải khai.

" Ngươi có thể diệt thần thức của ta!"

Ba Tuần đột nhiên cười gằn, ngửa mặt lên trời kêu to: "Ngay cả Dương Thanh đế năm đó cũng không có năng lực này, ngươi chỉ là tiểu bối của Dương gia không ngờ lại có dị năng như vậy, xem ra hôm nay phải giết ngươi rồi. Nếu không trừ ngươi, ngày sau sẽ là một Dương Thanh đế khác, tiểu tử, ngươi đủ để kiêu ngạo đó."

Nói xong, trong cổ tay áo của Ba Tuần đột nhiên bay ra một cái ma chung, trên ma chung có vô số bức họa ma thú thượng cổ, ma văn kỳ dị, phóng xuất ra khí tức Ma Vực cực kỳ nồng đậm, tựa hồ có thể dẫn tới dị động của ma khí.

Ma chung bay lên trời, ma khí phía trên Nhật đảo bắt đầu khởi động cuồn cuộn dũng động, tụ tập về phía ma chung, ma chung hấp thu ma khí, dần dần nỏ to, hình vẽ thượng cổ ma thần vốn rất nhỏ trở nên rõ ràng, đáng sợ dữ tợn, tựa hồ muốn từ trên ma chung bay ra.

Ma chung chụp trên đỉnh đầu của ba người Thạch Nham, đột nhiên phóng xuất ra bảy tầng ma quang, trong mỗi một tầng ma quang đều lờ mờ có thể thấy được ảo tượng của một con ma thú viễn cổ, phóng xuất ra khí dữ tợn của ma thú hồng hoang.

Bảy tầng ma quang chậm rãi ép xuống, như bảy khối cự bản, ảo tượng ma thú trong đó giương nanh múa vuốt, rít gào trong ma quang, truyền ra khí tức lệ đáng sợ.

Áp lực cực kỳ Trầm trọng bao trùm ở trên người, Thạch Nham thật sự sinh ra một loại cảm giác như bị cự sơn áp, ngay cả thân thể cũng chậm rãi nặng nề lên, có một loại cảm giác không dồn lực lượng ra được.

Bạch cốt cự trảo, khô lâu to lớn, ma chung, ba dị vật do Ma Đế Ba Tuần phóng xuất ra hiện hình trên trời Nhật đảo, đều lộ ra vẻ hung ác khiến Âu Dương Lạc Sương, Đường Uyên Nam, Thạch Nham không thể không toàn lực xuất thủ chống đỡ,, không ngừng phóng xuất ra áo giáp ánh trăng chặn lại bạch cốt cự trảo chụp xuống.

Đường Uyên Nam dùng hết toàn lực đẻ ứng phó khô lâu to lớn, vẫn có vẻ lực bất tòng tâm, có chút chật vật, nhìn tình thế đó, không bao lâu sau sẽ sẽ gặp khô lâu to lớn áp chế.

Âu Dương Lạc Sương mắt thấy Đường Uyên Nam chống đỡ hết nổi thì từ trong hư không dùng nguyệt hoa chi lực ngưng tụ ra một thanh thần kiếm ánh trăng, phân tâm khống chế thần kiếm ánh trăng viện trợ Đường Uyên Nam, lúc này mới có thể ngăn khô lâu to lớn không thể trong thời gian ngắn giết chết Đường Uyên Nam.

Một bạch cốt cự trảo, một khối khô lâu to lớn, khiến cho Nguyệt Thần, Nhật Thần phải sử ra toàn lực, lúc này mới có thể ứng phó.

Ma Đế Ba Tuần dù sao cũng chính là cường giả Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, hùng bá Ma Vực nhiều năm, thực lực Thông Thiên triệt địa, không hổ là hung thần ác sát nổi tiếng thế gian, Nguyệt Thần Âu Dương Lạc Sương mặc dù có mặc dù có tích lũy ánh trăng ngàn năm, nhưng cảnh giới dù sao cũng chỉ là Thông thần nhất trọng thiên, liên hợp với Đường Uyên Nam cũng chỉ có thể ứng phó với hơn phân nửa lực lượng của Ba Tuần.

Về phần ma chung đó thì bọn họ không rảnh chú ý tới.

Bảy tầng ma quang ép xuống, áp lực quả thực khiến Thạch Nham có một loại cảm giác hít thở không thông, nếu không phải mượn dùng năng lượng của tam đại sinh mệnh, hắn e là đầu gối sẽ nhũn ra, nói không chừng se trực tiếp bị ép cho nằm úp xuống đất, không thể đứng đậy được.

" Ma chung này cùng Vô Giới Ma Đao là ta có được trong không gian loạn lưu vực, những năm gần đây không có mấy nhân vật đáng để ta vận dụng, ngươi có thể chết dưới ma chung thì coi như là phúc của ngươi." Ba Tuần khoa trương nói, vẻ mặt kiêu căng, hiển nhiên không coi Thạch Nham là đối thủ ngang tầm.

Ma quang của Ma chung từng tấc ép xuống, áp lực trầm trọng dần dần tăng cường.

Dưới tình trạng này, Thạch Nham vẫn bảo trì bình tĩnh, không vội vã xuất thủ, chỉ không ngừng quán thâu năng lượng vào trong thần bí cự kiếm.

Cự kiếm này có thể chém ra một lỗ hổng trên Vô Giới Ma Đao, có thể một kích đánh tan bí bảo thánh cấp, tuyệt đối chính là một trong những bí bảo thần cấp còn tồn tại trên thế gian, tuy rằng hắn khó có thể phóng xuất ra toàn bộ sự sắc bén chân chính của cự kiếm này, nhưng hắn tin đối với ma chung của Ba Tuần thì cũng không phải không có sức đánh một trận.

Cấp bách cấp bách, phải tích tụ đủ lực lượng mới có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất trong chiến đấu.

Ma quang ép xuống, Thạch Nham vẫn bất động, điên cuồng quán chú năng lượng vào cự kiếm, từng con mắt đang nhắm chặt trên cự kiếm dần dần mở ra, đợi cho mắt của cự kiếm mở được một nửa, Thạch Nham đột nhiên có một loại cảm giác mệt mỏi.

Đây là dấu hiệu tiêu hao quá nhiều lực lượng.

Chính là hiện tại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Quát lớn một tiếng, tinh khí thần của tinh khí ngưng làm một điểm, toàn bộ nhảy vào trong cự kiếm, một cỗ khí tức hủy diệt đột nhiên từ trong cự kiếm bộc phát ra.

Cự kiếm đâm lên hư không, thẳng tới ma quang do ma chung phóng xuất ra.

Từng con mắt màu đỏ lấp lánh trên thân cự kiếm, khí tức hủy diệt tà ác, điên cuồng, thô bạo từ trên cự kiếm bắt đầu khởi động, cự kiếm vẽ ra một cầu vồng màu máu thật dài, trực tiếp đâm vào ma quang.

" Rầm rầm rầm rầm rầm rầm,

Tiếng rầm rầm từ trong ma quang vang ra, ảo tượng ma thú viễn cổ trong ma quang bị huyết quang phân giải thành vô số quang điểm bắn tới mỗi góc của Nhật đảo.

Bảy tầng ma quang do ma chung phóng xuất ra bị một kiếm này xé rách mất năm tầng.

Hai tầng ma quang còn lại tiếp tục phủ xuống, thế ắt phải diệt sát Thạch Nham.

Lực lượng vẫn không đủ.

Thạch Nham trong lòng thở dài.

Hắn biết, nếu hắn có đủ năng lượng thì có thể khiến mắt trên cự kiếm toàn bộ mở ra, uy lực của cự kiếm cũng sẽ tăng vọt gấp đôi, nếu như vậy, hắn tin chỉ cần một kiếm là có thể trực tiếp chém vỡ ma chung.

Đáng tiếc, tuy rằng mượn dùng ngoại lực, hắn vẫn khó có thể thực sự ngự động được cự kiếm, không thể phóng xuất ra sự sắc bén chân chính của cự kiếm.

Mắt thấy hai tầng ma quang chậm rãi ép tới, hắn vừa rồi đã điên cuồng quán chú năng lượng ra tạm thời không thể dồn được lực lượng, nhìn ma quang rời xuống mà bất lực.

Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm vang lên, từ nước biển xung quanh truyền đến.

Chỉ thấy một thanh tam xoa kích cực lớn mang theo vạn tấn nước biển bỗng nhiên lao về phía ma chung.

Tam xoa kích vừa ra, một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén đột nhiên bao phủ cả Nhật đảo.

Ma chung bị tam xoa kích đâm vào, phát ra tiếng nổ, vô số ảo tượng ma thú thượng cổ trên ma chung cũng trở nên mờ đi một phần.

Ngay cả hai tầng ma quang đang chụp xuống Thạch Nham sau khi ma chung bị đánh trúng thì cũng đột nhiên tán loạn.

Tam xoa kích vừa ra, Thạch Nham vẻ mặt chấn động, lập tức ý thức được đệ nhất cao thủ của hải tộc đã tới rồi.

" Ngươi là ai!"

Ba Tuần biến sắc, nhìn đại hán từ dưới đáy biển chậm rãi nhô lên, quát một tiếng.

"
Nộ Lãng."

"
Tộc trưởng của Hắc Giao tộc." Ba Tuần ánh mắt hoảng sợ, quát: "Việc Hôm nay có quan hệ gì tới ngươi? Hải tộc ngươi cũng bị nhân tộc ức hiếp, vì sao muốn duy hộ nhân tộc?"

"
Ta không phải duy hộ nhân tộc, chỉ duy hộ một mình Thạch Nham mà thôi." Nộ Lãng sắc mặt trầm ổn, gật đầu với Thạch Nham: "Đối phó với những ma tộc này, hiệp nghị của chúng ta vẫn hữu hiệu chứ?"

Thạch Nham mỉm cười gật đầu, nói: "
Hữu hiệu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.