Sát Thần

Chương 480: Tào Thu Đạo



Viên La hải vực, Nhật đảo.

Một hồi đại chiến đủ để ghi vào sử sách đang tiến hành một cách hừng hực khí thế, giao chiến chính là những cường giả đỉnh phong chân chính trong Vô Tẫn hải.

Ba Tuần, Xích Diêm, Nộ Lãng, Thi Vương, Nhật Nguyệt nhị thần của Tam Thần Giáo, cường giả mới nổi của Vô Tẫn hải Thạch Nham.

Các tinh nhuệ của Vô Tẫn hải tề tụ.

Không chỉ như vậy.

Vô số cường giả trên mặt biển, dưới đáy biển của Vô Tẫn hải nhận thấy được nhận thấy được dị biến của thiên địa, đều từ các khu vực tới đây, hoặc là mượn dùng truyền tống trận, hoặc là dùng bí bảo bí pháp, đều sử ra năng lực lớn nhất, mong có thể tới nơi giao chiến một cách nhanh nhất.

Rất nhiều người đều ý thức được, trận chiến này chỉ sợ sẽ làm tình thế giằng co nhiều năm của Vô Tẫn hải phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Có lẽ, sau khi trận chiến này qua đi vận mệnh của Vô Tẫn hải có thể có xác định cuối cùng.

Trên đảo.

Thạch Nham yên lặng khôi phục lực lượng, cầm cự kiếm thần bí lạnh lùng nhìn hai đại Ma Đế đang giao chiến, âm thầm cảnh giác.

Tào Thu Đạo chắc sắp đến rồi.

Hòn đảo của Tào gia cách Viên La hải vực so với Thi Thần Giáo thì xa hơn rất nhiều, cũng chính vì vậy, Tào Thu Đạo không thể tới nhanh như Thi Vương, có điều Tào Thu Đạo dù sao cũng là cường giả chân chính của Vô Tẫn hải, hắn chỉ cần toàn lực phi hành thì chắc không bao lâu sau có thể hàng lâm Nhật đảo.

Thạch Nham sở dĩ chậm chạp không dám xuất thủ, chính là bởi vì Tào Thu Đạo chưa tới.

Đối với chủ nhân chân chính của Tào gia này, cường giả đã xưng bá Vô Tẫn hải vô số năm tháng, hắn vẫn mang òng đề phòng.

Hắn vừa giết Trâu không lâu, để tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn ở vị trí của Tào Thu Đạo thì cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, một cao thủ như vậy nếu âm thầm ẩn núp, đột nhiên dùng sát thủ đồng, hắn sợ hắn sợ hắn chưa kịp phản ứng thì đã chết rồi.

Bởi vậy hắn không dám động thủ, chỉ toàn thân tâm đề phòng.

' Hắn đến đây rồi."

Nguyệt Thần bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, nhìn về phía Đồ Tháp hải vực, ánh trăng trên người đột nhiên ngưng luyện.

Đường Uyên Nam như lâm đại địch.

Tên của Tào Thu Đạo lưu truyền nhiều năm trên Vô Tẫn hải, thế lực của Tào gia ở Vô Tẫn hải quá mạnh mẽ, bất kỳ võ giả nào của Vô Tẫn hải cũng không dám coi thường tên võ si Tào Thu Đạo này, không biết tên võ si này sẽ có hành động gì.

Xa xa, đầu tiên là hiện ra ánh sáng nhạt, ánh sáng nhạt đó như đom đóm, lúc ban đầu thì không sáng, còn rất mỏng manh.

Nhưng mà, qua ba giây, ánh sáng nhạt đó liền phóng đại, rạng rỡ như ngọn lửa, lại qua vài giây, hào quang đó quả thực che trời chắn đất, không ngờ khiến ma khí Nhật đảo phía trên Nhật đảo đều tự động tỏa ra.

Bên trong quang mang đẹp mắt, một lão già khuôn mặt già nua, lộ ra vẻ u ám chậm rãi hiển hiện ra.

Mặc trang phục võ giả màu xanh đơn giản, trên đầu thắt búi tóc, tóc mai hoa râm, mắt sáng ngời, không anh tuấn, không sắc bén khí chất sắc bén, không có vật phẩm trang sức đắt tiền, tướng mạo của Tào Thu Đạo cũng không hề có chỗ nào hùng vĩ.

Ngược lại, hắn thoạt nhìn thậm chí có chút bình thường, nếu không phải con ngươi thật sự rất sáng thì e là rất nhiều người đều không nghĩ tới Tào Thu Đạo nổi tiếng nhiều năm ở Vô Tẫn hải lại có bộ dạng như vậy.

Vẻ mặt Đường Uyên Nam bỗng ngưng trọng, không đợi Tào Thu Đạo hạ xuống đã từ xa ôm quyền, mặt đầy vẻ kính trọng: "Tào gia chủ."

Âu Dương Lạc Sương đứng giữa không trung không nhúc nhích, tựa hồ đang nghiêm túc đánh giá Tào Thu Đạo, nàng ta tự phong trong vẫn thạch ngàn năm, thực tế tuổi so với kia Tào Thu Đạo thì lớn hơn rất nhiều, tuy rằng lực lượng của nàng ta lúc này không bằng Tào Thu Đạo, nhưng nàng ta cũng sẽ không tự hạ thân phận đến xu nịnh kiêu hùng của Tào gia này.

"Chào Đường giáo chủ." Tào Thu Đạo chậm rãi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt sáng ảm đạm dần.

Sau khi Hắn và Đường Uyên Nam chào hỏi nhau thì lập tức nhìn kinh thiên chi chiến trên Nhật đảo, mày cũng nhíu lại.

Đợi cho hắn nhìn thấy một khối Chiến Ma đó thì hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt một chút rồi tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng nhìn về phía Thạch Nham: "Hắc thiết khôi lỗi này chính là ngươi từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long mang? Hắn đã giết Trâu Dược Phong?"

Thạch Nham sắc mặt phát lạnh, hừ lạnh một tiếng rồi gật đầu nói: "
Ừ."

"
Tiểu tử rất không tồi." Tào Thu Đạo gật đầu: "Ta khi bằng tuổi ngươi chỉ có địa vị cảnh, mà thì lại có thiên vị cảnh, mượn dùng ngoại lực thì thậm chí có thể đạt tới lực lượng Thần cảnh. Không tồi, thật sự rất không tồi, số phận của Dương Thanh đế tốt thật, điểm này có chút làm ta hâm mộ."

Thạch Nham sắc mặt âm trầm, không trả lời.

Hắn không nắm được ý đồ thực sự của Tào Thu Đạo, nhưng bởi vì Nộ Lãng, Thi Vương đều ở đây, lực lượng của lúc này lúc này cũng đã ngưng tụ, bên cạnh lại có Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương, trên vai còn có yên thú cấp tám yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm, nếu thực sự đánh nhau, chỉ cần cẩn thận một chút, không bị Tào Thu Đạo đó đột nhiên đánh cho trở tay không kịp thì hắn cũng không lo lắng lắm.

Tào Thu Đạo vừa tới, đám người Xích Diêm, Ba Tuần, Nộ Lãng đang giao chiến cũng cẩn thận.

Ai cũng biết thực lực của Tào Thu Đạo, nếu hắn nhúng tay vào, bất luận là giúp bên nào thì bên kia cũng sẽ không dễ chịu gì, hắn xuất thủ có thể sẽ thay đổi đại cục của trận chiến này, cho nên mọi người khi xuất thủ đều giữ lại sức để phòng bị hắn.

Xích Diêm cũng cẩn thận, dưới sự oanh tạc của cuồng liền lộ ra dấu hiện nguy hiểm.

Khác với khác với Ba Tuần, Nộ Lãng, hắn không quản Tào Thu Đạo là ai, Thạch Nham ra lệnh bảo hắn toàn lực đối phó Xích Diêm, hắn chỉ ghi nhớ điểm này, xuất thủ không lưu lại đường sống, bộ dạng hung ác điên cuồng hung ác điên cuồng những trảm sát Xích Diêm, bức bách Xích Diêm không thể không tập trung sự chú ý.

" Tào gia chủ, kẻ địch chính yếu của Vô Tẫn hải chúng ta hiện giờ hẳn là Ma nhân và Minh nhân. Hai đại dị tộc này không trừ, tất cả võ giả của Vô Tẫn hải đều sẽ bị giết hoặc là thành nô dịch, Tào gia chủ xem người trọng đại cục, chắc cũng minh bạch điểm này, đừng bởi vì ân oán cá nhân mà chôn vùi tương laicủa Vô Tẫn hải."

Đường Uyên Nam có chút có chút khẩn trương, khổ tâm khuyên bảo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Âu Dương Lạc Sương thủy chung không nói gì, nhưng lại âm thầm cảnh giác, phòng ngừa hắn đột nhiên xuất thủ.

"
Ta đương nhiên biết ai mới là kẻ địch chân chính." Dưới cái nhìn chăm chú của ba người Thạch Nham, đuôi lông mày Tào Thu Đạo hơi hơi nhướn lên, ánh mắt nghiền ngẫm rồi chợt nhìn về phía Ma Đế Ba Tuần.

Ba Tuần dưới sự vây công của Nộ Lãng, hai đại Thi Vương, lúc này đã lộ ra dấu hiệu đỡ trái hở phải, vừa nhìn thấy ánh mắt của Tào Thu Đạo thì sắc mặt của hắn lần đầu tiên hiện ra vẻ ngưng trọng, hừ lạnh nói: "Tào Thu Đạo, người của ngươi bị giết, ngươi không báo thù, chẳng lẽ còn muốn giúp cừu nhân của ngươi đối phó ta? Ngươi phải biết rằng, lần này ta tới đây chỉ muốn diệt sát Thạch Nham, ngươi và ta mục đích nhất trí, không bằng liên thủ trước tiên giết tên tiểu tử này rồi sau đó chúng ta lại tính chuyện giữa ta và ngươi."

Tào Thu Đạo trầm mặc không nói gì.

"
Thạch Nham hôm nay không chết, tương lai cho dù là Ma nhân chúng ta rời khỏi Vô Tẫn hải, thế cục của Vô Tẫn hải này cũng sẽ không như ngươi mong muốn. Hắn ngay cả Nộ Lãng cũng có thể lôi kéo, người như thế căn bản không để ý tới quy tắc, ngày sau một khi bước vào Thần cảnh, với tiềm lực của hắn ngươi địa vị bá chủ của ngươi và Dương Dực Thiên sẽ bị thay thế."

Ba Tuần tiếp tục khuyên bảo: "
Hắn còn sống đối với ngươi đối với ngươi và Dương Dực Thiên mà nói thì chính là uy hiếp lớn nhất."

"
Không ngờ Ma Đế này cũng có lúc dài dòng như vậy." Tào Thu Đạo nhíu mày, Vô Tẫn hải nói: "Ma tộc và minh tộc các ngươi xâm nhập Vô Tẫn hải, nên nghĩ tới có một ngày sẽ bại. Từ, ta thấy hôm nay chính là ngày diệt vong của hai tộc các ngươi, Ba Tuần, ngươi không nên để bản thể hàng lâm, ngươi nếu ở Ma Vực, cho dù là chúng cường vây công thì ngươi cũng có thể mượn dùng địa lợi của Ma Vực mà thong dong bỏ đi, nhưng ở Vô Tẫn hải này thì ngươi sẽ không được dễ dàng như vậy đâu."

Nói xong, trong cổ tay áo của Tào Thu Đạo đột nhiên bay ra một mũi Tử Tinh kiếm, ánh sáng màu tím trong nháy mắt từ trong Tử Tinh kiếm chiếu ra, mây tím đầy trời, không ngờ khu trừ tất cả ma vân.

Một cỗ lệ khí lặng lẽ từ trong mây tím nảy sinh, trong mây tím, hiện ra ảo ảnh, lộ ra vô số tiên cảnh xa hoa, trong cảnh tượng khiến cho người ta tâm thần yên tĩnh đó, một cỗ lệ khí lại tăng cường, cực kỳ quái dị.

Một mảng lá rụng từ trong mây tím phiêu linh, lá rụng từ năng lượng cô đọng thành, dày đặc như mưa, sắc bén như kiếm.

Ma khí cuồn cuộn trên Nhật đảo khi lá rụng bay xuống thì rất nhanh loãng đi, dùng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được biến mất trên thiên của Nhật đảo.

Tử Tinh kiếm chậm rãi di động Trong ánh sáng màu tím, lệ khí tập trung trên người Ba Tuần rồi chậm rãi tiếp cận.

Lệ khí Nặng nề tràn đầy Vô Tẫn hải, dần dần ngưng luyện trên người Tào Thu Đạo, khí tức trên người Tào Thu Đạo dần dần lạnh thấu xương, hơn nữa càng lúc càng khủng bố.

"Ầm ầm!"

Tiếng sấm từ trong hư không vang lên, tia chớp bay múa, hào quang do Tử Tinh kiếm hình thành không ngờ dẫn tới dị biến trong thiên địa. Bên trong tia chớp tia chớp, thân ảnh của Tào Thu Đạo dần dần trở thành nhạt đi, cho đến lúc triệt để biến mất.

Khí tức phóng thích trên người hắn trong khoảnh khắc thành vô hình, cả người giống như căn bản chưa từng tới, thần thức của bất kỳ ai cũng không phát hiện ra được phương vị của hắn.

Đám người Thạch Nham, Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương sau khi hắn biến mất thì khẩn trương hơn bất kỳ ai, đều tế ra màn hào quang hộ thân, âm thầm phòng bị.

So với hai người này thì Ba Tuần còn khẩn trương hơn.

Vô Ảnh chi đạo của Tào Thu Đạo Nổi tiếng toàn bộ Vô Tẫn hải, khi hắn triệt để mất đi dấu hiệu, cũng là lúc hắn thực sự động sát khí muốn xuất thủ, điểm này, mọi người đều biết.

Vô Ảnh chi đạo chính là một loại áo nghĩa thần thông mà Tào Thu Đạo lĩnh ngộ, một khi thúc dục, tinh khí thần toàn bộ giấu kín, cả người triệt để biến mất trong thiên địa, không có ai có thể phát giác ra phương vị ẩn nấp của hắn, kẻ địch của hắn có khi chết rồi cũng không biết là hắn xuất thủ.

Sự khủng bố của Vô Ảnh chi đạo chính là đạo ám sát, vô cùng thần kỳ.

Các kẻ địch của Tào gia rất nhiều người đều tử vong một cách mạc danh kỳ diệu, có một số người thậm chí khi đang tu luyện thì bị Tào Thu Đạo tới gần, khi chết cũng không biết là Tào Thu Đạo từng tới.

Vô Ảnh chi đạo, Tào Thu Đạo hoành hành Vô Tẫn hải, chính là nhân vật ai nhắc tới cũng sợ, kẻ địch của Tào gia đều phải sống trong nhưng ngày nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào sẽ đột nhiên bị giết, có lẽ khi đang ăn cơm, hau ở trong giấc ngủ, hoặc là đang nói chuyện với người ta thì đột nhiên tử vong.

"Cẩn thận."

Đường Uyên Nam nhỏ giọng dặn dò Thạch Nham, vẻ mặt ngưng trọng, hắn sợ mục tiêu chân chính của Tào Thu Đạo là Thạch Nham.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.