Sát Thần

Chương 71: Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn!



"Thạch Kiên! Cái tên lão thất phu ngươi!"

Hai mắt Mặc Đà đầy oán hận vô cùng vô tận, thân hình run mạnh, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên hắn xông lên võ đấu trường, rít gào nói: "Ngươi giết Chiến nhi, đoạn hy vọng tương lai Mặc gia, bây giờ ta sẽ khiến ngươi chôn cùng!"

Cái chết của Mặc Chiến, kích động thật mạnh đến hắn, không còn chút quan tâm đến Võ Đấu Hội sau đó hắn trực tiếp đi lên liều mạng.

Mặc Đà vừa động, mọi người Mặc gia bên kia bi phẫn tuyệt vọng cũng đều đứng lên, toàn bộ xông lên võ đấu trường, vọt tới chỗ Thạch gia bên này.

"Mặc Đà! Hai đứa cháu ta còn nằm trên mặt đất đó!" Thạch Kiên nổi giận, cũng đột nhiên đứng lên lạnh lùng nhìn Mặc Đà vọt tới, cười lạnh nói: "Lúc thắng không kích động, khi thua sẽ trở mặt? Hừ! Thua không gượng nổi, thì đừng tới tham gia Võ Đấu Hội!"

"Đều bình tĩnh đi!"

Bắc Minh Thương sắc mặt băng hàn đứng lên, một luồng hàn khí lạnh lẽo đột nhiên từ trên người hắn phóng ra, nhiệt độ ở võ đấu trường đột nhiên hạ thấp.

Lúc này ánh nắng mặt trời chói chan, nhưng tất cả Võ Giả bốn phía võ đấu trường, đều cảm giác được một luồng hơi lạnh thấu xương đang từ từ lan khắp toàn bộ võ đấu trường.

"Các ngươi lui ra!" Mặc Đà đột nhiên quay đầu, hướng tới người Mặc gia đang đau buồn gầm nhẹ một tiếng.

Cung phụng cùng cao thủ Mặc gia nghe vậy đều oán hận, nhưng bị Mặc Đà quát lớn đành lui một bước về lại chỗ ngồi.

"Thạch Kiên, có dám đơn độc chiến đấu với ta!" Đợi cho những người Mặc gia tản ra, Mặc Đà giữa võ đấu trường, đột nhiên hét to nói.

"Oa! Không thể nào?"

"Con mắt có phúc rồi! Dĩ nhiên là tranh đấu của hai đại gia chủ a!"

"Không uổng phí ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây, Võ Đấu Hội lần này thật sự là rất phấn khích!"

Rất nhiều Võ Giả vây xem, đều bắt đầu kinh hô, nhìn phía Thạch Kiên đầy chờ mong.

"Có gì không dám?" Thạch Kiên hừ lạnh một tiếng, cũng bước vào giữa võ đấu trường, chắp tay nói với Bắc Minh Thương: "Bắc Minh gia chủ, ta cùng Mặc Đà công bình chiến đấu, việc này không trái với quy tắc chứ?"

Bắc Minh Thương toàn thân tỏa ra hàn khí, cau mày trầm ngâm một chút, lại chậm rãi ngồi xuống, lắc đầu thở dài nói: "Các ngươi này cần gì phải làm vậy? Nhưng mà các ngươi đã muốn chiến, ta cũng không tiện ngăn cản, chỉ hy vọng các ngươi tận lực khống chế, không nên ảnh hưởng đến người bên ngoài."

Thạch Nham ngồi ở Thạch gia bên này, vẻ mặt lạnh nhạt, vừa thấy Thạch Kiên cũng tiến vào võ đấu trường, lông mày hắn cũng nhăn lại thật chặt, biết lúc này hai người e là phải không chết không ngừng.

Nhưng mà.

Ngay tại lúc hai người đang chuẩn bị một trận liều chết, đột nhiên từ phương hướng Phiêu Miểu Các không xa, truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Tiếng nổ này cực kỳ mãnh liệt, toàn bộ Thiên Vẫn thành dường như đều theo đó chấn động, từ xa một tòa thạch lâu cao mấy chục mét của Phiêu Miểu Các, thế mà trong khoảnh khắc đã ầm ầm sập xuống.

Cách xa mấy ngàn mét, mọi người chăm chú nhìn, phát hiện trên bầu trời thạch lâu đang sụp đổ, lại trôi nổi một thân thể hoàn mỹ mặc áo đen cùng đội nón vành.

-- đây hiển nhiên là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp rung động lòng người.

Nàng giống như như thiên thần lơ lững giữa không trung, hai tay chụm lại qua đỉnh đầu, giống như đang tiếp nhận cái gì.

Ở bầu trời khu vực kia, thời không giống như hỗn loạn, trong tầng mây như có dòng thác cuồn cuộn kỳ dị.

Trong tầng mây, lực lượng thần bí nào đó bên trong dòng thời gian biến thành từng cột sáng, đột nhiên từ trên chín tầng trời rót xuống, bắn thẳng vào trong hai tay nữ nhân đang giơ lên cao.

Một khí tức cường đại kinh thiên động địa, bỗng từ trên người nàng kéo dài ra!

Cách xa mấy ngàn mét, tất cả Võ Giả trong võ đấu trường nơi này, đều cảm nhận được khí thế khủng bố đến từ chính trên người nàng!

Từng luồng hào quang ngũ sắc rực rỡ kỳ dị, phút chốc từ trên người nàng bắn ra, giống như từng cầu vồng quấn quanh nàng.

"Thiên Vị cường giả!"

"Nữ nhân này là ai? Thật mạnh!"

"Có chuyện gì? Sao còn có Thiên Vị cường giả ở trong thành?"

Võ Giả trong võ đấu trường, rốt cuộc không còn quan tâm Mặc Đà cùng Thạch Kiên, đều nhìn về phía xa kia.

Dưới ánh nắng nóng bỏng, bàn tay trắng nõn của nữ nhân có đồng thể hoàn mỹ kia ấn vào hư không một cái.

Trên bầu trời khu vực kia, một bàn tay khổng lồ ngũ sắc rực rỡ bỗng nhiên thành hình, như một ngọn núi lơn mạnh mẽ đè xuống phía dưới.

Nhìn theo quỹ tích bàn tay khổng lồ kia rơi xuống, mọi người nhìn thấy rõ một điểm đen đang chậm rãi biến lớn...

Dưới bàn tay khổng lồ kia, điểm đen rất nhanh biến thành một người, cũng lơ lững giữa không trung.

Bàn tay khổng lồ giống như thiên thần, khí thế như vạn quân, bao phủ không gian vài trăm mét, hung hăng đè xuống dưới, mà một người từ điểm đen kia biến thành, phút chốc thân hình lập tức vặn vẹo, thân thể bỗng nhiên tuôn ra một đoàn hắc quang, quỷ dị hư không tiêu thất không thấy.

"Ầm!"

Bàn tay khổng lồ đánh xuống mạnh mẽ, khu vực ba tòa lầu các cao hai mươi mét của Phiêu Miểu Các trong khoảnh khắc đã sụp đổ, Thanh thiết thạch cứng rắn vô cùng, hóa thành đá vụn bay ra khắp trời.

Nữ tử mặc áo đen đội nón vành kia, đứng trên bầu trời Phiêu Miểu Các trong chốc lát, đột nhiên lăng không bay tới.

Chỉ là vài giây ngắn ngủn, nàng đã ngạo nghễ xuất hiện ở giữa không trung võ đấu trường, từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh trong võ đấu trường, dùng giọng nói như âm thanh tự nhiên nói: "Nửa phần bảo đồ ở trên tay ta, nếu Mặc gia chủ ngươi muốn có thể công khai đến cướp, không cần giở thủ đoạn khác."

"Không phải Mặc gia ta làm!" Mặc Đà ngẩng đầu nhìn nàng, lớn tiếng gầm lên, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mặc Đà chỉ có cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên, mà nữ tử này có thể hư không thong thả bước đi, đây là đặc trưng của Thiên Vị cường giả!

Mặc Đà há có thể không sợ chứ?

"Tiểu thư!"

Hai cự hán cao lớn, một đường khí thế vô cùng bay về hướng Võ Giả vây xem, trực tiếp xuất hiện ở ngoài võ đấu trường.

Trong hư không, nữ tử giống như nữ thần lơ lững đưa tay chỉ vào Mặc Đà, phân phó nói: "Cho hắn một chút giáo huấn."

"Vâng!"

Hai gã cự hán kia quát trầm một tiếng, bắp thịt toàn thân đột nhiên căng phồng, thân thể vốn vượt qua hai mét trong khoảnh khắc lại cao lên mấy cm, từ trong thân thể hai người thế nhưng còn nhanh chóng mọc ra lông thô đen.

Chỉ một chốc, hai gã cự hán này giống như biến thành Hồng Hoang man thú, bên trong hai chứa đầy sát khí khát máu.

Hai gã cự hán đột nhiên xông ra ngoài, nơi bọn họ đi qua làm Thanh thiết thạch cứng rắn toàn bộ vỡ nát!

"Ngươi là ai? Võ Đấu Hội của Thương Minh, không thể để ngươi tới quấy rối!" Bắc Minh Thương đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to, toàn thân bắn ra hàn khí.

Tiếng xé gió vang lên, Bắc Minh Thương cũng bay lên giữa không trung. .

Từng đoàn U Lam hỏa viêm kỳ dị, đột nhiên từ bên trong thân thể hắn bay ra, hỏa viêm này trong ngắn ngủi đã ngưng luyện thành U Lam hỏa vân, áng mây băng hàn, mang theo lực lượng có thể đóng băng thiên địa, bao trùm thẳng tới hướng nàng kia.

"Bắc Minh Thương phải không?" Thanh âm nàng vẫn dễ nghe như trước, thản nhiên nói: "Chuyện của Phiêu Miểu Các, không tới phiên ngươi quản! Bắc Minh gia ngươi ở Thương Minh có thể xưng vương xưng bá, nhưng đặt vào Vô Tận hải thì các ngươi ngay cả tam lưu gia tộc cũng không được xếp vào! Tốt nhất ngươi an phận cho ta một chút!"

"Cuồng vọng!" Bắc Minh Thương đang ở giữa không trung đứng đối diện với nàng, sắc mặt như băng sơn vạn năm, cười lạnh nói: "Ta thật muốn nhìn ngươi có bản sự gì, mà dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế!"

"Cực Hàn Băng Diễm" giống như tầng mây, giống như sóng triều bên trong sông biển, cuồn cuộn vọt mạnh về phía nàng kia.

Nàng hừ một tiếng, đồng thể hoàn mỹ đột nhiên lên cao, chợt biến mất bên trong một đóa mây, thanh âm động lòng người của nàng hồi lâu mới truyền tới: "Đi lên đây chiến đấu, không nên tổn thương người vô tội."

"Tốt!" Bắc Minh Thương quát một tiếng, thân hình cũng nhảy vào mây xanh, biến mất ở bên trong tầng mây kia.

Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, giống như lôi đình diệt thế, đột nhiên từ trên trời truyền xuống.

Mọi người trong võ đấu trường, đều biết Bắc Minh Thương cùng thần bí nữ tử kia khẳng định đã bắt đầu giao chiến, đáng tiếc lại không có người có thể thấy trận chiến này.

"Rầm rầm rầm!"

Hai cự hán giống như tháp sắt, lúc này đã vây đến Mặc Đà, không cho Mặc Đà thanh minh gì mà ra tay rất nặng.

Hai cự hán này giống như hai cự nhân cương thiết, thân hình cực kỳ bưu hãn, thế nhưng không sợ rất nhiều tia chớp to như cánh tay, tia chớp vây quanh Mặc Đà ở giữa bắn ra.

Từng tia chớp, giống như điện long di chuyển trên bầu trời, tia chớp đến từ trên người Mặc Đà, tổng cộng có mười lăm cái, hợp thành điện võng dày đặc, cùng oanh kích tới hướng hai cự hán như tháp sắt kia.

"Mặc Đà! Giao ra một phần bảo đồ kia, nếu không đừng trách ta xuất thủ với đám người Mặc gia các ngươi!"

Thanh âm của Mộc Tuân, cũng từ một góc trong võ đấu trường truyền đến, liền thấy Mộc Tuân mang theo một đám cao thủ Dược Vương Cốc, đi từng bước về hướng Mặc Đà, vẻ mặt âm hàn.

"Mộc Tuân! Bảo đồ không ở Mặc gia ta! Ngươi lập tức thả Triều Ca, nếu không ngươi đừng nghĩ còn sống đi ra Thiên Vẫn thành!" Mặc Đà cực kì hung dữ, dưới liên thủ của hai gã cự hán, thế mà còn dám buông lời uy hiếp. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Được! Đây là ngươi bức ta!" Mộc Tuân thanh âm băng hàn, nói với vài tên cao thủ Dược Vương Cốc đích bên cạnh: "Giết sạch người Mặc gia cho ta!"

Nói xong, Mộc Tuân cũng xông ra ngoài, thân như trường hồng, cùng hai gã cự hán kia gia nhập vây công Mặc Đà.

"Ba ba ba! Rầm rầm rầm!"

Điện long di chuyển, hai cự hán như tháp sắt thân thể như Hồng Hoang man thú, một người cầm lấy hai khối Thanh thiết thạch cỡ cối xay, một khi tới gần Mặc Đà lập tức giơ lên Thanh thiết thạch mấy ngàn cân kia đánh về phía Mặc Đà.

Mộc Tuân đến đây, liền thả ra từng luồng ngân quang kỳ dị, ngân quang kia vừa ra lại có một đoàn hỏa viêm màu đỏ sậm từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, cũng bắn về phía Mặc Đà.

Trong nháy mắt, điện mang trong võ đấu trường, loạn thạch bay nhanh, ánh lửa bắn ra, ngân quang tán loạn.

Mọi người vây xem Võ Đấu Hội, có một ít người tu vi hơi thấp chỉ cần bị điện long chạm đến, lập tức toàn thân cháy khét, bị loạn thạch đụng vào thì lập tức thành thịt nát.

Vài tên cường giả này chiến đấu, làm cho nơi đây biến thành hỗn loạn!

Một đám Võ Giả mắng to, kêu thảm, điên cuồng hét lên, đều né tránh rời xa nơi này.

Người có tu vi khá thấp, thì hoảng sợ chạy thoát khỏi quảng trường Thần Thạch, cũng không dám lưu lại xem cuộc chiến nữa.

Vài tên cao thủ của Dược Vương Cốc, thừa cơ nhằm phía Mặc gia ra tay với cung phụng cùng tộc nhân Mặc gia.

Vài tên cung phụng cùng tộc nhân của Mặc gia, cũng đều là hạng người dũng mãnh, không chút e sợ đối mặt với cao thủ Dược Vương Cốc, lại còn vững vàng đè ép cao thủ Dược Vương Cốc.

Thạch Kiên ngược lại như là thành người ngoài cuộc...

Ở giữa võ đấu trường, vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn Mặc gia gặp họa, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

"Gia gia, động thủ đi!" Thạch Nham đi lên trước, ở bên cạnh hắn quát trầm một tiếng.

"Động thủ?" Thạch Kiên sửng sốt, nhíu mày nói: "Ngươi nói?"

"Mặc Chiến đã chết, Mặc Đà khẳng định sẽ điên cuồng trả thù! So với chờ Mặc gia từ từ mạnh mẽ đến đối phó chúng ta, không bằng thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn! Người liên thủ Mộc Tuân cùng hai người kia giết Mặc Đà, chúng ta đuổi giết Mặc gia đời hai đời ba, tốt nhất hôm nay đánh cho Mặc gia tàn phế, làm cho bọn họ về sau không còn có cơ hội báo thù." Thạch Nham lãnh khốc nói.

"Đại ca! Thạch Nham nói không sai! Mặc Chiến đã chết, Mặc Triều Ca phỏng chừng cũng sống không được! Mặc Đà khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ! Đến lúc này, dứt khoát phóng tay chân làm đi! Mặc kệ Võ Đấu Hội, trước tiên diệt Mặc gia rồi tính sau!" Thạch Thiết tiến lên, quát trầm.

Thạch Thiên Lạc, Thạch Thiên Vẫn thân chịu trọng thương, lúc này còn đang nằm trên mặt đất, hắn đã nghẹn một bụng tức, nhìn thấy cơ hội tốt như vậy ngay trước mặt, Thạch Thiết rốt cuộc kiềm chế không được.

Hàn Phong cũng lên đây, nhẹ nhàng gật đầu với Thạch Kiên.

"Bắc Minh Thương bị người khác kéo chân, Bắc Minh gia tạm thời không người làm chủ, không có hắn gật đầu thì Bắc Minh gia không có ai giúp Mặc gia, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một! Bỏ lỡ lần này, sẽ không còn có cơ hội tốt như vậy!" Thạch Nham lại giựt giây một câu, nói: "Gia gia, các người giệt Mặc Đà, ta dìu Thiên Lạc ca, Thiên Vẫn ca bị trọng thương, tiêu diệt Mặc Kỳ, Mặc Nhan Ngọc, hoàn toàn tuyệt hậu Mặc gia bọn chúng!"

"Tiểu tử, thật tàn nhẫn!" Thạch Thiết hung hăng chụp Thạch Nham, cũng không chờ Thạch Kiên đồng ý, đột nhiên xông ra ngoài, quát: "Mặc Đà lão cẩu, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết!"

Thạch Thiết vừa động thủ, Thạch Kiên cũng không còn do dự, nói với Hàn Phong : "Tên điên, bảo vệ tốt Thạch Nham!" Nói xong, hắn cũng điên cuồng hét lên một tiếng rồi xông ra ngoài, hét to nói: "Mặc Đà! Chúng ta cũng nên tính sổ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.