Sát Thần

Chương 769: Trận chiến được coi trọng



Một góc Luyện Ngục Tinh.

Một cái hồ nước thật lớn, hồ nước trong suốt nhìn thấy đáy, như một mặt gương trong vắt, hiện ra sáng bóng.

Bên ngoài hồ nước có một ngọn núi sừng sững, ngọn núi cũng không cao lắm, chỉ khoảng nghìn mét, trên mỗi một đỉnh núi, đều thiết lập khán đài, có tỳ nữ thị vệ hầu hạ , bưng mâm trái cây rót rượu, phục vụ các thần quốc quyền quý.

Lúc này Độ Thiên Nhạc và Lỵ An Na, Áo cổ Đa, Tạp Tu Ân, La Thiết Tư Đặc, Đạt Lặc ngũ đại chư hầu, ngồi ngay ngắn trên một đỉnh núi, trên một khán đài quý giá, thưởng thức rượu ngon món ngon.

Ngũ đại chư hầu đều có người hỗ trợ đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng, không nói câu gì, cùng chư hầu thưởng dụng mỹ thực.

Độ Thiên Nhạc mỉm cười ôn hòa, cúi đầu nhìn xuống hồ nước phía dưới, trong tay hắn có một chiếc vương miện kỳ lạ chợt lóe lên, từng tia sáng phát ra, bắn xuống hồ nước phía dưới.

Mặt hồ nước trong vắt bị từng tia sáng chiểu vào bỗng biến hóa kỳ diệu, trong hồ nước tự nhiên hiện rõ ra một bức tranh.

Hình ảnh của Cực Đạo luyện ngục tràng là một mặt khác của Luyện Ngục Tinh, liền chiểu rọi trong hồ nước rộng lớn, trong đó có các dãy núi trùng điệp, suối chảy róc rách, rừng rậm rộng lớn xanh tươi đều hiện ra rõ ràng, ngay cả các bộ phận rất nhỏ cũng như vậy

Hồ nước giống như là một mặt gương lớn, đem hình ảnh của Cực Đạo luyện ngục tràng hiện rõ, ở bênngoàíngọn núi, mỗi người, đều có thể thây rõ chi tiêt chiến đâu trong Cực Đạo luyện ngục tràng.

Lúc này, trên mặt hồ sáng như gương đã có mấy khu vực chiến đầu hung mãnh hiện ra, lấy Áo Cach Lạp Tư làm đại biểu dự thi, bắt đầu tiến hành bao vây giết tử tù.

Ở giữa, Áo Cách Lạp Tư cùng hai cái võ giả của Áo cổ Đa ở một chỗ, ở dưới một chỗ chân núi, vẻ mặt lạnh nhạt ra tay tiêu diệt hai cái tử tù.

Hai tử tù ấy đều cảnh giới là Thần Vương nhị trọng thiên tu vi, lúc này rõ ràng đã bị trọng thương, kéo dài chút hơi tàn còn lại mà chia nhau chạy trốn.

Áo Cách Lạp Tư ung dung, ánh mắt hiện lên nụ cười giễu cợt, giống như một con sói xuất hiện đầy hung hãn, nhìn chằm chằm vào một người trong số đó.

Hai trên võ giả dưới trường Áo cổ Đa thì lại liên thủ đối phó với một tên chạy trốn thì đều đều rất bình tĩnh, có vẻ là rất thoải mái.

Không lâu sau, hai tên đó đuổi kịp, thủ đoạn tàn nhẫn, dùng một chùm sáng hung dữ phong tỏa hoàn toàn đường lui của những người kia, từ từ đem bọn họ ra tra tấn.

Bên phía Áo Cách Lạp Tư cũng rất nhanh kết thúc cuộc đấu, hắn cho thần chi lĩnh vực khuếch tán, mọi người có thể thấy được một vòng ánh sáng trong như nước tràn ra bốn phía.

Luồng sáng đó đi tới đâu thì cổ thụ, cự thạch, sông ngòi nổ tung đến đấy, sức mạnh sắc bén màu vàng thổi tung tất cả, bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, tàn sát bốn phía.

Một võ giả cùng cảnh giới với hắn, bị hắn dùng thần chi lĩnh vực chèn ép, trong nháy mắt bị ánh sáng màu vàng bao quanh trói buộc, thần thể vững chắc, xuất hiện vô số tơ máu ghê rợn, người đó phản kháng dữ dội, cũng đem thần chi lĩnh vực thi triển ra để chống đỡ.

Áo Cách Lạp Tư ngửa mặt lên trời kêu to, năng lượng màu vàng như một thanh kiếm sắc nhọn, từ trên trời bắn xuống dưới như vũ bão.

Áo Cách Lạp Tư sử dụng lực lượng áo nghĩa, năng lượng màu vàng giống như muốn nghíền nát tất cả, khiển cho vật chất nào va đập vào nó cũng nát vụ, trên ngưởi hắn phóng ra chùm năng lượng màu vàng, ầm ầm lao xuống, khiến thần chi của tên tử tù kia vỡ thành những mảnh nhỏ, máu me đầm đìa.

Trong khoảnh khắc ấy, người đó trở thành một thi thể đầy máu, như bị vạn kiếm lăng trì, tình trạng vô cùng thê thảm.

Áo Cách Lạp Tư lạnh nhạt, nhìn cũng không thèm nhìn những người đó mà chỉ liếc mắt một cái, còn cúi đầu pkun ra một ngụm nước miếng, lẩm bẩm một câu gì đó, chợt lóe lên rồi

cùng hai người khác tụ hợp, tiếp tục phối hợp tiêu diệt những tử tù xung quanh đó.

Cũng đang chiến đấu nhưng mà ở dưới hồ, ba thanh niên mà Lỵ An Na phái ra, trên người tràn đầy mùi máu, ánh mắt điên cuồng quan sát xung quanh, giống như mà quỉ từ địa ngục, huyết tinh sát khí phóng lên cao, những tử tù hoảng sợ tái mét mật, không biết tu luyện loại bí pháp nào, huyết tinh sát khí khắp than người ngưng tụ thành một Cự Mãng màu máu, hình dáng giống rắn, ngửa mặt lên trời phun ra năng lượng dao động khủng bố.

Tên nữ tử từng châm chọc Thạch Nham, hai tay thụt vào trong cổ tay áo, chầm chậm như đi dạo ở vườn hoa của nhà mình, chậm rãi đi theo huyết sắc Cự Mãng.

Cự Phong giống như yêu thú thực sự, một khì cÀm thấy được dấu hiệu sinh mệnh, liền điên cuồng phóng ra huyết tinh, làm cho tử tù kinh hãi khiếp đảm, ngay cả muốn trốn cũng trốn không thoát, không lâu sau liền có ba gã tử tù bị huyết sắc Cự Mãng nuốt chửng.

Sau nửa canh giờ, Cự Mãng há mồm phun ra một khối khung xương, máu thịt me be bét làm cho người tạ vô cùng sợ hãi.

Từ trước tới giờ nữ tử này chưa hề ra tay, chỉ dựa vào huyết sắc Cự Mãng do huyết tinh sát khí ngưng luyện thành thì đã không ai địch nổi, làm cho một đám tử tù trở thành món điểm tâm của huyết sắc Cự Mãng.

Người của Tạp Tu Ân cùng La Thiết Tư Đặc tạm thời chưa gặp được kẻ địch, nơi này đã có hai đội bốn người đi qua, vài tên tử tù có cảnh giới cao thâm đã sớm tránh được, dường như biết bốn người này không dễ dây vào, nên cố gắng để không phải chạm mặt.

Con trai của Đạt Lặc là Đạt Mông chỉ có tu vi Chân Thần Đỉnh Phong cảnh giới, nhưng yêu thú mà linh hồn tế thai của hắn phóng ra lại vô cùng đáng sợ, trước nay hắn không cần ra tay, chỉ cần nhìn thấy yêu thú của hắn thì ai cũng đều bỏ chạy.

Thạch Nham và Chân Thần đỉnh phong Đạt Mông giống nhau, trước giờ chưa phải ra tay, con đường tu vi rất thuận lợi.

Trên mỗi ngọn núi bên ngoài hồ nước đều những người chăm chú quan sát tình hình chiến đấu bên trong.

Độ Thiên Nhạc bỗng nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt bỗng hiện lên một tia sáng lạ, tập trung nhìn vê phía một khu vực hẻo lánh.

Huyết sắc vương miện trong tay hắn chợt lóe sáng, hắn trừng mắt quan sát khu vực đó, bỗng nhiên nó như được phóng đại lên vô số lần, lập tức hiện nên vô cùng rõ ràng

Lỵ An Na, Áo cổ Đa, Tạp Tu Ân, La Thiết Tư Đặc và Đạt Lặc ngũ đại chư hầu đều rất thích thú, ánh mắt ai cũng như tia chớp, bắn thẳng về phía khu vực hẻo lánh kia.

Nơi đó, thân ảnh Thạch Nham hiện ra, lúc này, hắn đang từ trên ngọn núi trọc trời điên cuồng phi xuống dưới, hướng tới ba hải tộc tử tù mà Âm Linh quỷ hỏa cảm ứng được phi đến.

‘Ha ha, một viên Sinh Mệnh Chi Tinh, thú vị, thú vị, phải xem nó thế nào mới được” La Thiết Tư Đặc nhếch miệng vui sướng nở nụ cười, chạy một vòng quanh Lỵ An Na và Áo cổ Đa.

Vẻ mặt Đạt Lặc cũng chấn động, trong mắt hắn ẩn chứa khao khát, dường như hận là không thể khiến Thạch Nham chôn thân nơi đây, vĩnh viễn không đi ra khỏi Cực Đạo luyện ngục tràng.

Tạp Tu Văn thoáng nhíu mày

“Ha ha, tiểu tử đó vận khí không tốt, xem ra không cần Áo Cách Lạp Tư ra tay, cho dù hắn vận khí tốt đi nữa thi nếu đụng phải Áo Cách Lạp Tư thì cũng chết thảm” Áo cổ Đa nhận rượu của tỳ nữ bên cạnh, nhấp vài ngụm, tâm trạng cực tốt, hắn nhếch miệng cười to không ngớt.

Lỵ An Na thần sắc u ám, ánh mắt như lưỡi dao, thấp giọng cười lạnh nhạt,“Ngươi mù hả? Kẻ chu động ra tay là Thạch Nham mà?”.

“Không sai, không ngờ tiểu tử đó lại chủ động ra tay, còn lấy một đánh ba, đối phương lại là ba cái thần vương cảnh. Hay là hắn điên rồi? Hay là có người giúp đỡ?” Độ Thiên Nhạc nhận lấy ly, yên lặng uống rượu, từ từ nói, ánh mắt khác thường

“Hắn vốn là đồ điên, ha ha, dám can đảm nói ra cuồng ngôn là có thể giết ta trong vòng trăm năm thì không phải là người điên thì là cái gì?” Áo Cổ Đa uống một hớp rượu rồi tiện tay vứt luôn bầu rượu đi, tạo ra một tiếng nổ vang, hắn quát lên,‘Trong Thần quốc ai dám nói trong vòng trăm năm thì được giết ta? Ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, loại người nào mà ta chưa từng gập, hắn cũng chỉ là một con tép mà thôi, dám chống lại ta ư? Mẹ nó buồn cười thật”.

Trong lòng hắn vẫn khao khát muốn Thạch Nham chết đi, hắn không cách nào buông tha được.

“Ta muốn giết ngươi, không cần tới trăm năm, chỉ cần bệ hạ gật đầu, ta có thể giết ngươi” Lỵ An Na cười, không chút khách khí nói ra.

“Ngươi có thể thử xem sao” Áo cổ Đa đùng đùng nổi giận, vẻ mặt dữ tợn,“Ha ha, đừng tưởng rằng xếp trên ta, thì sức mạnh hơn ta? Khi Áo Cổ Đa ta trở thành chư hầu đứng đầu thì ngươi còn đang đau khổ giãy dụa vì vị tró chư hầu, nếu không có bệ hạ chiểu cố ngươi, ngươi đã sớm chết ở trong tay ta rồi”.

“Thật hy vọng bệ hạ đồng ý cho ta cắt đầu ngươi làm thành cái bô”An Na cười khàng khặc, giống như điên cuồng, đôi mắt hắc ám đầy hung hãn thị huyết.

“Các vị, có thể im lặng một chút để chúng ta xem chiến đấu được không?” Tạp Tu Ân vò đầu bứt tóc, không nhẫn nhịn được nữa liền gào

Độ Thiên Nhạc cũng là khuyên bảo,“Các ngươi đều đã cá độ rồi, bình tĩnh một chút đi, cầinày có thể liên quan tới một viên Sinh Mệnh Chi Tinh, tat nghĩ"các ngươi cũng đều rất để ý, cả hai yên lặng chút đi đừng có làm gì cả”.

Hắn nói xong Lỵ An Na, Áo cổ Đa cùng hừ một tiếng, nhưng thật ra đã ngừng tranh luân, hướng tầm mắt xuống hồ nước, nhìn về phía chân dung đang hiển hiện rõ trên mặt hồ.

Lúc này Thạch Nham đã đang chống lại ba tên tử tù, ánh mắt nhìn nhau, tuôn ra hết tia lửa này đến tia lửa khác.

Thiên Niết Tinh.

ở chỗ sâu trong hoàng cung, một gã nam tử thân thể hùng vĩ, mặc cẩm y, ngồi trên ngai vàng hoàng để, nhìn về phía trước.

Dưới chỗ hắn chỗ ngồi, Tử Diệu ngồi khoanh chân, mắt chăm chú nhìn phía trước.

Trong hoàng cung, xuất hiện một mặt gương sáng kỳ lạ, ở giữa gương sáng hiện ra hình ảnh của Thạch Nham và ba tên tử tù.

“Là hắn?” Nam tử đó nhíu mày, bỗng nhiên cất tiếng,“Ngươi dám khẳng định, hắn cùng người kia có quan hệ?”.

“Không sai, thi triển áo nghĩa giống nhau như đúc, tử vong áo nghĩa chi Linh Hồn Táng tràng” Tử Diệu khẳng định

nói, tâm tính và nghị lực đều xuât chúng. Vê phân tu vi nông cạn có thể từ từ tăng cao, cái quan trọng nhất của võ giả chính là tinh thần! Ta muốn quan sát thật kĩ.”

“Phụ vương sẽ không thất vọng” Tử Diệu lược nói, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Thạch Nham có thể bỗng nhiên nổi tiếng, được coi trọng

Nghe như lần này biểu hiện của hán liên quan đến sinh tử, liên quan đến tương lai.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.