Rio và Lý Tất Thanh kéo hành lý đi ra khỏi đại sảnh sân bay, liền lên một chiếc taxi đang đứng đón khách ngoài cửa.
“Nhà số 103 đường 86 Đông Manhattan.” Vị đặc vụ liên bang mặc một bộ âu phục nói với tài xế. “Đồng thời, anh có thể giảm âm lượng lại chút không?”
Tài xế người da đen cắt đầu đinh như không nghe thấy, vừa lái xe, vừa lắc lư cơ thể theo tiếng nhạc ầm ĩ từ radio, đống vòng trên cổ theo cử động mà không ngừng leng keng, lẩm nhẩm hát theo cực kỳ chìm đắm trong âm nhạc. Trong đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, rốt cục gã mới rãnh rỗi mà mở miệng nói chuyện, trả lời lại cho vị khách: “Giảm âm lượng? Anh cho đây là nhạc ru ngủ sao? Tôi nói này người anh em, khả năng âm nhạc của anh còn cần phải nâng cao hơn nữa đó, đừng có đem tinh lực mà chọn mấy hiệu quần áo nổi tiếng.” Gã nhìn từ kính chiếu hậu trong xe liếc mắt về phía sau, hướng đối phương đang mặc một bộ quần áo mà so với gã là không cùng đẳng cấp chẳng đáng xì một tiếng. “Gọn gàng đẹp đẽ không quan trọng, quan trọng là … linh hồn, biết không, linh hồn! Chỉ có Hiphop mới có thể thả nó ra, để cho nó tự do, tựa như Tyler The Creator (1), nghe đoạn này chút đi —“
Gã lắc lắc cái mông lớn tiếng hát, mười ngón tay ba ba gõ tay lái. Trên đường xe chạy có một chiếc SUV từ phía sau vượt mặt, lúc chạy ngang qua xe gã, gã tài xế kia kéo cửa sổ xuống phẫn nộ mắng một câu: “Mày chạy chiếm đường xe tao rồi, đồ ngu!”
“Cái kia.. cái gì The Creator, là cái gì vậy? Tạo hóa ư?” Cậu thanh niên người Hoa ngồi song song ở ghế sau nhỏ giọng hỏi.
Vị đặc vụ liên bang suy nghĩ một chút, trả lời: “Có thể là một tên giáo chủ tà giáo chăng? Quan tâm làm chi, phần tín ngưỡng đó không phải là thứ chúng ta cần phải quan tâm, trừ khi chúng dám làm ra mấy sự kiện gì đó như tự thiêu chẳng hạn …”
Tài xế người da đen dùng biểu tình “Đám người này không hiểu được giá trị âm nhạc … quả thực bất trị” mà nhìn hai người họ.
Lúc xuống xe, Rio thanh toán tiền xe, sau đó dùng lực vỗ vỗ cửa xe của người lái: “Này, anh mê nhạc, mua bình xịt thơm thanh lý mùi xe một chút đi. Lần này nếu như anh dám dùng ma túy ở trong xe, hoặc là thấy khách hút ma túy mà anh không báo cảnh sát, tôi sẽ đưa tên cùng biển số xe anh đưa cho cảnh sát đó.”
Tài xế người da đen thẹn quá hoá giận mà chửi bới, lúc nhìn thấy được thẻ căn cước nền trắng chữ xanh lam cùng huy chương kim ưng trên đó thì trong nháy mắt im miệng: “— Là em sai! Sếp à, em đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không dám tái phạm, thật sự, em xin thề, trước Chúa, à không, đối với đứa nhỏ trong bụng bạn gái em mà thề! Đừng bắt em, nếu không nó nhất định sẽ đi tìm cho con gái dễ thương — có lẽ thằng nhỏ bướng bỉnh — một thằng cha mới! Em thề đây là lần cuối cùng! Sau này em sẽ đem toàn bộ ma túy, bột K, kể cả viết thế nào cũng đều quên mất!” Sau khi liên tục xin lỗi cam đoan, xe taxi liền một chốc chạy thẳng ra ngoài, tiến vào dòng xe cộ phố xá sầm uất phồn hoa.
Lý Tất Thanh ở một bên cười cong thắt lưng: “… Cuối cùng tôi luôn nghĩ … mấy tên da đen này đều có khả năng hài kịch trong người, cùng với chúng chẳng cách nào nói năng đoàng hoàng được, cái này là gì nhỉ, sự khác biệt về dân tộc chăng?”
“Sự khác biệt về dân tộc? Cũng có thể, cũng như biết tính toán tỉ mỉ như người Trung Quốc vậy.” Rio cười bắn vào cái mũ lưỡi trai của cậu. “Đừng có nói trước mặt họ, cẩn thận bị đánh.”
Bọn họ cười nói đi vào một căn nhà 2 tầng. Rio lấy chìa khóa ra mở cửa, trong không khí đầy rẫy mùi buồn phiền cùng cảm giác âm lãnh của một nơi đã lâu không có người ở. Bọn họ lập tức mở toàn bộ cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, đợi khi không khí được thông thoáng, cảm giác cũng tốt hơn rồi.
Xuyên thấu qua từng cửa sổ thủy tinh lớn tận sàn nhà, ánh sáng mùa hè nóng bỏng chiếu vào, từng tấm vải trắng trải khắp toàn bộ căn nhà mang lại một tầng thông thấu và nắng. Lý Tất Thanh đánh giá toàn bộ nội bộ căn nhà này, sofa, cái bàn, tủ bát hình dạng tinh xảo cùng thảm nhung hoa văn phong cách cổ xưa, tùy ý có thể thấy được bài biện tinh mỹ, cùng với những móc treo gỗ thô tràn ngập tư tưởng dị quốc trên tường càng làm nó thêm vinh dự. Trong một đô thị New York phồn hoa nổi tiếng “Ngã tư đường của thế giới”, ở trong khu Manhattan tấc đất tấc vàng, nó bình thản ung dung mà chiếm một phần nhỏ nhoi, tản mát ra cảm giác đặc biệt của một căn nhà hòa hợp với một tác phẩm nghệ thuật.
“Quá tuyệt vời!” Lý Tất Thanh tán thán. “Đây là nhà anh sao, Rio?”
“Không, là nhà của cha mẹ tôi.” Đối phương nghiêm túc trả lời. “Cha mẹ tôi đang nghỉ phép ở Âu Châu, chỗ này hiện chẳng có ai, chúng ta có thể ở tạm thời gian.”
Lý Tất Thanh bất khả tư nghị hỏi: “Nhà cha mẹ không phải nhà của mình hay sao, cần gì phân rõ như thế? Nếu như tôi nói với cha mẹ tôi rằng ‘con ở nhờ nhà cha mẹ thời gian’, khẳng định sẽ bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu.”
Rio chần chờ một chút, cuối cùng nhún nhún vai: “Văn hóa sai biệt, giải thích không được.”
“Được rồi, vậy không giải thích.” Cậu nhóc người Hoa hiểu chuyện mà nói.
Rio cười rộ lên: “Thế nhưng có hai phòng ngủ, bọn họ luôn giữ lại cho tôi cùng Molly, vẫn duy trì thời điểm chúng tôi học cấp 3, muốn tham quan chút không?”
“Đương nhiên!” Lý Tất Thanh hăng hái bừng bừng kéo tay hắn “Dẫn đường, để tôi xem thử di tích thanh xuân của hai người các anh nào.”
Rio nao nao, mu bàn tay mang lại xúc cảm trơn truột ấm áp, thư thích khiến người mê luyến. Anh vô ý thức mà trở tay cầm, đem bàn tay gầy kia nắm trong lòng bàn tay, tựa như người du hành bôn ba bắt được một con nai con đã truy đuổi từ lâu, cơ khát mà muốn cắn xé nuốt ăn, rồi lại cảm thấy hổ thẹn trước bộ lông mỹ lệ và con mắt tràn ngập linh tính của nó. Tâm lý mâu thuẫn phức tạp này, kỳ lạ khiến cho anh khó có thể hiểu được, càng khó mà tiếp nhận.
Như nắm được từ trong ngọn lửa một hạt dẻ hương vị ngọt ngào, anh đau đớn nhưng vẫn không muốn rút tay ra, bước nhanh vài bước, anh mở cánh cửa phòng.
Lý Tất Thanh hiếu kỳ nhìn xung quanh mọi nơi: Đây là phòng ngủ điển hình của một cậu nhóc đang trong thời điểm trưởng thành, rèm cửa sổ, drap giường cùng gia cụ đều thiên hướng lam sắc nhẹ nhàng khoan khoái, tường và trần nhà dán đủ loại áp-phích, liên quan tới thể dục cùng quân sự, đương nhiên, mấy cậu nhóc nam đều mê muội mấy thứ này. Trên bàn học có một cái đèn bàn tạo hình kỳ dị, vừa nhìn như là khung xương dị hình hơi co lại, sắc bén đâm mọc lan tràn, cái đuôi dài như đuôi bò cạp tà ác tràn ngập mỹ cảm mày đen, ánh sáng nhạt màu đỏ tươi chớp động trong hốc mắt: “Đây là cái gì?” Cậu sờ sờ móng vuốt bén nhọn bằng kim loại thò ra ở đuôi đèn, phát hiện hình như nó chính là khớp xương của một loại sinh vật nào đó vậy.
“Là xương mèo đó. Năm tôi 17, có một ngày tôi trên đường đi học về thì nhặt được một xác mèo bị xe hơi đâm chết, bỗng nhiên có linh cảm, tróc bỏ lớp da thịt của nó đi, lấy ra khung xương hoàn chỉnh, sau khi xử lý tẩy trắng thì lắp ráp lại một lần nữa, hơn nữa mua thêm bóng đèn, dây điện cùng bệ kim loại, tạo thành thứ này.” Rio tự giễu cười cười, phảng phất nghĩ chế phẩm thủ công thực sự có chút thô ráp, chứ không còn nghĩ nó ngầu như hồi xưa nữa.
“Anh thật giỏi đó, Rio. Tạo hình này rất giống như quái vật trong phim kinh dị, tối anh ngủ không thấy ác mộng à?” Cậu nhóc người Hoa mang vẻ mặt kính phục mà nói.
“Không có, lá gan của tôi có lẽ với người thường thì lớn hơn chút chăng, tôi nghĩ, đây cũng là một trong những lý do mà tôi lựa chọn ngành nghiệp này chăng. Nói thật, tôi không hy vọng cậu tiếp nhận lời đề cử của bác sĩ Montcresson, cả ngày tiếp xúc bầu không khí không lành mạnh gì đó, máu thịt, thi thể, mưu sát, dục vọng biến thái … Nếu không thì chẳng được bao lâu, sự tiêu cực sẽ ăn mòn tâm lý của cậu đấy, tựa như mấy binh sĩ ở nơi chiến trường trở về, không cách nào thoát được tiếng súng vang vọng trong não, đem dân chúng bình thường chung quanh trở thành quân địch mà làm ra những hành động đả thương người — những đồng nghiệp trong bộ hình sự trong sở làm việc của tôi, hầu như mỗi người ít nhiều gì đó đều có vấn đề phương diện tâm lý cả đấy.”
“Vậy đồng nghiệp của anh làm sao?”
“Tìm bác sĩ tâm lý, chi phí do nhà nước cung cấp mà trị liệu, cấp trên sẽ định kỳ tiến hành kiểm tra tâm lý cùng kiểm tra tinh thần với chúng tôi.”
“Nếu như không thông qua kiểm tra cùng trắc thí thì phải làm sao?”
“Có chút phiền phức, có thể tạm thời bị cách chức, để cho cậu có thể điều chỉnh lại trạng thái, đến tận khi nào bác sĩ tâm lý viết thư chứng minh, mới được trở lại cương vị.”
Lý Tất Thanh cảm khái nói: “Xem ra mỗi một con đường đi đều có sự khó khăn riêng, FBI oai phong cũng không phải thứ tốt nhất.”
Rio cười cười, lại hỏi: “Muốn xem phòng của Molly không?”
“Đừng nói với tôi phòng ngủ năm 18 tuổi của cô ấy toàn là váy ngắn áo thấp ngực cùng mấy gấu bông màu hồng nha, tôi tuyệt đối không tin đâu.” Anh rể tương lai của anh nói.
“Xem ra cậu còn hiểu chị ấy hơn cả tôi nghĩ đấy,” Rio dọc theo hành lang mà đi, sau đó mở ra một cánh cửa khác, “Cậu có thể chứng thực.”
Căn phòng này mang một màu tím đậm, gần như là đen. Toàn bộ gia cụ trong phòng đều thiết kế ngắn gọn lưu loát, góc cạnh rõ ràng, không có chút tơ tằm nào, không có nơ con bướm, không có bất luận thứ gì thuộc về xinh đẹp chỉ có vẻ ngoài, từng vật đều vừa đúng mà sắp xếp ngay chỗ nó phải nằm đó, hiệu suất cực phú. Toàn bộ không gian mang lại cảm giác chặt chẽ, đầy quyền lực mà không mất đi sự hiện đại, nghĩ tới chủ nhân của nó đã từng là một thiếu nữ trong tuổi vị thành niên, thật khiến người khác khó mà tin được.
Lý Tất Thanh thở hắt ra: “Quả nhiên, gian phòng của Molly chính là phải như thế.” Lúc cậu nói những lời này, tựa như đang quay ngược lại thời gian mấy chục năm về trước, ngưng mắt nhìn nhìn cô gái sắp trở thành vợ của cậu, đáy mắt mang lại cảm giác bao dung cùng nhu hòa.
Sự nhu hòa đó, khiến Rio vì Molly mà cảm thấy vui mừng, đồng thời, cũng cảm thấy một sự đau đớn trước đây chưa từng có.
Anh nhanh chóng nắm siết lòng bàn tay, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay. Mày rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, Rio! Anh nghiêm khắc cảnh cáo chính mình, đó là vị hôn phu của Molly! Không, dù cho cậu ta không phải, thì mày cũng không thể sản sinh ra lỗi sai lầm này với một người cùng giới tính, có khi nào là tác dụng phụ của lượng thuốc tăng cường hay không, anh cảm giác như đại não của mình ở một góc nào đó đang dần sụp đổ, dường như những hạt cát khô ráo, khiến bức thành tường nguyên bản kiên cố trong một cơn gió từng chút một mà sụp xuống, đổ xuống, cuối cùng hóa thành một lớp cát bụi bị thổi tung bay trong bầu trời …
“… Rio, Rio!”
Rio bỗng dưng lấy lại tinh thần.
“Rio, anh có khỏe không?” Người đó thân thiết mà nói. “Nãy giờ anh không nhúc nhích được vài phút rồi đó, ngay cả tròng mắt cũng không chuyển, khiến tôi lo xảy ra chuyện gì.”
Rio hít sâu: “Không có việc gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một vài thứ, nhất thời thất thần.”
“Nghĩ cái gì cơ?”
“Quên rồi.”
Lý Tất Thanh ngạc nhiên, sau đó cười rộ lên: “Anh chắc là do mệt quá mức đấy. Đừng hao tổn tâm trí vào mấy chuyện vẩn vơ nữa, hiện tại chúng ta nghỉ ngơi mà, nghỉ ngơi, biết không, phải nghỉ ngơi, thả lỏng thả lỏng nào — anh có thể lựa chọn, nào là ngủ, nghe nhạc, chơi máy vi tính, hoặc là cùng tôi đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn.”
Rio suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chọn cái cuối. Cậu cần một chiếc xe giúp cậu chở đồ mà, tôi nghĩ thứ cậu muốn mua là thứ mà cậu không cách nào vận chuyển nổi.”
“Không thể như thế, đây cứ như một cái thành hoang, cực kỳ xinh đẹp nhưng chẳng có chút hương lửa bếp, tôi chưa từng thấy qua cái tủ lạnh nào trống rỗng như thế, không chất đầy nó tôi sẽ thấy khó chịu. Thật tốt là trước đó anh còn nhờ bà dọn vệ sinh hàng xóm qua đây dọn dẹp, nếu không hôm nay tôi sợ tôi phải triệt để quét tước một lần …” Cậu nhóc người Hoa nói liên miên không ngừng, đi tới bậc thèm mà mang giầy. Rio đi theo sau cậu, nghe cậu huyên thuyên về kế hoạch mua sắm, cảm giác cuộc sống thế này vừa xa lạ lại ấm áp, tựa như một bản nhạc nhẹ thanh âm dễ nghe, nghe hoài không chán.
Anh yêu nhạc nhẹ.
Buổi tối, bọn họ ngồi ở sofa thượng đẳng mà chờ phát sóng NBA trực tiếp, trên bàn trà để một đống đồ ăn vặt cùng bia. Quảng cáo buồn chán khiến Rio ngáp liên tục, đưa tay chỉnh qua 《 New York thời báo 》xem thử. Lý Tất Thanh đang cố gắng mà xem tin trong đó, tiếng Anh thao thao bất tuyệt khiến cậu có chút sợ, cậu nhanh chóng chuyển mắt sang tờ báo quảng cáo tựa như miếng đậu hũ.
“… Thắng địa nghỉ phép? Nhà gỗ bên hồ? Rừng rậm, hồ lớn bao quanh, chơi thuyền, thả câu, săn thú, hưởng thụ cuộc sống u tĩnh cùng phong phú … phong phú gì cơ?” Cậu nhóc người Hoa ngẩng đầu hỏi
Rio nghiêng đầu qua nhìn thoáng: “Anion, ion âm.”
“À.” Cậu nhóc tiếp tục đọc. “Dù cho người mưu cầu danh lợi đến dưỡng sinh khỏe mạnh, gia đình nghỉ phép hay là cắm trại dã ngoại thám hiểm, đây đều là lựa chọn tốt nhất … New Jersey Tây Bắc, ở gần Kittatinny Mts, cách không xa New York, thế nào, có hứng thú không?” Cậu nháy con mắt hăng hái dạt dào hỏi người còn lại, trên mặt rõ ràng viết: Đi thôi, đi thôi, tôi muốn đi!
Rio nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc màu nâu của cậu, mỉm cười nói: “Được, vậy thì đi!”
“Thật tốt!” Cậu nhóc hoan hô nhảy xuống sofa, ngay cả NBA cũng không xem. “Anh đi gọi điện đặt hẹn trước đi, tôi đi dọn đồ đạc.”
“Hiện tại tối rồi, gọi cũng phải chờ tới mai.” Rio kéo cậu trở về, bắt cậu ngồi xuống sofa lại. “Ngoan ngoãn xem TV, sau đó đi ngủ sớm 1 chút, mai gọi điện rồi thu dọn đồ cũng được, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
“Cũng đúng, còn tới 1 tháng, thời gian còn rất dài.” Lý Tất Thanh có chút xấu hổ. “Hơn nữa vết thương của anh còn chưa lành hẳn, phải chú ý tĩnh dưỡng, quên đi, không nên đi nữa.”
Rio nâng mặt lên nói: “Cái gì ‘tĩnh dưỡng’, bộ cậu định cột tôi lên trên giường hay sao? Thôi đi, cơ thể tôi tôi hiểu rõ nhất mà, mấy vết thương này đã hồi phục hết rồi, chẳng còn chút vấn đề nào nữa đâu.”
“Nói bậy, nào có nhanh như vậy, tục ngữ nói thương cân động cốt cần 100 ngày.”
“Đó là người bình thường, còn tôi khác. Hơn nữa, không khí mang nhiều ion âm chẳng phải có lợi cho sức khỏe hay sao?”
“Được rồi, ion âm của anh thắng rồi. Thế nhưng cần phải chú ý, không được hoạt động quá độ, đặc biệt nhất là chỗ vết thương cùng chỗ bị gãy.”
“Tôi sẽ cẩn thận. À, bắt đầu trận đấu rồi.” Rio hếch cằm về phía TV. “Đoán xem ai sẽ thắng, ‘Rockets’ hay là ‘Thunder’?”
“Muốn đánh cược à? Tôi chọn Rockets, tiền đặt cược là cái gì?”
“Tôi đặt Thunder, tiền đặt cược là giúp đối phương giặt đồ 1 tuần.”
“Bao gồm cả quần lót cùng bít tất?”
“Bao gồm luôn.”
“Ok, cược!”
1 tiếng rưỡi sau, Rio kêu thảm thiết đứng lên: “‘Thunder’, các người quá kém cỏi rồi!”
“Ha, 107 và 100, anh thua rồi! Giúp tôi giặt đồ 1 tuần nha, bao gồm cả quần lót cùng bít tất, anh đừng có quỵt nợ.” Lý Tất Thanh đắc ý dào dạt mà tuyên bố.
“Tôi là người bệnh, thỉnh cầu chiếu cố đặc thù, chỉ giặt 1 ngày thôi … nếu không, ba ngày, ba ngày, được không?”
“Thỉnh cầu bác bỏ. Hiện tại nhớ ra mình là người bệnh rồi à? Không phải hồi nãy anh còn nói ‘chẳng còn chút vấn đề nào nữa’ hay sao? 1 tuần chính là 1 tuần.”
Rio vùi mặt mình vào trong cái đệm sofa: “Chúa ơi, con ghét nhất chính là giặt quần áo …”
“Nếu không đổi thành 1 tuần rửa chén đi!”
“— Giặt quần áo đi, chí ít còn có máy giặt.”
“Quần lót cùng bít tất phải giặt tay đó!”
“Vì sao? Chúng nó cũng không phải là quần áo cả sao? Đây là kì thị chủng tộc!”
“Không có vì sao. Nếu như anh thấy khó chịu, thì mai có thể tiếp tục cược cùng tôi, giặt quần áo cứ vậy mà dựa vào đó tính thôi.”
“… Quên đi, mai đổi sang cược tiền đi.”
“Haha.”
Sau khi xem xong trận đấu, dọn dẹp bia cùng đồ ăn vặt trên bàn, hai người bắt đầu xoa bụng mà trở về phòng ngủ.
Đứng ở trước cửa phòng mình, nhìn Lý Tất Thanh đi về hướng căn phòng của Molly. Rio cực lực ức chế cảm giác đắng chát trong lòng mình, mỉm cười nói: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Đối phương xoay người, nhẹ giọng trả lời. Dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo của hành lang bao phủ trên người cậu, ở bóng ma kéo dài, lông mi dài mà thẳng bao trùm con mắt cậu, tựa như một mặt hồ mông lung đầy sương mù, ẩn sâu trong đó tự lưu động không thể biết. Trong nháy mắt đó, Rio tưởng rằng anh sẽ bước tới gần cậu, ôm lấy cậu, sau đó tiến thêm một hành động khác — trong khẽ hở của lớp sương mù, dường như anh thấy được cảnh tượng quen mắt. Nó như tia sét mà bắn trúng anh, một đoạn ký ức mà anh đã tận lực niêm phong cất vào kho ký ức bỗng nhiên từ ở chỗ sâu trong trong óc sôi trào ra.
— Khuôn mặt dưới mái tóc đen chiếu sáng dưới ánh đèn màu trắng từ máy phát điện, đôi môi dính đầy vết máu đỏ tươi nhìn mà giật mình, đôi mắt màu đen tuyền dần dần nâng từ dưới đi lên, trong ánh mắt đựng ôn nhu và dục vọng.
— Khuôn mặt hắn từ từ tiếp cận. Không biết là ai chạm vào ai trước, mùi máu dần lan tràn ra, hai đôi môi lửa nóng khiến người khác muốn phỏng cả lưỡi, ngọt thấu tâm can nhưng cũng chua xót lòng người.
— Hắn hôn anh.
— Bọn họ cả người đều là máu và mồ hôi, ngay cả sợi tóc cũng dính đầy mùi thuốc súng, ở trước bức tường tràn đầy vết đạn mà hôn môi, rung động mà ăn khớp, hưng phấn lại an tường.
Ngay trong nháy mắt này, cậu nhóc trước mắt này lại khiến anh nhớ tới tên sát nhân liên hoàn kia, người mà anh đã đuổi bắt tròn 1 năm, quyết tâm muốn đem ra công lý, nhưng đến bước cuối cùng lại để lọt mất tên sát nhân liên hoàn.
K.Green.
Đối phương ngay giờ khắc này xoay người, ánh mắt biến mất, ma pháp bài trừ, ảo giác thoáng qua.
Rio đứng ở trước cửa phòng tim đập mạnh và loạn nhịp, cảm thấy xấu hổ cho chính miên man suy nghĩ của chính mình: Anh dĩ nhiên lại đói khát tới mức này! Nếu không phải hồi nãy Lý Tất Thanh đúng lúc xoay người, lý trí của anh có khả năng hoàn toàn bị thiêu hủy, bất kể hậu quả mà đem đối phương đặt ở trên vách tường hôn môi! Vừa nghĩ tới nếu làm vậy sẽ có phiền phức gì kéo theo —- biểu tình mờ mịt vô pháp tin tưởng của đối phương, giải thích không có tính thuyết phục của chính mình, sau này hai người làm sao mà ở chung, khiếp sợ cùng lửa giận của Molly …. Vừa nghĩ như thế, Rio đau đầu muốn nổ tung cả não.
Vạn hạnh trong bất hạnh, là tất cả còn chưa có phát sinh.
Bất hạnh trong vạn hạnh là, nếu như anh còn tiếp tục không chịu giải quyết cảm giác mạc danh kỳ diệu này, thì chuyện này một ngày nào đó sẽ phát sinh.
Anh bỗng nhiên nhớ tới Robert. Thời điểm mới vừa hợp tác không lâu sau, có một lần Robert ở quán bar uống say, anh cố gắng kéo y vào trong xe, tên khốn đó kéo lấy vạt áo của anh say khướt hỏi: “Rio, à, anh là … Straight, hay là Gay?”
“Gay cái đầu anh!” Lúc đó anh không chút khách khí mà đánh thẳng 1 quyền vào dạ dày Robert, khiến đối phương lập tức ói ra.
Hôm nay những lời này lại quanh quẩn quanh lỗ tai anh: “Rio, anh là Straight hay là Gay?” Anh phát hiện chính mình đã không còn cách nào lẽ thẳng khí hùng mà trả lời.
Còn chuyện thê thảm hơn cả bi kịch, chính là với tư cách là em vợ, anh với anh rể tương lai của mình lại sản sinh cảm giác vượt quá bình thường … Không, bi kịch hơn nữa, là cảnh sát, anh lại cùng một tên sát thủ liên hoàn sản sinh tiếp xúc vượt quá bình thường …
Rio không biết hai chuyện này, cái nào u ám, tuyệt vọng hơn.
Anh chỉ biết, chính mình phải đi tìm một bác sĩ tâm lý, đương nhiên, tuyệt đối không thể dùng cái dạng mà nhà nước cung cấp cho rồi.HẾT CHƯƠNG 23