Âm thanh vang vọng trong màn đêm làm hắn chợt hốt hoảng. Tới khi kịp nhận ra thì hắn đã nằm gọn trong tấm lưới được giăng sẵn. Nó chỉ khẽ cụp laptop lại bước đến gần hắn.
Nó không nói gì, bước đến bức tường , bật công tắc đèn, nhấn cái gì đó vào chiếc vòng tay. cái lưới tự động biến mất (*t/g ảo quá nhỉ ?) . Hắn đứng thẳng người lên , đối mặt nó. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau. Lát sau.
- Mặt tôi dính gì à? - nó hơi khó chịu vì có người nhìn chăm chăm mình.
- Không.
Lại im lặng , lại nhìn nhau. Nó chỉ vào cái ghế gần đó.
- Mời.
Hắn khẽ bước đến và ngồi xuống. Nó thì ngồi đối diện. Hắn hỏi trước.
- Cô hiện có làm việc ở đâu không?
- Ý anh là sao?
- Tôi nghĩ cô là một người rất tài năng. Và tập đoàn chúng tôi cần những người tài năng như cô.
- Giang Thị ?
- Phải.
-... - nó chợt im lặng
- Cô đồng ý hay không? - hắn gặn hỏi
- Không hứng thú.- Nó lắc đầu. Hắn thì cảm thấy thật sự rất thú vị. Gì chứ, làm việc cho tập đoàn lớn như Giang Thị thì tương lai sẽ rất rộng mở. Hơn hết, nó dư sức biết hắn sẽ không bạc đãi người tài.
- Cô nên cân nhắc lại lời đề nghị của tôi. Giang Thị là một tập đoàn lớn, ở đó cô có thể phát huy tài năng của mình. Tôi chắc chắn sẽ nâng đỡ cô.- Hắn cố gắng thuyết phục nó, dù gì thì đây cũng là một tài năng, hắn nhất định sẽ có được cô, không thể để cô bị mai một. Nhưng hắn rõ ràng chưa biết cô là ai, thân thế ra sao. Có lẽ, quyết định này hơi đột ngột.
- Không hứng thú. - Vẫn câu nói đó, vẫn là chất giọng lạnh tanh đó, nó thực sự đã rất bận rộn, hơn thế nữa, nó không thể giúp đỡ cho kẻ địch. Nhưng hình như ở đây đang có mùi hiểu lầm.
- Cô đã tự đánh giá cao bản thân quá rồi đấy. Cô thực sự quá tự cao.- Hắn nhíu chặt mày. Hắn hiểu lầm nó tự tin để được hắn năn nỉ. Nó cười nhẹ, nếu như hắn biết nó là ai thì chắc chắn sẽ không nói vậy.
- Tôi đã có công việc của mình và mọi thứ đã ổn định. Tôi không thể tiếp nhận thêm nữa.
- Cô có thể nghỉ việc ở đó.
Thật nực cười, một chủ tịch tập đoàn có thể từ bỏ tâm huyết của cha mẹ, của bản thân thể chạy đi làm nhân viên cho người ta, huống hồ, tập đoàn của nó còn lớn hơn hắn nhiều. Mà thôi, những việc này không cho hắn biết thì hơn.
- Tôi không muốn tốn thời gian với anh. Tôi còn việc phải làm. Phiền anh ra ngoài .
Hắn không nói gì, bước ra cửa . Chuẩn bị đóng cửa, nó lại hỏi.
- Tháng tới là ngày sinh của anh ?
- Phải, có tổ chức một bữa tiệc . Cô có thể đi.
- Có mời chủ tịch tập đoàn Moon Light ?
- Phải, sao cô biết? Hơn hết vẫn chưa biết ông ta có nhận lời không.
-”Ông ta”? Sao cậu nghĩ vậy?- nó khẽ cười. Sao tự nhiên nó đổi giới tính thế này!
- Tôi nghĩ tập đoàn lớn nhất thế giới thì phải do người đàn ông đứng đầu. Hơn hết, tập đoàn phát triển tốt như vậy, ông chắc chắn có nhiều kinh nghiệm thương trường nên có lẽ đã lớn tuổi. Thế thôi!
Nghe tới đây, nó tự nhiên bật cười khúc khích. Đúng thật là khóc cũng không ra nước mắt nổi với tên này. Sao suy nghĩ của hắn là một ông già chứ. Một cô gái trẻ 17 tuổi không được sao? Thật đúng không nên trông mặt mà bắt hình dong, à nhầm, chưa thấy mặt mà đã bắt hình dong nhá. Hắn thì ngẩn ngơ ngắm nó. Từ lúc gặp mặt tới giờ, , hắn chưa bao giờ thấy nó cười, không ngờ nó khi cười lại đẹp tới như vậy. Trông nó như đang tỏa hào quang, sáng soi mọi vật. Bất giác, tim ai đó bỗng sững sờ.
“ Mong rằng em sẽ mãi cười như thế” nghĩ vậy nhưng sau đó, hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, trên mặt bất giác ửng đỏ, trông đáng yêu phết, tới ai đó còn thấy vậy mà!
- S..sao lại cười chứ? Có gì đáng cười à?
- Tôi thấy cậu quá ngây thơ rồi. Tưởng tượng của cậu hoàn toàn sai.
- Cô gặp người đó rồi à?- đừng thắc mắc tại sao hắn lại quan tâm vị chủ tịch đó như vậy. Trước giờ, người đó chưa bao giờ lộ diện, bao nhiêu thiệp mời cũng không chịu đến, chỉ phái thân tín đi dự hay giải quyết các hợp đồng với đối tác. Hơn nữa cách kinh doanh của người đó khiến hắn vô cùng thán phục. Từ lâu, trong mắt hắn, vị chủ tịch M.L đã trở thành IDOL số một trong hắn.
- Không, tạm biệt.- Dứt câu, nó đóng cửa lại, mặc ai kia đập mặt vào cửa, cái mũi cũng sắp gãy luôn. Nhưng hắn cũng thấy vui vui, cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện vớ hắn nhiều hơn rồi
Còn nó thì ở trong phòng thở hì hục. Tim nó như đang nhảy tango trong lồng ngực. Chưa bao giờ nó nói chuyện với ai nhiều và tự nhiên đến thế. Chưa bao giờ nó có cảm giác kì lạ như ngày hôm nay. Và chưa bao giờ nó cười thoải mái như thế. Có lẽ nó đối với hắn... Thôi, không cần nghĩ tào lao, bữa tiệc sinh nhật sắp tới, có lẽ nó sẽ đi, và tất nhiên sẽ đeo mặt nạ, để mặt mộc sẽ không có lợi cho nó sao này.
Như thế nó tiếp tục làm việc. Nó ít khi có thời gian rảnh. Công việc của ba tập đoàn chồng lên vai nó. Một là Dream, tập đoàn giải trí cha nó để lại. Hai là tập đoàn Queen Fashion, một tập đoàn thời trang do mẹ để lại. ba là tập đoàn Moon Light, do nó tự lập năm mười tuổi. Ngoài ra còn mấy công việc khác ( sau này sẽ biết * con tác giả cười nham hiểm). Lần này về VN có 2 mục đích, một là để trả thù, hai là để tìm em trai song sinh của nó. Nó , Laura và Kenny (em trai nó) là sinh ba.
(*T/g : em phải công nhận bố chị Florah “mạnh mẽ” thật
*Băng : Nói gì?
*con t/g : chị nghe nhầm ấy mà, không có gì đâu!
*Băng: Vậy lo viết tiếp đy!
* T/g: văng, em nghe lời chị. Ai da mỏi tay dòi !
* Băng: Tha cho đó. Chiều nhớ viết tiếp.
* Dạ! Bye mina!
*Một đám xuất hiện: Sao không có tụi này, mi thiên vị a [ đồng thanh ]
*T/g : Em xin lỗi, bù sau nha!
/ Giải tán hết /
*T/g: Thiệt là phũ quá, bye mọi người, rảnh viết tiếp nhá)
* Con tg thiệt là zui thấy truyện được 1000 lượt xem. Mong mn luôn ủng hộ truyện của mình