Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 108: Nghi thức đặc biệt



Sau khi thấy Thần Dương có biểu hiện kì lạ rồi quay đầu xe phóng đi mất dạng. Tống Lục Tài đứng xoa xoa cổ tay mình, hắn chậc một tiếng trong miệng rồi thầm nghĩ

(Đành phải đánh lừa Quân Thần Dương một tí, ít ra mình còn có cơ hội không thể giết anh ta)

Lúc này Thần Dương vội vã lái xe trở lại nhà Khiết Tường, vừa dừng xe, anh đã nhanh chóng chạy lao vào nhà, gọi trong lo lắng đến sốt ruột.

"Dao Dao, Dao Dao"

Anh đẩy mạnh cánh cửa chính, chợt thấy Vô Dao đang ngồi ở ghế sofa phòng khách thảnh thơi ăn táo, cô thấy anh liền ngạc nhiên, bật đứng dậy vui mừng hỏi

"Anh hai, anh lại về rồi sao?"

Thần Dương dừng lại sự hoảng hốt của mình, nheo mày tra vấn

"Từ lúc anh rời đi, nãy giờ em có gặp ai khác không?"

Vô Dao khó hiểu, bèn lắc đầu đáp

"Không có, nhưng mà sao vậy?"

Thần Dương bật ngạc nhiên, bèn ngẫm nghĩ

(Vậy ra mình đã quá lo lắng, khoan đã nếu không phải Dao Dao, vậy còn Tư Đồng thì sao?)

Nghĩ đến đây anh thật sự bật kinh hoảng, vì quên mất mình đã đi khá lâu trong khi để cô bạn gái ở nhà một mình. Vô Dao thấy biểu hiện anh vô cùng lạ lẫm, bèn đi lại gần lên tiếng

"Anh hai, anh đã cất công quay trở lại thì vào nhà ngồi chơi, em nghĩ là anh Tường sắp về rồi"

Nhưng khi cô vừa dứt lời, anh đã quay lưng bỏ chạy ra ngoài mất dạng, vội leo lên xe, ngay cả thắt dây an toàn cũng không cần, phóng đi trong tức khắc.

Vô Dao chạy ra ngoài, thấy anh đã gấp gáp vội vã rời đi, cô nheo mày, thật sự tự hỏi rằng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại nhà Quân Thần Dương, Tư Đồng ngồi một mình trước một bàn trải đầy thức ăn chờ đợi anh về, nhưng thoạt nhìn đồng hồ đã 8 hơn giờ tối.

Không hiểu sao cô lại rũ mắt, mỉm cười buồn lẩm bẩm

"Đây là lần thứ 20 rồi"

Chợt một tiếng "kít" của tiếng phanh xe vang lên bên ngoài. Thần Dương vội vã lao ra khỏi con xe, chạy vào với đầy mồ hôi và dốc lực trong lo lắng.

(Tư Đồng, em nhất định không thể xảy ra chuyện gì?)

Anh cứ luôn thầm nói như thế, nhưng khi vừa đẩy cửa vào trong nhà, anh đã thấy cả phòng khách trống trơn không một ai, cửa sổ cũng chưa đóng lại mà phản phất gió làm đung đưa tấm rèm vải, anh nghĩ phải điều không hay nên vội vã chạy lên lầu, mở cửa đi phòng cô, nhưng lại chẳng thấy hình bóng cô đâu cả.

Anh lo lắng tột độ, tự hỏi liệu hôm qua Tước Thần đã nhờ Tống Lục Tài giữ chân anh lại bên ngoài nhằm mục đích gì? Là để anh không thể trở về nhà nhằm có cơ hội làm gì đó với Tư Đồng ư? Nhưng đó chỉ là giả thiết anh lập luận, ngay tại bây giờ không thấy cô đâu, cơn sửng sốt trong anh đã đạt đến mức toàn thân như nổi nóng.

Bất chợt có tiếng vỡ bát từ đâu đó vang lên, anh giật mình.

Phía trong nhà bếp, Tư Đồng bùn tủi, vừa dọn dẹp các đĩa thức ăn mình đã cất công nấu nóng hỏi dần trở nên nguội lạnh, nhưng không cẩn thận đã làm rơi một chiếc đĩa xuống đất khiến nó vỡ nát.

Cô cúi gối xuống, nhặt lấy từng mảnh vỡ của chiếc đĩa thì từ phía sau, Thần Dương đã đi tới, lạnh giọng lên tiếng

"Lại làm vỡ đồ nữa à, đồ hậu đậu"

Tư Đồng ngạc nhiên, bèn quay sang nhìn anh chỉ hai giây, ánh mắt cô không hề vui vẻ, sau đó quay mặt lại tiếp tục nhặt các mảnh vỡ trên sàn như không quan tâm đến sự hiện diện của anh.

Anh thấy lạ, bèn đi tới gần, khuỵu một chân xuống, nắm tay cô lại, tỏ ý quan tâm nhưng lại bày ra bộ mặt khó chịu bảo

"Đừng chạm vào"

Cô không đáp, thấy anh đã thay cô nhặt lấy các mảnh vỡ của chiếc đĩa kia, cô bèn đứng dậy, thốt lời hỏi

"Anh đã đi đâu vậy?"

Anh ngạc nhiên, vừa nhặt lấy mảnh đĩa vỡ bỏ bao túi nhựa vừa đáp

"Anh ra ngoài có công việc"

"Vậy sao?"

Cô nói, giọng điệu miễn cưỡng, anh thấy lạ, bèn đứng dậy mới thấy mấy đĩa thức ăn còn nguyên vẹn trên bàn, nhưng có vẻ đã nguội đi. Anh mới sực nhận ra, cô đã nấu chúng và ngồi đây chờ đợi anh về ăn cùng, không biết là bao lâu rồi, nhưng theo anh đoán cũng đã hơn một tiếng.

"Em nấu cơm rồi à?"

Anh hỏi, Tư Đồng lại cầm mấy đĩa thức ăn chưa dọn còn sót lại nói

"Phải, nhưng nguội cả rồi, chắc là anh ra ngoài ăn rồi nhỉ?"

Khuôn mặt cô ẩn chứa một sự buồn bã, lại nhìn anh mỉm cười gượng, Thần Dương cảm thấy nụ cười ấy không bình thường.

"Em định mang thức ăn đi đâu vậy?"

Anh nheo mày tỏa ý không vui, cô lạnh nhạt đáp

"Đem bỏ, dù gì cũng không có ai ăn"

Thấy cô quay đi, anh liền đi tới kéo tay cô lại nói

"Đừng lãng phí, để lên bàn đi, anh sẽ ăn chúng"

Cô ngạc nhiên, nhưng lại rũ mắt, cất giọng nghẹn ngào hỏi

"Có phải anh rất chán đúng không? So với mấy cặp đôi mà em thường thấy, họ không hề giống chúng ta, em đã rất ngưỡng mộ họ, cũng giống như Tinh Nhiên vậy, nhưng cuối cùng em nhận ra mọi thứ chỉ là ảo tưởng"

Ngay khi cô vừa dứt lời, Thần Dương sực ngạc nhiên, hai mắt anh nhìn cô đâm đâm thì cô lại ngẩn mặt lên trước anh, lòng cô tái đi, nước mắt cứ thế tuôn ra như sông suối, chảy dọc hai bên má cứ không ngừng.

"Anh thường ra ngoài với các lí do như công việc, gặp đối tác, còn không thì cứ thế bỏ ra ngoài chẳng nói câu nào, đến hôm lại về nhà như chẳng có chuyện gì, khi em nói đến chuyện kết hôn, anh lại lờ đi và lãng tránh, đến cuối cùng thì em mới hiểu, em chỉ là trò đùa của anh thôi"

Cô cứ thế nói hết lòng mình, dù cô không muốn bày tỏ nhưng không hiểu sao bản thân vì quá buồn tủi mà phơi bày tất cả. Giọng cô rưng rưng, nửa hơi nửa hụt, tay lau dàn nước mắt trước mặt anh dù biết có khóc cũng chỉ là vô nghĩa. Anh lạnh lùng, thường không nói nhiều với cô, lúc nào cũng tỏa vẻ khó chịu. Cô cảm thấy mình như một gánh nặng, hệt như một con ngốc đi tin tưởng vào tình yêu có màu hồng, nhưng cuối cùng điều cô nhận được là sự thờ ơ lạnh nhạt của anh.

Thần Dương sửng sờ trước tình huống này, cũng lạ vì anh chưa bao giờ thấy Tư Đồng khóc. Từ một cô gái lạ mặt trèo vào nhà sau đó dùng dao đâm anh bị thương, bây giờ lại khiến anh u mê và chịu thua trước sự ngây thơ của cô ấy. Anh nhận ra bấy lâu nay sự quan tâm thầm lặng của mình đã khiến cô không thể nhận thấy được.

Lúc này giọng anh trầm đi, cúi mặt nói

"Kết hôn chỉ là về mặt giấy tờ hợp pháp, nó chẳng có nghĩa gì cả, so với loại hình thức không có giá trị như thế anh sẽ không làm"

Nghe vậy cô ngạc nhiên, nước mắt cũng dừng chảy, anh lại tiếp lời

"Để chứng minh chúng ta đã là của nhau, tối nay anh sẽ dạy em một nghi thức đặc biệt"

"Nghi...nghi thức đặc biệt?"

Cô lẩm bẩm, hai mắt tròn xoe ngẩn nhìn khuôn mặt băng giá của anh.Bất ngờ lại bị anh bế lên một cách đột ngột, cô hoảng hốt hỏi

"Anh...anh làm gì vậy?"

Anh cứ thế bế cô ra khỏi nhà bếp, dần đi lên cầu thang mà chẳng trả lời câu nào.

Đến khi cô bị hất gọn phanh nằm trên giường, cô mới nhận biết đây là phòng anh, chưa kịp nghĩ quẩn những gì sắp xảy đến với mình, anh đã kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, còn tắt đèn mất khiến mọi thứ trở nên tối tăm như hang động.

"Anh tính làm gì? Tối quá"

"Anh sẽ không mở đèn cho đến sáng, vì bây giờ chúng ta sẽ tiến hành nghi thức kết hôn như em mong muốn"

Giọng anh từ đâu đó vang lên, vì quá tối nên cô không thể nhìn thấy được gì, lại cố bảo

"Anh đừng đùa nữa, kết hôn sẽ tổ chức tại lễ đường, sẽ có nhiều người đến tham dự chứ không phải như này"

Cô vừa dứt lời, đã bị một vòng tay nào đó ôm thật chặt, đầu cô áp vào bức tường thịt, chỉ có thể cảm nhận bằng tay và biết đó thật sự là một tấm thân trần, cô hoảng hốt, bèn hét lớn

"Áaaaaa"

Cô vừa hét, anh liền bịt miệng cô lại, khẽ giọng bảo

"Đừng sợ, anh sẽ làm nhẹ nhàng"

Cô hoang mang, hơi thở hụt lên hụt xuống, lấp mấp nói

"Không...không được, lúc trên đảo trưởng làng đã dặn dò em rất kĩ, nếu dám làm chuyện này trước khi kết hôn sẽ bị biến thành hồ li tinh"

Thần Dương bật cười nhẹ, không hiểu sao lời nói vu vơ của cô khiến anh cảm thấy buồn cười, Tư Đồng nghe thấy tiếng cười của anh bèn ngạc nhiên hỏi

"Anh...đang cười sao?"

"Đây là thành phố, không phải đảo hoang"

Nói xong anh bắt đầu rà soát miệng cô bằng chiếc lưỡi linh hoạt của mình, năm giây sau lại khẽ giọng bên tai cô, dù cô đang co cứng như tượng không thể cử động, anh thầm bảo

"Nếu em có biến thành hồ li, anh sẽ thành sói hoang che chở em cả đời, Tư Đồng"

Cô sửng sờ, hai mắt ngạc nhiên nhìn anh, đây có lẽ là câu nói ngọt ngào đầu tiên mà cô nghe từ anh, từ chính miệng anh nói, anh ít khi gọi tên cô, không hiểu sao bây giờ lại được nghe anh gọi, cô vui sướng, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt anh khi nói câu này, nhưng vì đèn đã tắt, trăng bên ngoài cửa sổ cũng không thể soi vào trong vì rèm đã che khuất đi, cô mỉm cười nhẹ bảo

"Anh nói gì vậy, sến súa quá"

Nghe vậy Thần Dương hóa gượng đến mức đỏ chín mặt, cũng may anh đã nhanh trí kéo toàn bộ rèm cửa và tắt đèn mất, nên dù có tí ánh sáng cô cũng khó thấy được bộ mặt xấu hổ của anh, càng không thể để cô thấy anh trong hình dạng khó xem này được.

Anh giận quá hóa hờn, bèn quấn lấy cô thật chặt mà không nói lời nào, vì anh thích hành động nhiều hơn lời nói.

Đêm dần buông xuống, phong cảnh dừng lại ở nốt nhạc trong tĩnh lặng.

Quân Thần Dương anh đã nghĩ thông suốt, đời này nhất quyết không phải lòng người phụ nữ nào khác, chỉ duy nhất người phụ nữ không họ này, Tư Đồng.

Anh chắc chắn thế, và sẽ định cho cô một danh phận trong tương lai, chỉ là không biết bao giờ.

Tại Quân Gia, Khiết Tường thầm lặng trở về nhà, dù anh biết bây giờ đã quá 11 giờ đêm.

Nhưng khi bước ngang qua phòng khách tối tăm, giọng Vô Dao từ đâu đó đã lên tiếng

"Anh Tường, gặp khách hàng lâu vậy sao?"

Khiết Tường sực giật mình, đèn phòng khách cũng bật mở, thấy Vô Dao đứng một góc trước mặt, Khiết Tường mới mỉm cười nhẹ hỏi

"Em vẫn chưa ngủ sao? Muộn rồi đấy"

Vô Dao khoanh hai tay, nheo mày nói

"Xem ra anh của em cũng biết muộn thế này rồi, anh thường về đêm như vậy từ lúc còn ở chung cư hay sao? Em đã gọi hỏi nhân viên ở đó và họ nói như vậy"

Khiết Tường ngạc nhiên, bèn mỉm cười đáp

"Em gọi hỏi họ làm gì? Anh đi gặp khách hàng thì họ mời anh uống một chút rượu, nên anh về trễ"

Vô Dao cảm thấy nghi hoặc

"Anh Tường, không phải anh vẫn chưa hay tin chứ, Tinh Nhiên cô ấy bị người xấu bắt rồi"

Khiết Tường hơi tỏa vẻ kinh ngạc, nhưng rồi gục mặt đáp

"Anh biết, nhưng anh sẽ làm được gì chứ, Thế giới này rất rộng lớn, anh miệt mài tìm cô ấy hai ngày nay, cuối cùng vô vọng rồi"

Nghe vậy Vô Dao sực kinh ngạc

"Vậy không lẽ cả chiều hôm nay anh đã lái xe đi tìm Tinh Nhiên sao? Anh không thể nói dối em rằng anh đi gặp khách hàng và về trễ do uống rượu được, bởi vì trên người anh không có mùi rượu"

Khiết Tường bèn quay lưng về phía cầu thang, hạ giọng thừa nhận.

"Dao Dao, đúng là anh đã làm việc đó"

"Tại sao anh không nói với mọi người? Biết đâu em và anh hai sẽ giúp anh, mọi chuyện sẽ đỡ phức tạp hơn đấy"

Cô nhìn bóng lưng anh vừa khó hiểu, vừa ra giọng trách móc, nhưng anh đã cắt lời.

"Dao Dao, đừng xen vào chuyện này, với lại anh sẽ tự mình tìm ra cô ấy mà không cần nhờ sự giúp đỡ của bất cứ một ai"

Nói xong anh bước chân đi dần lên bậc thang, Vô Dao không ngờ anh lại muốn tự mình làm việc này trong khi Tinh Nhiên sống chết không rõ. Anh có thể tìm, nhưng thời gian sẽ không chờ đợi quá lâu, tính mạng Tinh Nhiên có thể bị đe dọa, cô chỉ tự hỏi vì sao anh vẫn ung dung mà không cần sự trợ giúp của người khác, cứ tin rằng bản thân sẽ tìm được Tinh Nhiên như vậy.

Sáng hôm sau, thay vì đến công ty thì hôm nay Vô Dao đã xin nghỉ phép, cô lái xe đến sở cảnh sát.

Bước vào trong một phòng làm việc, Tần thiếu ý lịch sự mời Vô Dao ngồi xuống ghế, thoạt hỏi

"Dao Dao, hiếm khi thấy em đến đây vào buổi sáng, có việc gì sao?"

Vô Dao nhìn người phụ nữ đã bước sang tuổi 30, nheo mày nói

"Thật ra em đến đây là có một chuyện muốn nhờ chị, chắc có lẽ chị đã hay tin về Hạ Tinh Nhiên rồi, cô ấy đã mất tích 3 ngày nay vẫn chưa được tìm thấy, vì anh Tường một mực muốn miệt mài tìm kiếm cô ấy một mình nên em mới đến nhờ cảnh sát tham gia vào vụ này, vì em biết có điều gì đó rất kì lạ, nó luôn vây quanh Tinh Nhiên, cứ như một thứ ma quái nào đó luôn vây quanh cô ấy không dừng"

Nghe vậy Tần thiếu úy ngạc nhiên, ngồi đối diện Vô Dao, tay nâng cốc cafe lên bèn hỏi tiếp

"Chị có nghe nói về chuyện này, nó đang phát tán đầy rẫy trên tivi, nhưng sao em lại cảm thấy vậy? Về thứ cảm giác được cho là ma quái ấy"

Vô Dao im lặng một lúc, mặt cô cúi xuống đùi, môi mím chặt đáp

"Vì đây là lần thứ hai cô ấy bị bắt cóc, lần trước là do anh Tường mang Tinh Nhiên về từ bệnh viện, anh ấy nói lũ bắt cóc lần đó là bọn giả mạo một công ty nhằm mời các người nổi tiếng về quay quảng cáo cho chúng, thế là hôm đó Tinh Nhiên đã bị mắc lừa, rất may khi trở về cô ấy vẫn không sao, lần này thì là một vụ bắt cóc khác, lại còn trắng trợn giữa trung tâm mua sắm, bị nhiều người quay được như vậy mà bọn chúng vẫn dám ra tay hành động, nên em nghĩ chúng không phải là lũ bắt cóc bình thường, chuyện này không đến mức xảy ra với các người nổi tiếng, nhưng chỉ riêng Tinh Nhiên vì sao lần lượt cứ bị rơi vào tay kẻ xấu như vậy"

Tần thiếu úy đặt tách cafe xuống chiếc đĩa nhỏ trên bàn, thở dài nói

"Thật ra chuyện này bên cảnh sát cũng đang muốn làm rõ, dựa theo video hôm đó quay được thì Hạ Tinh Nhiên cô ấy bị nhóm người lạ mặc đồ đen, tính khí hung tợn kéo đi như vậy, thậm chí chúng còn mang súng ra hâm dọa công khai thì đấy không phải là bọn bình thường, theo như chị đoán thì chúng làm việc theo một tổ chức đen nào đó, không phải về mặt bắt cóc mà còn rất nhiều tội trạng"

"Chị Thiên Mặc, nói vậy là..."

Vô Dao kinh ngạc ngẩn nhìn nét mặt Tần thiếu úy nghiêm nghị đến lạ, Tần thiếu úy bèn đứng dậy tiếp lời

"Theo như thời gian lúc cô gái đó bị chúng bắt đi là vào 14 giờ 25 phút, mọi người ở đó đều bảo có vẻ như cô ấy đang tranh giành với một người đàn ông vì một chiếc váy khá tinh tế, nào ngờ người đàn ông đó lại là Nhạc Chính Lâm, Nhạc tổng của của tập đoàn Nhạc Thế, cũng là chủ của cả trung tâm mua sắm đó, tình cờ thay anh ta cũng đang muốn lấy chiếc váy kia để dành tặng cho bạn gái mình"

Nói đến đây Vô Dao cũng không mấy ngạc nhiên, vì cô đã xem qua đoạn video quay trực tiếp đó, đúng là cô đã thấy có sự hiện diện của Chính Lâm, nhưng lại nheo trán nghĩ

(Nhạc Chính Lâm, chính là đối tượng dự định xem mắt lúc trước với mình, bạn gái anh ta mà mọi người nói đến chắc là Đường Trúc Nhi, nhân viên ở công ty mình nhưng cô ấy đã nghỉ phép suốt hơn một tuần nay)

Tần thiếu úy lại tiếp lời

"Theo như thông tin của cục cảnh sát điều tra, vào thời gian đó chiếc xe của bọn bắt cóc được quay lại trên đường phố, đến ngã rẽ Hương Chiêu lại biến mất"

"Biến mất? Sao có thể như thế được?"

Vô Dao ngạc nhiên hỏi trong sự nghi hoặc, Tần thiếu úy lại tiến tới chiếc máy tính làm việc gần đó, dùng chuột nhấp vào các tệp thông tin quan trọng của mình bảo

"Đây là thông tin manh mối cảnh sát tìm được, vì em là người chị tin tưởng nên chị mới dám tiết lộ cho em biết, thật là toàn bộ camera ở đoạn đường đó điều đã bị phủ kín bằng một lớp sơn đen, dù đã cố tìm ra thủ phạm làm việc này nhưng chẳng có manh mối gì cả, nên hôm nay người ta đã đến thay camera mới rồi"

Hai mắt Vô Dao nheo lại, vừa suy nghĩ vừa nói

"Chuyện này nhất định không bình thường, có khi nào bọn bắt cóc là kẻ đã làm việc đó, nhằm cho cảnh sát không thể tìm thấy đoạn đường chúng đi và chỗ ẩn nấp của chúng thì sao?"

Tần thiếu úy gác tay lên cằm, lông mày cũng nheo lại nghi vấn

"Em nói cũng có lí, nhưng vẫn chưa có bằng chứng nào cho chuyện này, dù sao cũng đang trong quá trình điều tra, điều quan trọng là chúng ta không có manh mối nào về nơi bắt cóc của cô gái Hạ Tinh Nhiên đó, nếu chúng muốn bắt cô ấy và đem bán qua biên giới, hay là đem cô ấy ra nước ngoài cũng không thể vì vừa qua có các vụ tệ nạn bắt cóc các cô gái trẻ từ 16 đến 25 tuổi rất nhiều, nên cảnh sát luôn kiểm tra rất nghiêm ngặc mọi đường, dù là đường tắt có thể vượt sang nước ngoài là điều không thể, các quán bar hay karaoke bây giờ đều đang bị kiểm tra rất nghiêm ngặc nhằm tránh tình trạng những người phụ nữ bị buôn bán bất hợp pháp"

Vô Dao ngạc nhiên, nhưng cô nhớ không lầm mình đã đọc qua một bài báo vào tuần trước, bèn nheo mày hỏi

"Chị nói như vậy thì em khá yên tâm, nhưng bọn bắt cóc buôn bán phụ nữ gồm ba tên chẳng phải đã bị cảnh sát bắt vào tuần trước rồi sao?"

"Đó chỉ là tin giả bên phía cảnh sát đem ra nhằm để mọi người dân yên tâm hơn thôi, thực chất thì chúng đã chết cả rồi"

"Gì chứ?"

Vô Dao lại thêm một pha tái mặt, Tần thiếu úy lại chống nạnh một bên hông, tường thuật kể lại sự việc.

"Khi ấy cảnh sát bọn chị nhận được một cuộc gọi của một người đàn ông, anh ta nói rằng mình phát hiện ra hai cô gái bị bọn bắt cóc nhốt trong hầm xe tải và bảo rằng hãy tới đây ngay, nhưng khi bọn chị đến thì người đàn ông đã báo tin không có mặt ở đó nữa, mà lại có hai tên chết ngay tại chỗ phía sau đuôi xe, tên còn lại thì bất tỉnh nhân sự nằm kề hai cái xác của hai tên đồng bọn, hai cô gái bị bắt cóc đúng là đang sợ hãi ngồi co rút trong cửa sau của xe tải, cũng rất nhanh sau đó tên bất tỉnh kia sực tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh sát hắn đã sợ hãi đến mức hoảng loạn, vội chạy đi trước mặt bọn chị và không may đã bị một chiếc xe tải khác cán chết, đến cuối cùng thì cảnh sát phải dừng lại cuộc điều tra vì sự việc không may đó, hai cô gái trong hầm xe kia có khai rằng mình đã nghe thấy tiếng súng, sau đó có một người đàn ông lạ mặt đã mở cửa hầm xe tải như muốn cứu họ, nhưng anh ta chẳng nói lời nào mà bỏ đi"

Vô Dao bật hỏi

"Người đàn ông đó...lẽ nào là người đã báo cảnh sát đến chăng?"

"Rất có thể như vậy, nhưng không lẽ anh ta đã giết hai tên bắt cóc kia bằng súng sao? Sau đó lại còn tốt bụng báo cảnh sát đến không khác gì muốn phơi bày tội trạng của mình"

Tần thiếu úy bĩu môi đáp, Vô Dao lại thoáng thắc mắc.

"Nhưng sao chị biết hai tên kia bị giết? Nhỡ chúng tự sát thì sao?"

Tần thiếu úy lắc đầu

"Bởi vì tại hiện trường chẳng thấy khẩu súng nào cả, với lại đang hành sự bắt cóc hai cô gái kia mà chúng lại có ý đâm ra tự sát thì thật không thuyết phục, vì hai tên đều chết bởi đạn, tên còn lại thì bất tỉnh, có thể hắn đã bị anh ta đánh thay vì bắn chết, đó chỉ có thể là một dụng ý duy nhất, anh ta muốn chừa lại một tên sống sót nhằm để cảnh sát có thể lấy lời khai từ hắn ta và điều tra ra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc phụ nữ này, nhưng rất tiếc tên còn lại cũng bị xe tải đâm chết, sự việc trở nên rối ren hơn nên cảnh sát quyết định khép lại cuộc điều tra này rồi"

Sau một lúc trò chuyện, Tần thiếu úy tắt gọn chiếc máy tính trên bàn làm việc, thoạt nhìn Vô Dao hỏi

"Dao Dao, em còn muốn biết thêm gì nữa không?"

Vô Dao ngạc nhiên, liền thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình, đứng dậy đáp

"Cảm ơn chị, có vẻ như vậy là đủ rồi, khi nào có thêm manh mối của Tinh Nhiên, chị nhớ báo cho em là được"

Nói xong cô mang túi xách lên vai, quay lưng bước đi về phía cửa rồi đi ra ngoài mất.

Tần thiếu úy chợt gác tay lên cằm suy ngẫm, đúng là chuyện này cô không thể nào bỏ qua được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.