Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 47: Hiểm họa không lường



Tiếng đàn réo rắt của Nhược Mai Lâm lúc trầm lúc bổng, trong tiếng đàn đó như biểu lộ tâm trạng của nàng. Một tâm trạng u uẩn, pha trộn nỗi xót xa của kẻ cô quạnh, đơn lẻ. Nhược Mai Lâm như miên man thả hồn vào tiếng đàn của nàng mà để tâm thức trôi vào những hoài niệm của riêng mình.

Bất thần có tiếng sáo vi vu cất lên. Tiếng sáo như trộn vào tiếng đàn của Nhược Mai Lâm. Hai âm vực quện lẫn vào nhau, tiếng sáo thì vi vút càng lúc càng trong, còn tiếng đàn cũng cố bắt nhịp lấy tiếng sáo huyền ảo kia, nhưng nếu ai đó mẫn trí một chút thì sẽ cảm nhận được ngay tiếng sáo đang càng lúc càng lấn dần tiếng đàn của Nhược Mai Lâm.

Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán Mai Lâm.

- Bựt...

Sợi tơ đàn bị đứt, tiếng đàn ngưng bặt. Tiếng sáo cũng tắt lịm.

Mai Lâm từ từ ngẩng lên.

Ðối mặt với nàng là Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ và Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói :

- Hắc Mộc Nhai ngoài thì khô khan, trơ trọi nhưng bên trong chẳng khác nào họa bút tranh thơ, lại có thêm giai nhân mỹ miều.

Mai Lâm nhìn Kiều Vĩ Hồ :

- Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.

- Nàng vẫn còn nhận ra ta à?

Kiều Vĩ Hồ xoay ngọn sáo rồi chấp tay sau lưng thả gót sen bước đến trước mặt Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm. Ðôi mắt của Kiều Vĩ Hồ nhìn chiếc đàn tỳ bà :

- Nhạc chưa tròn, dây lại đứt, tiếc thật.

Mai Lâm ngước nhìn Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói :

- Kiều cô nương đến đây làm gì?

- Ði tìm một giai nhân.

Nhược Mai Lâm chỉ vào mình :

- Mai Lâm là một giai nhân sao? Kiều cô nương lầm rồi.

- Con mắt của Kiều Vĩ Hồ chưa bao giờ lầm.

Nàng chỉ vào ngực mình :

- Nàng xem ta có phải là một giai nhân không?

- Cô nương mới đúng là một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Kiều Vĩ Hồ bật cười khanh khách.

Nàng cắt tràng cười trong như ngọc lưu ly va vào nhau, nhìn Mai Lâm nói :

- Trong giang hồ có hai giai nhân, một là Kiều Vĩ Hồ, hai là Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm. Ta nói có đúng không nào?

Nhược Mai Lâm hỏi Kiều Vĩ Hồ :

- Kiều cô nương hỏi như vậy hàm ý gì?

- Trên đời thì đâu thể có hai giai nhân cùng là thiên hạ đệ nhất được.

- Kiều cô nương đến đây để...

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói :

- Giết Nhược Mai Lâm.

Mai Lâm cười khẩy :

- Giết Mai Lâm... Kiều cô nương có thể làm được việc đó sao?

- Có điều gì trên đời mà ta không làm được chứ. Nếu ai đó có một viên ngọc quí thì ta cũng sẽ có một viên ngọc quí. Nếu nhu trong giang hồ chỉ có một viên ngọc duy nhất, mà nó không thuộc về ta thì ta sẽ hủy nó đi để không một ai có viên ngọc đó.

Mông Diện Thần Nữ bước đến bên Mai Lâm :

- Nàng là viên ngọc đó, và viên ngọc đó phải thuộc về ta. Nếu như ta không có nàng thì ta sẽ hủy bỏ nó đi để không một ai có nàng, nhất là đối với Lãnh Nhật Phong.

- Ta không hiểu ý của cô.

- Nàng không hiểu hay không muốn hiểu.

Mai Lâm nheo mày :

- Quả tình Mai Lâm không hiểu.

Kiều Vĩ Hồ cười mỉm :

- Vậy thì ta sẽ nói cho nàng hiểu. Nếu như Mai Lâm thuộc về bản nương rồi thì đâu còn kẻ thứ hai sánh với bản nương chứ.

- Thuộc về cô là sao?

- Ta muốn có nàng.

Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng, bình thản đến bên hồ nước. Ả nhìn bóng mình trong nước, ôn nhu nói :

- Ta muốn trong giang hồ chỉ có một giai nhân mà thôi.

- Mai Lâm không muốn ganh đua với nàng.

- Không ganh đua, ta không có ý nói nàng ganh đua, nhưng thực tế cũng không thể phủ nhận có sự ganh đua, bởi một khi thiên hạ nhìn ta tất sẽ so sánh với Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm Kiều Vĩ Hồ từ từ quay lại :

- Thật ra Nhược Mai Lâm cũng không thể so sánh với Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ được đâu.

Mà thâm ý của ta là muốn có nàng.

Kiều Vĩ Hồ đôi giọng thật nghiêm. Nhược Mai Lâm cảm nhận có những luồng khí lạnh chạy dọc cột sống mình.

- Ta cho nàng một cơ hội.

- Cơ hội gì?

Kiều Vĩ Hồ bước đến chiếc đôn bằng đá, hay đúng ra nó là khối đá được đẽo gọt tinh tế trông tợ một chiếc đôn. Ả ngồi vắt chân chữ ngũ trên khối đá đó, nhìn Mai Lâm nói :

- Ta sẽ ngồi trên khối đá này để nàng công kích ta ba chiêu. Nếu như nàng bức ép được bản nương rời khỏi chỗ ngồi của mình thì ta thuộc về nàng. Nàng muốn sai khiến ta thế nào cũng được, nhưng ngược lại, nếu như nàng không bức ép ta thì nàng sẽ thuộc về ta và nhứt nhứt đều phải thuận theo tất cả những gì ta muốn.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :

- Nàng đồng ý chứ?

Nhược Mai Lâm nhìn thẳng vào đáy mắt của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ :

- Cô có coi thường Ngọc Diện Kỳ Nữa quá không?

Mông Diện Thần Nữ khoát tay, lắc đầu :

- Ta không coi thường bản lĩnh võ công của Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm đâu. Ta hiểu nàng như hiểu rõ chỉ tay trong lòng bàn tay mình. Nếu bản lĩnh võ công của nàng tầm thường thì Thiên Luân giáo chủ Lập Ái đâu di lịnh điều nàng ẩn thân ngoài Tây Vực Huyền cung. Và nếu bản lĩnh tâm cơ của nàng bình thường thì đâu có được trọn bức da họa đồ.

Mai Lâm nheo mày :

- Té ra cô đã biết tất cả.

- Trong giang hồ, không việc gì ngoài tầm mắt của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.

Kiều Vĩ Hồ giũ hai ống xiêm y trắng toát :

- Thế nào, Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm đồng ý với đề nghị của ta chứ?

- Ðã như thế này thì muốn hay không Mai Lâm cũng phải tiếp chiêu với cô để xem bản lĩnh võ công của Mông Diện Thần Nữ như thế nào.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười gật gù :

- Thế mới đáng mặt là anh thư trong giang hồ chứ.

- Cô thích Mai Lâm dụng chưởng hay binh khí công kích cô.

- Tất cả mọi thứ nàng đều thi thố được, miễn sao ép ta rời khỏi cái đôn này thì thôi.

Mai Lâm gật đầu :

- Ðược rồi. Cô chuẩn bị đi.

Kiều Vĩ Hồ bình nhiên khoanh tay trước ngực :

- Bất cứ thời khắc nào nàng cũng được xuất thủ.

- Thế thì Mai Lâm không khách sáo.

Mai Lâm vừa dứt lời, xoay nửa vòng song thủ vung ra. Một loạt những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm xuất ra từ hai ống tay áo của nàng chụp đến thân pháp của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ. Có thể nói vừa xuất thủ chiêu đầu tiên, Mai Lâm đã dụng đến độc chiêu của mình bởi nàng nghĩ Mông Diện Thần Nữ đã đến đây tất võ công không phải tầm thường rồi, và trong khi thị còn khinh khỉnh tự thị thì lấy sự bất ngờ mà chiếm lấy phần thắng về mình.

Những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm kết thành một màn lưới dầy đặc ập thẳng đến Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ. Mai Lâm nghĩ với ba mươi mũi phi tiễn đoạt mệnh châm kia, chỉ cần một mũi xuyên vào da thịt Kiều Vĩ Hồ thì nàng đã thắng rồi.

Ý nghĩ đó còn đọng trong trí não của nàng thì Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ chỉ khoát tay xem tợ như đuổi một bầy nhặng chực bâu tới mình.

Cái khoát tay của thị trông thật tầm thường, và Mai Lâm cũng chẳng hề thấy có lực kình gì, thế mà trước mặt Mông Diện Thần Nữ như có bức tường vô hình ngăn chặn những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm.

Màn lưới phi tiễn đoạt mệnh châm ví như lũ thiêu thân vừa chạm vào bức tường vô hình kia thì lả chả rơi xuống mà chẳng hề phát ra âm thanh nào.

Chỉ trong chớp mắt, Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ đã hóa giải toàn bộ những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm của Nhược Mai Lâm mà xem ra chẳng hề tốn một chút công sức gì.

Kiều Vĩ Hồ còn mỉm cười nói :

- Nàng có khuôn mặt của giai nhân, nhưng tâm thì đúng của quỷ dữ.

Câu nói của Kiều Vĩ Hồ chạm đến lòng tự ái của Nhược Mai Lâm, khiến nàng bất nhẫn hét lên :

- Ðối với độc phụ, tất phải sử thủ đoạn để mà thắng, có gì mà oán trách chứ. Mai Lâm còn những hai thức chiêu nữa, nếu cô cảm thấy không ổn thì mau rút khỏi Hắc Mộc Nhai :

- Mông Diện Thần Nữ mà có thể thảm bại bởi Nhược Mai Lâm được ư. Nàng đang khiến cho bản nương phấn khích lắm đấy. Ngọc Diện Kỳ Nữ càng trổ thủ đoạn bao nhiêu thì Kiều Vĩ Hồ càng hào hứng bấy nhiêu.

Lời còn chưa dứt trên môi Kiều Vĩ Hồ thì Nhược Mai Lâm đã lướt đến áp sát vào thị. Hữu thủ của nàng vươn ra dựng thành một thế trảo toan chụp vào chấn tâm đối phương, nhưng thật ra đó chỉ là đòn hư mà thôi. Mai Lâm chỉ cần nhác thấy Kiều Vĩ Hồ tập trung thần trí phá giải trảo công của nàng thì sát thủ sẽ từ tả thủ xuất ra ngay.

Quả đúng như Mai Lâm dự định, trảo công của nàng chụp đến thì hữu thủ của Kiều Vĩ Hồ đã lật ngửa cũng bằng một thế trảo toan thộp bắt lấy hổ khẩu của Mai Lâm.

Chỉ chờ cơ hội đó thôi và nhanh hơn một cái chớp mắt, tả thủ của Nhược Mai Lâm đã thủ sẵn ngọn trủy thủ dấu trong ống tay áo nhắm yết hầu của Mông Diện Thần Nữ tập kích.

Với thế công này của Mai Lâm vừa hư vừa thực, vừa tiềm ẩn sự tàn độc mà bất cứ một cao thủ nào cũng không thể ngờ được, huống chi Kiều Vĩ Hồ lại có giao ước để cho nàng tập kích ba chiêu.

Mai Lâm vừa công kích vừa nghĩ :

- Nếu như Kiều Vĩ Hồ tránh được ngọn trủy thủ sát nhân của nàng, bắt buộc thị phải ngã đầu ra sau, và khi đó chỉ cần một ngọn cước của mình thì ắt thị phải rời khỏi chiếc đôn bằng đá này.

Ý niệm đó lướt qua rất nhanh trong đầu Nhược Mai Lâm cùng lúc mũi ngọn trủy thủ cắt một đường thẳng mãnh liệt xỉa đến yết hầu của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ

- Cạch...

Mai Lâm cảm nhận hổ khẩu tả thủ của mình tê buốt, nhìn lại thì thấy hai ngón tay của Kiều Vĩ Hồ đã kẹp lấy lưỡi trủy thủ, và bẻ gãy nó làm đôi.

Kiều Vĩ Hồ vẫn giữ nụ cười trên hai cánh môi gợi cảm :

- Chiêu này của nàng đáng được đưa vào bí kíp võ công để hậu nhân tham khảo.

Nhược Mai Lâm thoáng một chút sững sờ, nhưng cũng kịp thi triển nốt thức chiêu thứ ba. Lần này thì nàng dụng đến độc cước.

Mai Lâm chỉ hơi chao mình, hữu cước bung ra với tất cả nội lực bình sinh đá thốc vào chân ghế đá. Nhưng chân nàng vừa động thì tưởng như có vật gì đó đè cứng không sao nhất lên được. Mai Lâm liếc mắt nhìn xuống mới phát hiện ra mũi hài của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ đặt trên hài mình.

Nàng biến sắc :

- Cô...

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói :

- Những gì nàng đang nghĩ và sắp hành động ta đều biết cả đấy.

Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa rụt chân lại.

Mai Lâm nhanh như cắt vận công phát triển thế cước liên hoàn.

Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ đã nhường Mai Lâm một bước, tất đã không coi nàng là đối thủ của mình rồi, nên cước pháp của Mai Lâm, Mông Diện Thần Nữ hóa giải quá dễ dàng. Mũi hài của Mông Diện Thần Nữ cứ như có mắt mà ngán đỡ cước pháp của Mai Lâm. Tuyệt nhiên dù cho Ngọc Diện Kỳ Nữ có linh hoạt đến đâu cũng không làm sao đá trúng vào trụ đá.

Kiều Vĩ Hồ vẫn bình nhiên mỉm cười với Mai Lâm. Thị nói :

- Nàng chẳng tiếc cho gót sen của mình à?

Câu nói của Kiều Vĩ Hồ khiến Mai Lâm giật mình, cảm nhận cước pháp của mình tê buốt, đau rát đến tận óc.

Kiều Vĩ Hồ nói :

- Ðã qua bao nhiêu thế công của nàng rồi.

Mai Lâm thẹn mặt. Nếu tính tất cả những thế cước liên hoàn của nàng gộp lại thì nàng đã công kích Mông Diện Thần Nữ non hai mươi chiêu.

Kiều Vĩ Hồ nói :

- Sông Trường Giang cũng lắm khi yên tĩnh chứ. Chẳng lẽ nàng cứ dụng mãi những thức chiêu Thuận thủy thôi chu à?

Mai Lâm nghe Kiều Vĩ Hồ nói, thoạt đứng phỗng ra như một pho tượng. Ðến lúc này nàng mới hiểu mình chẳng phải là đối thủ trong mắt Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.

Ý niệm đó chưa tan trong đầu nàng thì song chưởng của Kiều Vĩ Hồ ập đến tập kích thẳng vào Đan điền nàng. Một đạo kình âm nhu, ngỡ như một luồng gió thoảng thổi vào Đan điền Mai Lâm, nhưng nó lại đẩy nàng ngược về sau ba trượng, lưng ép vào vách đá.

Hứng đạo nhu kình của Kiều Vĩ Hồ, Mai Lâm không hề có cảm giác mắt hoa, hay kinh mạch xáo trộn, nhưng lại tưởng như nội lực của mình tan biến như bong bóng trời mưa.

Lưng nàng vừa chạm vào vách đá thì tứ chi cũng bủn rủn như người bịnh lâu ngày.

Kiều Vĩ Hồ đứng lên chắp tay bước đến trước mặt Mai Lâm. Thị từ tốn nói :

- Nàng là đóa hoa đẹp nhất trong thiên hạ, nhưng rất tiếc đóa hoa đó lại có gai. Bản nương tạm thời lấy đi những chiếc gai nhọn trong đóa hoa đó để nó hoàn mỹ hơn.

Kiều Vĩ Hồ vuốt má Mai Lâm.

Mai Lâm quay mặt nhìn chỗ khác :

- Cô đã thắng ta. Mai Lâm đã thuộc về thần nữ. Muốn giết cứ giết. Hãy ra tay đi.

Kiều Vĩ Hồ tròn mắt, ngửa mặt cười khanh khách. Thị cắt tràng cười đó nhìn Mai Lâm, rồi vuốt má nàng :

- Ðóa hải đường đã thuộc về ta rồi, cớ gì ta lại hủy hoại nó chứ?

Kiều Vĩ Hồ lắc đầu :

- Không! Ta không giết nàng đâu. Ðừng nghĩ Mông Diện Thần Nữ là người chỉ biết hủy hoại những cái đẹp trên thế gian này. Mà ngược lại, ta rất nâng niu những đóa hoa hải đường như nàng.

Mai Lâm thở dài nói :

- Cô cần gì ở Mai Lâm?

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói :

- Ta cần nàng như một đóa hoa để ta chiêm ngưỡng thôi mà.

Kiều Vĩ Hồ đặt tay lên vai Mai Lâm :

- Toàn bộ công lực của nàng đã được ta hóa giải, giờ thì nàng đúng là một giai nhân. Ðã là giai nhân thì chẳng nên giữ võ công làm gì, bởi vì võ công sẽ làm hoen ố những nét đẹp kiều diễm, kiêu sa của nàng.

- Cô đã phế bỏ võ công của Mai Lâm?

- Nàng đã ở cạnh ta rồi thì đâu cần phải dụng đến võ công.

Kiều Vĩ Hồ lại vuốt má Mai Lâm :

- Bây giờ nàng đã chẳng còn võ công mà giữ bức da họa đồ cũng vô ích mà thôi. Hãy giao bức họa đồ cho ta đi.

Mai Lâm hừ nhạt một tiếng :

- Bây giờ thì cô mới lòi mặt thật của mình ra. Cô muốn bức da họa đồ?

Kiều Vĩ Hồ gật đầu :

- Ta đang cần nó.

Mai Lâm ngửa mặt cười khanh khách rồi nói :

- Trong giao ước Mai Lâm thuộc về cô, nhưng không có giao ước ta phải giao bức họa đồ cho cô.

Kiều Vĩ Hồ tròn mắt nhìn Mai Lâm :

- Nàng còn thuộc về ta thì bức da kia sao lại không thuộc về Kiều Vĩ Hồ chứ Vậy nó sẽ thuộc về ai?

Mai Lâm nghiêm giọng nói :

- Nó thuộc về Lãnh Nhật Phong.

Kiều Vĩ Hồ cau mày :

- Thuộc về Lãnh Nhật Phong ư? Ta có nghe lầm không?

- Cô không nghe lầm đâu, Lãnh Nhật Phong đã cùng với các bằng hữu của chàng ra tận Tây Vực Huyền cung để đưa lão Thái Tông về Trung Nguyên thì bức da kia phải thuộc về Lãnh Nhật Phong.

Kẻ có công thì ắt được hưởng chứ. Chẳng lẽ Mai Lâm lại giao bức họa đồ cho người chẳng có công sức gì như cô.

Kiều Vĩ Hồ gật đầu nói :

- Nàng nói hay lắm. Nhưng nàng cũng đừng quên giao ước nàng đã thuộc về ta. Nàng phải thực hiện những điều ta muốn.

- Ðúng, Mai Lâm sẽ thực hiện những gì nàng muốn, nhưng những gì Mai Lâm có thì đã chẳng thuộc về giao ước đó, như bức da họa đồ.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :

- Thế cũng được. Ta lúc nào cũng trân trọng sự giao ước, nhưng nếu ta cần thì tất cả cũng phải thuộc về ta.

- Nếu nhu cô hành xử như vậy thì Mai Lâm không phục.

Kiều Vĩ Hồ bật cười giòn già. Thị nhìn Mai Lâm nói :

- Có gì là không phục chứ?

Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng quay bước tiến đến chiếc trụ đá. Nàng ngồi xuống chiếc trụ đó, đưa mắt nhìn Mai Lâm :

- Tục ngữ có câu nhân vô thập toàn. Nên dù nàng có không phục Kiều Vĩ Hồ thì ta cũng không trách nàng.

Kiều Vĩ Hồ nhìn Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc :

- Tổng hộ pháp, ngươi nghe những lời ta nói có đúng không?

Hồ Phúc ôm quyền cung kính nói :

- Tất cả những gì nương nương nói ra đều đúng cả.

Mông Diện Thần Nữ mỉm cười chỉ Nhược Mai Lâm :

- Nếu như bản nương nói Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm là một xú nữ thì ngươi có đồng ý với bản nương không?

- Tất nhiên thuộc hạ sẽ cho Ngọc Diện Kỳ Nữ là xú nữ theo ý của Nương Nương.

Mông Diện Thần Nữ gật đầu :

- Tốt lắm.

Thị quay lại Nhược Mai Lâm :

- Nàng muốn là một giai nhân hay là một xú nữ? Bản nương cho nàng thêm một cơ hội.

Mai Lâm cười mỉm :

- Xú nữ hay giai nhân, đối với Mai Lâm chẳng quan trọng. Mai Lâm đã từng mang dung diện của một giai nhân nhưng cũng đâu có được trái tim của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong, biết đâu chừng khi ta là xú nữ lại có được trái tim của chàng.

Kiều Vĩ Hồ ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của ả dội vào thính nhĩ của Nhược Mai Lâm khiến nàng phải nheo mày.

Mai Lâm hỏi :

- Cô cười như vậy có ý gì?

- Ta đang cười nàng.

- Ta nói vậy có gì mà cô cười chứ?

Ðôi chân mày của Kiều Vĩ Hồ cau lại :

- Khi nàng còn là một giai nhân mà còn không chiếm hữu được trái tim của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong, thì khi nàng là xú nữ, ta e rằng trái tim của gã sẽ không bao giờ thuộc về nàng.

Dung diện Nhược Mai Lâm thoáng hiện những nét ủ dột, đượm buồn.

Mai Lâm thở dài, bùi ngùi nói :

- Mai Lâm cứ như chiếc bóng chạy theo cái hình của Lãnh Nhật Phong.

- Nàng đã nói đúng. Nàng biết mình chỉ là cái bóng của Lãnh Nhật Phong sao cứ bám theo cái hình mãi vậy? Nếu ta là nàng thì ta không cam tâm là cái bóng của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.

- Cô khác Nhược Mai Lâm nên không hiểu về Nhược Mai Lâm.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói :

- Ta đã không từng nói với nàng ta chính là một giai nhân như nàng sao?

- Ðúng, cô và Mai Lâm đều là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng trái tim Mai Lâm và Mông Diện Thần Nữ không nhịp chung một nhịp.

Kiều Vĩ Hồ lắc đầu :

- Nàng không nhận ra Lãnh Nhật Phong là người như thế nào à?

- Chàng là người thế nào?

- Hắn là một kẻ ích kỷ.

Mai Lâm nheo mày :

- Cô nói sai rồi. Lãnh Nhật Phong không phải là kẻ ích kỷ.

Kiều Vĩ Hồ đứng lên bước đến đối mặt với Nhược Mai Lâm :

- Thường kẻ đang yêu chẳng bao giờ nhìn thấy gì trước mắt mình. Bởi phía trước họ là trận pháp bát quái mê hồn được tạo lập ra bởi chữ tình.

- Ý cô muốn nói gì?

- Nàng chẳng bao giờ nhận ra Lãnh Nhật Phong là kẻ ích kỷ. Hắn không ích kỷ ư? Hắn đà vì cái riêng của hắn, vì Chu Thể Loan mà đưa tất cả bằng hữu của mình vào chỗ chết. Thế có phải là vì bản thân mình không? Hắn đã vì mình mà hạ thủ Nhất Kiếm Đoạt Hồn vậy có phải là ích kỷ hơn, bởi hắn biết ngươi là một giai nhân của Ðằng Vưong cung, và cũng là chủ nhân của Hắc Mộc Nhai, chính vì thế trong cái nhìn của Lãnh Nhật Phong nàng là một ma nữ đa tình thì đúng hơn. Nếu ta đoán không lầm về tâm lý của Lãnh Nhật Phong thì trong mắt hắn, nàng chỉ là một kẻ si tình, si tình như một kẻ điên chẳng biết gì đến mình.

Mông Diện Thần Nữ đặt tay lên vai Nhược Mai Lâm :

- Ta đang thắc mắc, sao một giai nhân như nàng lại yêu Lãnh Nhật Phong một cách cuồng si như vậy, trong khi xung quanh nàng đâu thiếu những kẻ si mê nàng?

Mai Lâm thở dài :

- Mai Lâm yêu Nhật Phong và bất cần có được chàng đáp lại hay không. Ðó là chuyện riêng của Mai Lâm.

- Nàng đã gặp Nhật Phong khi nào?

Mai Lâm nhắm mắt. Nàng mở mắt nhìn về một cõi xa xôi nào đó :

- Mai Lâm cũng không nhớ nữa. Nhưng khi Mai Lâm biết rung động bởi chữ tình thì người đầu tiên diện ngộ chính là Lãnh Nhật Phong. Hay đúng ra Mai Lâm đã tìm đến Lãnh Nhật Phong để rồi ôm chặt mối tình đơn lẻ của mình vào tâm.

- Thế nàng đã không được Lãnh Nhật Phong đáp lại chữ tình rồi nàng có biết chữ tình đó thành chữ hận không?

- Có lúc Mai Lâm hận nhưng rồi chữ hận không thể nặng bằng chữ tình trong tâm Mai Lâm.

Mai Lâm thở dài nhìn Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ :

- Còn nàng cũng là một giai nhân, sao trái tim của nàng khô khan quá vậy? Phải chăng cô chưa từng yêu bao giờ và trái tim cô đã băng giá, chai sạn.

Mông Diện Thần Nữ lắc đầu :

- Không! Trái tim ta đã từng rung động, đã từng biết đến vị đắng của tình yêu, nhưng chính tình yêu đã khiến tim ta băng giá và chai sạn. Giờ đây ta không còn biết yêu nữa.

Mai Lâm hỏi :

- Vì sao trái tim cô băng giá và chai sạn bởi tình yêu.

- Nàng muốn biết ư?

Mai Lâm gật đầu.

Kiều Vĩ Hồ nhìn Mai Lâm nói :

- Ta đã quên, nhưng hôm nàng ta chợt cao hứng. Ta sẽ kể cho nàng biết vì sao chữ tình đã biến trái tim ta băng giá đến lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.