Tôi đã từng đi xem bác sĩ tâm lý, bởi vì giấc mộng kia khiến tôi suy nhược tinh thần, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng tôi sẽ bị bệnh tinh thần mức trung.
Tôi không thể hiểu được bệnh thần kinh và bệnh tinh thần khác nhau chỗ nào, nhưng kiến thức bình thường nói cho tôi biết rằng, hai cái này đều không phải là thứ tốt.
Cho nên, tôi muốn tiêu diệt một cái từ khi nó mới sinh ra.
Bác sĩ nói cho tôi biết, tôi chỉ là quá lưu tâm đến một chút chuyện. lưu tâm biến thành chấp nhất, chấp nhất biến thành một loại ám thị, ám thị biến thành ác mộng, ác mộng tiến nhập thần kinh của tôi, quấy rầy không chịu rời đi.
Tôi hỏi vậy phải làm gì.
Bác sĩ nói rất đơn giản, chỉ cần buông lỏng, đừng quá lưu tâm đến chuyện đó là được rồi.
Nếu như buông không ra thì sao? Nói thì dễ nhưng làm lại khó.
Bác sĩ nói trong Phật giáo có một loại thuyết pháp gọi là ‘phá ngã chấp’, bài trừ thứ lưu tâm chấp nhất của bản thân liền có thể tu hành đến chính quả1.
Tôi nói tôi không tin Phật, cũng không muốn tu hành chính quả gì gì đó.
Bác sĩ còn nói trong giáo lí của Kitô giáo cũng có thuyết pháp tên ‘Khoan dung bản thân’.
Tôi cũng không tin chúa Giê-su.
Vậy còn tha thứ cho chính mình thì sao? Tôi nhìn ra bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhưng trên mặt không biểu hiện gì.
Tôi suy nghĩ một chút, bắt đầu lắc đầu.
Cuộc đối thoại lần này không giải quyết được gì cả, sau đó, tôi vẫn nằm mơ thấy giấc mộng đó.
Dần dần, tôi không còn quan tâm giữa bệnh thần kinh và bệnh tinh thần có liên quan gì đến nhau nữa.
Tôi đã biết kết cục của giấc mộng đó của mình rồi.
Tôi biết tôi vĩnh viễn không có cách gì từ bên trong đi ra ngoài, tôi sẽ chết trong giấc mộng của chính mình.
Giống như ngày đó nhiều năm về trước, khi tôi dùng dao đâm chết người kia.
Cũng giết chết chính bản thân mình.
Ẩn nấp rồi đổi đạn lần thứ năm, sau khi xác định cha ở trước mặt vẫn an toàn như cũ, tôi lần thứ hai lao ra ngoài ngang tàng càn quét.
Tay phải bốn vết trầy, cánh tay trái ba chỗ, chân phải hai chỗ, chân trái sáu chỗ. Lúc chạy tôi còn có thể cảm giác được những vết thương này không ngừng ứa máu, cảm giác giống như ống nước bị rò rỉ ở nơi nào đó, từng giọt nước chậm rãi chảy ra. Thời gian qua lâu, có thể sẽ hình thành lũ lụt.
Tôi chỉ hy vọng tôi không phải là ống nước kia.
Trước đó tôi nhìn thấy trên đường lui kia không có bao nhiêu người canh gác, nhưng thanh âm giằng co dẫn tới không ít quân tiếp viện. Mắt thấy sắp đến tầng lầu thấp nhất, lối ra đã không còn xa nữa. Tôi và cha trao đổi ánh mắt, quyết tâm nhất cổ tác khí2 mà liều mạng đi ra ngoài.
Thừa dịp, tôi chăm chú nhìn cha, xem ông còn có thể tiếp tục kiên trì hay không. Thời gian trong vài giây đồng hồ đó, một viên đạn ‘sượt’ lướt qua má tôi.
“Bây giờ còn có thời gian thất thần?” Cha thủ tiêu kẻ kia, quay đầu lại hỏi tôi.
Tôi lau mặt, “Không phải do lo lắng cha không kiên trì nổi nữa sao… Chậc, đau quá.”
“Lo lắng cho chính con đi, sắp đến lối ra rồi, phỏng chừng hỏa lực còn mạnh hơn.” Cha nói, khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt.
“Không có việc gì chứ, còn có thể kiên trì không?”
“Không thể cũng phải tiếp tục kiên trì.” Lau mồ hôi, cha lấy USB ra rồi ném cho tôi.
“Đây là gì?” Tôi có chút cảnh giác mà hỏi.
“Còn có thể có cái gì, mật mã của tài khoản ngân hàng, thay đổi tài liệu… Tự mình đến đó đổi đi.”
“Này này… Đừng làm giống như đang bàn giao hậu sự chứ.” Trong lòng tôi căng thẳng, kéo khóe miệng muốn cười.
“Cha sợ sẽ không còn thời gian để chờ đợi.”
“Đừng nói xúi quẩy như vậy.”
“Nhưng cha ăn ngay nói thật, con cũng thấy rồi đấy, hiện tại giải quyết chưa đến phân nửa số người, phỏng chừng còn chỉ là một ít đến thăm dò đường đi, còn lại là cái gì, trong lòng con cũng nên hiểu.”
“Con biết.”
“Vậy đi thôi…” Dừng một chút, cha còn nói: “Ở đây cha có một viên lựu mù3 cùng với đạn khói, còn nữa, cái này được xem như là con át chủ bài cuối cùng rồi.”
“Sao?”
“Cầm đi, chút nữa tự mình giải quyết.” Một trái bom mini rơi xuống trong tay tôi.
“Cái này…” Tôi biết ngoại hình của loại bom này cùng với uy lực cực mạnh của nó tỉ lệ nghịch với nhau.
“JaeJoong, nhìn đúng thời cơ rồi dùng nó… Miễn là con có thể chạy trốn ra ngoài.”
“Nói cái gì vậy, nếu ra ngoài cũng là cùng nhau đi a!”
“Đó là điều tốt nhất, thế nhưng thực sự không được, cha muốn con chạy trốn trước.”
“Con không…”
“Hiện tại cũng không phải là thời gian để bướng bỉnh.”
“Nếu đi thì phải cùng nhau đi…”
“Nếu chết cũng muốn cùng nhau chết sao?”
“Ơ? …”
“Đi thôi.” Cha cười cười, thản nhiên vươn tay xoa lên tóc tôi.
Tôi cúi đầu theo sát ông, trong lòng lại đang suy nghĩ vừa nãy tại sao tôi không thể thốt ra câu ‘Nếu chết thì cùng nhau chết’.
Là sợ hãi, hay là không muốn chết?
Nếu như là không muốn chết, vậy lại là vì sao?
Quả nhiên không sai, hàng loạt những kẻ tinh anh được lưu ở tầng thấp nhất.
Xem ra là quyết tâm muốn tiêu diệt toàn bộ chúng tôi, hoặc là nói một mẻ hốt gọn. Dù sao cũng chính là không có lưu lại đường lui, cơ hội sống sót bị cắt đoạn, nguy hiểm bắt đầu cận kề.
Sinh hoặc tử, chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi chưa từng có một ngày yên tĩnh giống như hôm nay, giữa mưa bom bão đạn tôi có thể nghe thấy hô hấp và nhịp tim của mình, bọn chúng lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Rõ ràng đến mức giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hô hấp và nhịp tim của tôi, rõ ràng đến mức giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình tôi.
Không biết đã qua bao lâu, tay cầm súng cũng bắt đầu tê rần. Hơi phân tâm một chút, một viên đạn đã bắn vào giữa cánh tay trái của tôi. Đau đớn khiến tôi trong nháy mắt đặc biệt thanh tỉnh, thống khổ cũng cảm giác được đặc biệt rõ ràng. Thật không dễ dàng để chịu đựng sự đau đớn mà kêu lên, hai viên đạn khác lại xuyên qua bắp đùi bên trái.
Thật giỏi, tay trái cộng thêm chân trái, thật đúng là đồng bộ.
Cắn răng thối lui đến chỗ trốn, vừa mới thở gấp được một hơi, cha đã đuổi tới.
“JaeJoong!”
“Đừng, đừng lắc… Con vẫn rất thanh tỉnh…” Thống khổ mà mở to mắt, thấy cha cũng là một thân máu bẩn, “Cha… có bị thương ở đâu không?”
“So với con thì tốt hơn một chút, đừng nói nữa, có thể đứng dậy được không?”
“Có thể…”
Cha kéo tôi dậy, dìu tôi tiếp tục đi.
Bởi vì nguyên do tôi bị thương, không đi được bao lâu, ông liền dùng lựu mù cùng đạn khói. Thế nhưng phía trước còn rất nhiều người chi viện, người trước hy sinh, người sau tiếp bước giống như đổ bộ Normandy4.
Cái gì vậy, thật vô nhân tính. Tưởng là đánh I-rắc sao? Tôi đau đến mức khuôn mặt cũng sắp nhăn lại cùng một chỗ, trong lòng còn không nhịn được mà mắng chửi.
Qua nhiều lần trắc trở, cha mang tôi đưa đến bên cửa sổ. Nhìn ra bên ngoài, xác định không có những người khác, ông cân nhắc nửa ngày, đứng lên.
“Này…” Tôi kéo cha, “Đừng ném con ở lại đây…” Không được bỏ tôi lại một mình.
“Đương nhiên sẽ không.” Cha xoay người lại, đối tôi nói: “Chúng ta bây giờ liền ra ngoài.”
“Ra ngoài làm sao? …”
“Đương nhiên là từ chỗ này a.” Ông kéo tôi qua, ý bảo tôi lùi xuống một chút, rồi một phát đánh vỡ cửa sổ bằng thủy tinh.
“Vậy mau nhanh lên đi…” Nghe thấy tiếng bước chân, không biết lần này lại là bao nhiêu kẻ đuổi tới đây.
“Tay phải còn có thể dùng sức không?” Ông dìu tôi lên.
“Còn được.” Có chút khó khăn mà đưa tay lên, đo khoảng cách một chút.
“Bắt đầu đi.” Cha trèo lên trên, sau đó lại xoay người kéo lấy tôi.
Không kịp lo lắng tiếng bước chân cách đó không xa ở đằng sau, tôi chịu đựng sự đau đớn đầy mãnh liệt mà nương theo sức lực của cha trèo lên bệ cửa sổ. Vết thương vẫn chưa có dấu hiệu cầm máu, vẫn như cũ mà ào ạt chảy ra ngoài, nơi bị dính phải cũng bị máu nhiễm đầy một mảnh.
Thật vất vả mới trèo lên được, tôi đang muốn chậm rãi mà thở một hơi, cha đột nhiên ôm lấy tôi.
“JaeJoong.”
“Vâng?” Đụng trúng vết thương, tôi cắn răng, từ trong kẽ răng mà đáp lại.
“Sau khi ra ngoài phải đi ngay lập tức biết chưa? Một khắc cũng không được ngừng lại…” Tôi ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người ông.
“Sao? Cha… Không, chờ một chút…”
Chưa kịp kháng cự, cha đã đem tôi đẩy đến bên cửa sổ.
“Không… Cha buông tay…”
Kéo theo tay trái chân trái đầy đau nhức, tôi nghĩ muốn đẩy tay ông ra.
“JaeJoong, đây là điều duy nhất cha có thể làm vì con…”
“Cha!” Tôi giãy dụa.
“Nếu như có thể, mong con đừng hận cha.”
“Cha đang làm cái gì vậy, đừng…” Tôi muốn nắm lấy ông.
“JaeJoong…” Ông mỉm cười, hiền từ giống như một người cha.
“Không!!”
Tay bị tách ra, ông đem tôi thả xuống ngoài cửa sổ.
Thân thể chạm đất trong nháy mắt, tôi nghe thấy tiếng bom nổ mạnh.
Ông gạt tôi, ông vẫn còn một trái bom.
Đó mới là con át chủ bài cuối cùng của ông.
__________
(1) Chính quả: Tên mà Phật giáo gọi những người tu hành đắc đạo.
(2) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
(3) Lựu mù: Tên tiếng Anh là Flashbang, B84 trong CS. Nói chung là một loại đạn tạm thời làm tầm nhìn của đối phương bị mất phương hướng và tạo ra âm thanh chói tai nhưng không gây ra tổn thương lâu dài nào. (cái này ta dịch ra từ Wikipedia của tiếng Anh, không chính xác cho lắm nhé @@)