Sát Thủ Mù – The Blind Assassin

Chương 6



Đừng cố gắng đi suy đoán thế giới nội tâm của kẻ khác, đó là một cách làm không hề lý trí.

Không thể nhớ là câu nói đó nhìn qua ở đâu, bị suy nghĩ của chính bản thân tôi bóp méo thành: đừng tùy tiện đi đặt chân vào thế giới của kẻ khác, một khi dính vào, liền phải có trách nhiệm.

Về phần phải có trách nhiệm như thế nào, cụ thể tôi còn chưa nghĩ tới. Tôi vì linh cảm nhất thời của mình lúc thánh Joseph hiện lên, liền quên đi nghiên cứu kỹ.

Có thể tôi cũng nghiên cứu không ra.

Tôi không phải là nhà triết học, lại càng không phải là nhà ngoại giao. Những năm gần đây, thế giới của tôi ngoài trừ cha thì không còn bất kì ai khác, mà tôi cũng không thể giống như một người bình thường mà kết giao với kẻ khác.

Tôi là một sát thủ, phải ấn trốn, tuyệt đối không thể bại lộ, phải thu mình lại, tuyết đối không thể đường hoàng.

Tôi ngoại trừ giết người, còn phải bảo toàn chính mình.

Về phần trước khi trở thành sát thủ, có lẽ đã quên sạch rồi. Có một vài thứ lâu ngày, nếu như không nói, đi hay làm, liền sẽ quên mất. Cuộc sống cũng vậy, lệch khỏi quỹ đạo quá lâu, sẽ cách bình thường cũng ngày một xa hơn.

Jung YunHo đưa tôi tới một nơi, là nhà của hắn, nói chính xác một chút, là nhà của một mình hắn.

Tôi nhớ dân thường nhỏ nhoi có nguyện vọng muốn dòm ngó gia đình quyền quý song song bắt đầu kỳ quái vì sao hắn không ở chung với người nhà của mình. Chẳng lẽ đây cũng là một bộ phận gia giáo, tôi luyện khả năng sinh hoạt một mình?

Nhưng tôi rất nhanh phát hiện, so với việc suy nghĩ những thứ này, điều quan trọng hơn là tiếp tục sự thật phải cùng tên kia chung sống với nhau trong một tháng. Cái này tốt rồi, tôi không dám đảm bảo chính mình sẽ không lộ nguyên hình vào một lúc nào đó.

Đối với cái tên không biết là một chú thỏ trắng to lớn hay cô bé quàng khăn đỏ, tôi lộ rõ bản tính ác lang của mình.

Thế nhưng sự thật chứng minh, tôi có thể chịu đựng rất giỏi, cái tên ngay cả khi tôi đang đi WC cũng phải can thiệp kia, khóe miệng của tôi vẫn còn có thể kéo lên một khoảng rộng, tạo ra một nụ cười đầy giả dối.

Chưa thấy qua một thằng con trai nào ngu ngốc như vậy, hễ nghĩ đến điều gì, hắn đều có thể làm thay tôi. Ngay cả đi WC, tắm rửa, đi ngủ cũng còn phải chịu đựng sự quấy rầy của tên kia.

“JaeJoong à, tay cậu thuận lợi chưa? Có muốn tôi giúp không?”

“JaeJoong à, có muốn tôi giúp cậu chà lưng không?”

“JaeJoong à, nằm ngủ hướng này mới không đè đến tay.”

“JaeJoong à, JaeJoong…”

Tên của tôi vào ngày thứ ba liền tự động xóa mất họ, thứ tư ngày tiếp theo, cái tên gắn liền ở phía sau biểu thị sự lễ phép lúc gọi cũng chẳng còn nghe thấy nữa, thứ sáu còn thêm vào thán từ, ngay lúc tôi lo lắng chủ nhật có thể trở thành nickname thân mật hơn hay không, cái thằng con trai ngu ngu ngốc ngốc kia đã ngã xuống ngay trước mặt tôi.

Ngủ đến nửa đêm thức dậy uống nước, nhìn thấy cái tên ngã tại hành lang còn tưởng là hắn mộng du đến chỗ này rồi tiếp tục nằm ngay đơ. Tôi có thể cẩn thận nhìn một cái liền phát hiện bất thường, ăn mặc hoàn toàn chỉnh tề như thế, sao cả người lại toàn là nước.

Hắn cao hơn tôi, cũng khỏe mạnh hơn tôi. Nhưng may là ngày đó cả người hắn ướt sũng, còn sốt đến mơ mơ màng màng nên chuyện tôi tháo thạch cao bên tay trái xuống rồi dìu hắn lên giường, hắn chắc chắn không biết. Tiện thể nói luôn, tôi còn vừa gọi vừa tát hắn một phát, xét thấy hoàn toàn không nhận được lời đáp lại, tôi nghĩ hắn cũng không biết gì.

Đổi ba bốn chậu nước, nhiệt độ vẫn không giảm, tôi định gọi xe cấp cứu, tôi cũng không muốn hắn cứ như thế mà chết vì bệnh. Cầm lấy điện thoại, chưa kịp nhấc lên, người phía sau đã mang theo thân thể nóng hừng hực bao phủ lấy tôi.

Tôi vô thức xoay người định động thủ, khuôn mặt sốt đến đỏ bừng của Jung YunHo cứ như thế mà dán vào.

“Đừng… Đừng đi…”

Trong đầu tôi thầm kêu không ổn, thạch cao vừa gỡ xuống vẫn đang đặt tại một bên. Tôi nhìn một cái, xem khoảng cách, rồi chuẩn bị dịch tới.

“Đừng đi… Xin cậu…” Nói xong, khuôn mặt cọ lên cổ tôi, thật nóng.

Hắn có lẽ đã sốt đến mơ hồ, đối xử tôi như một người khác. Cũng tốt, phỏng chừng cũng không biết tôi đã tháo thạch cao xuống. Đang suy nghĩ, Jung YunHo dường như đã ngừng lại, thân thể trở nên nặng trĩu, tay lại ôm trụ tôi không buông.

“Thật nặng a…” Tôi nói thầm, một bên ôm lấy hắn.

“Hừm… hừm…” Bên tai truyền đến thanh âm nỉ non của Jung YunHo.

Thực nguy hiểm thực nguy hiểm, có lẽ không nên mở miệng.

Tôi lập tức khép chặt miệng lại, sau đó kéo cái con gấu không đuôi vô cùng to lớn đang ôm lấy tôi như ôm cái cây mà xê dịch đến bên giường. Thế nhưng tên đó ngã vào giường cũng không buông tay, sức lực to lớn khiến tôi một lần hoài nghi hắn là đang giả bệnh.

Không có biện pháp không có biện pháp. tôi bỏ cuộc trong việc giãy dụa, đưa tay cởi nút áo của hắn ra. Nếu cứ để quần áo ướt đẫm mà ngủ một đêm như vậy, phỏng chừng khoảng cách đến cái chết sẽ thực sự không còn xa. Vừa cởi ra, Jung YunHo theo bản năng mà cựa một cái, đem thân thể dựa vào càng thêm chặt, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.

Áo đã được cởi ra, tiếp theo là quần. Tôi đưa tay tháo dây lưng của hắn ra, tháo đến phân nửa, Jung YunHo lại ôm tôi chặt hơn, tôi không có biện pháp để tiếp tục công việc, đành phải cố sức đẩy hắn ra một chút.

Jung YunHo động đậy thân thể, ngày càng áp sát vào.

“Anh là thằng ngốc… Ngã bệnh còn có sức lực lớn như vậy.” Thầm mắng vài tiếng, tiếp tục động tác trước đó, nhưng vô ý cảm giác được một bộ vị nào đó có phản ứng không bình thường.

Tôi dừng tay nhìn xuống dưới. Không phải chứ, sốt thành cái dạng này mà vẫn còn có phản ứng sao?

Liếc hắn một cái, đột nhiên cảm thấy bực bội.

Chết tiệt, tôi chỉ là một sát thủ, tại sao phải ở chỗ này cởi quần áo cho một thằng đàn ông, còn phải… Càng nghĩ càng cảm thấy tức tối, thẳn thắng giãy dụa, liên tục đẩy đẩy đá đá rồi đứng dậy, tiếp theo thuần thục đem cái tên kia cởi sạch sẽ, dùng tấm chăn gắt gao bọc lại, rồi phủi phủi tay rời đi.

Mới vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng gọi yếu ướt của Jung YunHo: “JaeJoong…”

Dự định lờ đi, không biết xấu hổ, tôi điếc rồi.

“JaeJoong…”

Gọi hồn à, tiếp tục phớt lờ.

“Đau… JaeJoong…”

Liên quan gì đến tôi, đáng đời.

“Đau a…”

Vậy đau chết luôn đi.

Sau đó, thực sự không còn thanh âm gì.

Một lát sau, tôi phản ứng trở lại. Thực sự không nháo nữa? Tôi nhìn lên giường, Jung YunHo thậm chí ngay cả động đậy cũng không.

Không thể nào!

Chạy tới xốc chăn lên, Jung YunHo phía dưới cuộn tròn giống như một con nhộng, run rẩy không ngừng.

“Này…” Tôi nắm lấy bả vai hắn, bài khai thân thể hắn.

“JaeJoong?…” Con ngươi giống như đá vỏ chai bởi vì phát sốt mà trông có vẻ ẩm ướt không thôi, thoạt nhìn như nước mắt còn lưu lại.

“JaeJoong…” Tay bị nắm lấy, cả người Jung YunHo cũng bắt đầu cuộn lại, “Tôi đau… Dạ dày đau…” Khoảng cách gần như vậy, toàn bộ hơi thở gấp gáp của hắn phả lên cổ tôi.

“Cậu đừng đi… Cho tôi ôm… một lúc là được rồi… một lúc thôi…” Hắn toàn thân đều run rẩy, ngay cả tôi cũng run lên.

“Một lúc… Chỉ một lúc thôi…” Hắn ngày càng ra sức ôm trụ lấy tôi, thật chặt, tôi cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Không có biện pháp, tôi đành phải đem hắn ôm vào trong ngực, thuận tiện đưa tay xoa lên lưng hắn.

Tôi nghe thấy hàm răng của hắn phát ra tiếng lập cập. Rất vang, tiết tấu rất loạn. Dần dần, tiếng hàm răng hắn run lên hình thành một thứ gì đó ở trên trái tim tôi mà không ngừng gặm cắn.

Lập cập lập cập lập cập lập cập.

Tôi ôm hắn, bất động, nói chính xác một chút là tôi không dám động. Tôi sợ tôi động một cái, hơi thở gấp gáp của kẻ kia liền đứt đoạn.

Đúng rồi, tôi còn nhớ tới một điểm. Jung YunHo là một tên trong lúc đau ngay cả một tiếng rên cũng không bật ra khỏi miệng. Hắn liều mạng cắn chặt lấy khớp hàm, sợ hãi nếu lên tiếng, cơn đau sẽ ùa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.