Con người dưới tình huống nào mới có thể đề cao cảnh giác?
Kỳ thực trong cuộc sống bình thường, những phòng bị này đơn giản chính là dùng khi phòng cháy, phòng trộm và phòng lừa gạt. Cuộc sống không phải kịch truyền hình, đấm đá lẫn nhau, tao lừa mày gạt là gia vị, trước khi chưa trở thành món chính, vẫn cần tâm đề phòng hoàn mỹ không hơn.
Kỳ thực tôi cảm thấy Jung YunHo rất đáng thương, trong khi phòng cháy, phòng trộm và phòng lừa gạt, hắn còn phải phòng lòng người. Vốn là một người thanh niên tốt, cơm áo không lo, tiền đồ như gấm, nhưng dù sao cũng phải cẩn cẩn dực dực mà nhìn xung quanh.
Không ai có khả năng lựa chọn nơi mình sinh ra, hắn sống trên vị trí đầy vinh quang, sáng rực mà chói mắt, đồng thời cũng vạch trần sự hắc ám ở phía trước của bản thân. Chính nghĩa cùng tà ác luôn đối lập, cũng luôn cùng tồn tại. Ai tới giữ lấy sự cân bằng hoang đường kia, người đó đều phải trả một cái giá thật đắt.
Hắn không phải người đứng ở đỉnh cao, nhưng không thể không thành người như vậy. Con trai quan lớn việm kiểm sát tối cao của thủ đô, khi hắn đã hiểu được thân phận này đối với hắn có ý nghĩa gì thì cùng lúc đó, ánh sáng cùng hắc ám cũng hướng hắn vươn tay.
Chạy cũng không chạy được.
Đóng ngăn kéo lại, tôi nhìn nhìn chiếc điện thoại di động. Sau khi ăn cơm xong còn có một khoảng thời gian, tôi có nên đi hướng Jung YunHo nói lời tạm biệt không? Có thể thêm một câu ‘Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại a, sau này còn gặp lại’ hay đại loại như vậy không?
Nếu không thì ôm hắn lần hai vậy? Tên kia dường như rất thích loại cảm giác dễ chịu này.
Lúc tôi đang không ngừng nghĩ đến các kiểu câu chào tạm biệt, Jung YunHo đột nhiên phá cửa đi vào.
Ngẩng đầu trừng hắn, đến mức như thế sao? Cửa nhà mình cũng phá được. Cái nhìn này, liền vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng mang theo khuôn mặt lai giả bất thiện1 của hắn bước tới gần tôi.
Sao vậy, chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi?
Phản ứng đầu tiên của tôi là đứng dậy, không vết tích mà bày ra tư thế đứng song song.
“JaeJoong, đi theo tôi.”
Hả, cái gì?
Không chờ tôi phản ứng lại, hắn đã một phát kéo lấy tay tôi.
Này này, chờ một chút a.
Jung YunHo một thân cậy mạnh, không nói hai lời kéo tôi đi ra ngoài. Tôi còn chưa nắm rõ được tình hình, lại bị hắn nhét vào trong xe, cài dây an toàn rồi nổ máy xe mui trần mà lái đi.
“JaeJoong a, cậu đừng hoảng, đợi lúc nữa rồi tôi sẽ chậm rãi giải thích cho cậu.” Hắn một bên lái xe, một bên đối tôi nói.
Tôi thật ra không hề hoảng. Trái lại Jung YunHo mới như vậy, hô hấp cũng bất ổn, cánh mũi phập phồng mang theo thanh âm thở gấp nhỏ nhoi. Trong chốc lát lại giống như không cam lòng mà đem toàn bộ hơi thở bên trong xoang mũi phun ra, tiếp tục hít vào từng cơn từng hồi.
Người này làm sao vậy? Lẽ nào…
Tôi vừa suy nghĩ vừa quay đầu nhìn Jung YunHo, lông mày của hắn nhíu lại quá chặt, trong ánh mắt lại mập mờ lộ ra tâm tình không biết là gì. Giống như rất phẫn nộ, lại giống như rất bất lực, giống như rất đau khổ, lại giống như rất lãnh khốc.
Hôm nay thực sự là ngày cuối cùng, ông chú chân thọt kia vẫn chưa có hành động gì sao? Không đúng, theo lý thuyết, cha đã tự mình hủy bỏ việc giao dịch trước kia rồi, ông ta hẳn là đang án binh bất động. Bội ước? Không có lá gan lớn như thế đâu nhỉ? Bất quá nói không chừng, con giun xéo lắm cũng quằn, nếu như ông ta khăng khăng muốn làm, phản đối cũng không thể ngăn được.
Đã không kìm nén được mà muốn hạ thủ rồi sao?
Bất quá, thời gian vẫn chưa tới, trước khi ngày hôm nay kết thúc, Jung YunHo vẫn là con mồi thuộc về tôi.
Đáy lòng nổi lên một tia cười lạnh.
Sát thủ cũng có tôn nghiêm, nếu ai muốn tại hang sói mà đoạt lấy thức ăn, người đó cũng đừng mong toàn vẹn trở về. Trước lúc đó, ai cũng đừng nghĩ muốn đụng vào hắn ta.
Ai cũng đừng nghĩ.
Từ lúc bước vào khách sạn đến giờ, Jung YunHo vẫn ngồi trên sofa, không nói một lời.
Tôi cảm thấy khát nước, đứng dậy rót một ly nước uống. Sau đó, lại rót một ly đem tới đưa cho Jung YunHo.
Giả câm rất mệt đúng không? Thế nhưng tôi lại tràn đầy cảm xúc. Tôi bưng nước ý bảo hắn uống, Jung YunHo tiếp nhận rồi nhấp một chút, giống như bệnh nhân đang truyền nước biển, chỉ làm ướt môi, cũng không uống hết.
Chẳng lẽ còn muốn tôi đút anh uống? Đoạt lấy ly nước ở trong tay hắn rồi lắc tới lắc lui, tên đó lại ngẩng đầu, vẻ mặt nhìn tôi đầy trầm trọng.
Quên đi, không uống thì không uống, chẳng có việc gì làm như tôi đang ức hiếp anh cả.
“JaeJoong à…” Hắn đột nhiên thở dài một hơi, “Có người muốn giết tôi…”
Nga?… Quả nhiên a.
Anh cũng đã biết rồi. Thế là tốt, rút dây động rừng thôi.
Tôi đặt ly nước xuống rồi nhìn hắn. Vì phải tỏ vẻ lo lắng nên còn đặc biệt cau mày lại.
“Cậu đừng sợ… Không sao đâu.”
Vẻ mặt của tôi giống như đang sợ sao? Vả lại, tôi sợ cái gì, cũng không phải giết tôi.
“Tôi… không sao đâu…” Hắn nhìn tôi, cố gắng nặn ra một nụ cười, đôi mắt như đá vỏ chai phủ kín một tầng ảm đạm.
Tôi không thích nhìn đôi mắt xinh đẹp của hắn mất đi vẻ rực rỡ như bây giờ, vì vậy tôi thực sự cau mày nhìn chằm chằm vào hắn.
Anh đang sợ sao?
Mạng sống của chính mình đột nhiên bị một người không rõ đe dọa. Rõ ràng chuyện gì cũng không làm, cuộc sống yên ổn, tách biệt khỏi sự tranh chấp của thế tục, lại không biết lúc nào sẽ bị người giết chết.
Nguy hiểm và hoảng sợ cùng lúc đánh tới, rõ ràng đã biết, nhưng lại không thể nắm lấy, khiến cho con người cũng sắp phát điên.
Tôi đi tới trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, nhìn hắn cười cười, đưa tay vò vò tóc hắn. Nga, cảm giác thật tuyệt, lại vò thêm vài cái nữa.
Đừng lo lắng. Ít nhất trước hôm nay, không ai có thể đụng vào anh.
Hành động của tôi khiến Jung YunHo ngây người. Bộ dạng hắn há to miệng trông ngu ngốc mười phần, cộng thêm mái tóc bị tôi vò đến xù lên không ít, nhìn dáng vẻ kia, tôi nhịn không được mà cười rộ lên.
“JaeJoong…” Hắn cũng cười, nhưng dần dần không còn nghe thấy tiếng nữa. Nửa ngày sau, hắn một lần nữa mở miệng nói rằng: “Cậu tạm thời ở lại đây đi, rất an toàn… Mục tiêu của bọn họ là tôi, chỉ là một mình tôi… Tôi không muốn liên lụy đến cậu.”
Ách, anh sẽ không liên lụy đến tôi.
“Có thể chờ chuyện này đi đến hồi kết rồi mới quay về không? Tôi sợ cậu ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Tôi không sao, anh nên lo lắng cho chính mình đi.
“Cậu dù sao cũng sống một mình… Hiện tại cứ coi như là chuyển đến một nơi khác đi. Trong nhà cậu có vật quan trọng nào không? Có muốn tôi giúp cậu đi lấy không?”
Này này, hiện tại là lúc phải lo lắng cho chính mình chứ.
“Được rồi, hôm nay cậu có đi làm đợt kiểm tra cuối cùng không? Bác sĩ có dặn dò điều gì không?”
Ông ta cảm tạ trời đất vì rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tôi. Cái đó, tôi nói…
“Cậu có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?”
Không, cái đó…
“Không có việc gì, cậu cứ như bình thường đi, cần ăn thì cứ ăn, mệt mỏi thì nghỉ ngơi… Thực sự, rất an toàn, cậu tin tưởng tôi.”
Sao?
“Tôi… lần trước nhìn mẹ và em gái chết ngay trước mặt mình… Tôi không cứu được hai người họ… Không, tôi vốn đã khó bảo toàn được bản thân rồi… Ha ha…”
Khó bảo toàn bản thân a, quả thực có điểm…
“Tôi sẽ bảo vệ cậu, JaeJoong cậu đừng sợ… Lần này, tôi sẽ không để bất kể người nào chết đi.”
Này, Jung YunHo anh…
“Cậu tin tưởng tôi, tôi bảo vệ cậu… Tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Này, tôi nói…
“Cậu đừng lo lắng, tôi…”
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi. Một phát ôm lấy cổ Jung YunHo, ngăn cản hắn tiếp tục dong dài.
“JaeJoong? …”
Tôi chưa từng muốn đánh một người như vậy. Nghe Jung YunHo một hơi tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ, tin tưởng tôi… A a, tôi cảm thấy thật phiền lòng. Phiền a, anh mau câm miệng lại đi. Nhưng mà xét thấy một quyền đó của tôi có thể sẽ gây tai nạn chết người, vì vậy tôi quyết định ôm lấy hắn. Cho dù thế nào, trước tiên phải ngăn cản ngọn nguồn của âm thanh đó rồi hẵng nói, ý nghĩ đều bị trộn lẫn với nhau rồi.
“JaeJoong…”
Aish, anh đấy, thực sự là một thằng ngốc sao?
Người nguy hiểm là anh đó Jung YunHo, tại sao anh mở miệng ngậm miệng đều là nói tôi không vậy? Anh bảo vệ tôi làm gì, kẻ bọn họ muốn giết là anh. Anh chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là tốt rồi, quản tôi làm cái gì.
“JaeJoong…” Jung YunHo ôm chặt lấy tôi, “Tôi sẽ bảo vệ cậu… Tôi quyết không để cho bọn họ thương tổn cậu.”
Thương tổn?
Rốt cuộc là ai thương tổn ai? Anh không biết sao? Tôi cũng là sát thủ, tôi cùng bọn họ giống nhau, vì tiếp nhận nhiệm vụ này nên mới tới gần anh. Tôi là tới để quyết định xem có nên giết anh hay không, anh phải nghĩ đến tôi như vậy để làm gì? Để làm gì a!
“JaeJoong…” Thanh âm vô cùng ôn nhu của hắn vang lên.
Tôi đột nhiên đẩy hắn ra.
“JaeJoong?”
Loạng choạng tới gần, trước khi hắn phản ứng, hôn lên đôi môi đang chuẩn bị hé mở.
Đừng hỏi tôi tại sao, đây là di chứng của Zaleplon, nó làm thần chí của tôi trở nên mơ hồ.