“Ngươi gọi đi, hắn uống say chứ gì, ngươi mau mau rước người ta về đi.”
Kiều đứng không nhúc nhích, cậu không muốn quản hắn thì làm sao bây giờ.
“Các ngươi không phải là cùng nhau đi sao? Uống say rồi sao có thể mặc kệ hắn chứ? Đến đây đi, mau rước hắn đi đi.” Tài xế vội giục, nửa đêm khuya khoắt, có mất mặt mấy cũng không thể để kệ người ta trên xe taxi chứ. Mắt thấy đã đến tận cửa rồi mà người kia vẫn bất động, hắn liền liên miên lải nhải không ngừng.
Kiều chịu không nổi thế công của tài xế, bất đắc dĩ quay lại. Người nào đó dựa vào cửa sổ ngủ không biết trời đất, chân mày hơi nhếch, trên người khoác một cái áo đã gần tuột xuống đất, quần áo dúm dó, bộ dáng chật vật thảm thương.
Hết lần này tới lần khác bộ dáng bị chà đạp thê thảm này vẫn có thể khiến Kiều bực dọc.
Ngồi cùng hắn mất bao nhiêu thời gian như vậy, lại phải chờ nửa giờ để bắt xe, hiện tại còn phải rước về nhà.
Sao có thể đáng ghét như thế?
Kiều lạnh mặt đẩy người, không nhúc nhích, lại đẩy, vẫn không nhúc nhích, tiếp tục đẩy.
“Ngươi mau đỡ hắn về, nấu cho hắn ít canh giải rượu đi, đừng lằng nhà lằng nhằng trên xe ta nữa. Sáng đến nơi rồi, ta còn phải về nhà.”
Tài xế nhìn hai người này một bên đẩy một bên dựa, thâm tình khuyên bảo, “Bạn bè đã cùng nhau ra ngoài, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, có tranh chấp gì cũng không thể bỏ mặc giữa đường đúng không, nhỡ gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Ta thấy ngươi sắc mặc không tốt, có cái gì không vui thì chờ hắn tỉnh lại nói cho ra nhẽ không được à?”
Kiều nghĩ, không, mặt cậu luôn như vậy, cao hứng hay mất hứng thì cũng vậy.
Kiều nhìn tài xế vèo cái nhấn ga rời đi, lại đẩy người này một cái.
Mắt thấy hắn vẫn còn không biết trời trăng gì, sắp sửa hôn đất, Kiều vươn tay túm người kéo trở về.
Không biết tại sao phải quản hắn, cũng không biết vì cái gì lại cảm thấy không thể vứt hắn ở đây.
Sao có thể ngủ say như vậy? Kiều khó hiểu, nếu như mình bị hành hạ như thế còn chưa tỉnh, chỉ có hai cái khả năng, không phải chết rồi thì chắc chắn là bị hạ dược.
Đáng tiếc, kiều hiển nhiên không cho say rượu là một cái cớ chấp nhận được.
Đã không thể vứt hắn ở đây, Kiều đành phải đỡ người mấy bước đi vào cổng nhà hàng xóm.
Không có chìa khoá.
Kiều thả người xuống, nhìn cửa, trước kia không phát hiện hóa ra là khóa bằng mật mã.
Như vậy cũng dễ xử lý.
Hợp Thời Tuyển tỉnh lại, đã lâu chưa bị cơn đau đầu sau say hành hạ như vậy. Hắn che mắt lề mề nằm hồi lâu trên ghế salon.
Hắn bị nắng chói đến tỉnh giấc. Chuyện ngủ nghê này thực sự hắn không thể bì được với hàng xóm, sáng một chút cũng khiến hắn không ngủ nổi. Aiz, hàng xóm đã đưa vào tận phòng, vậy mà còn không buồn đưa đến trên giường.
Sự tình tối qua chậm rãi hồi tưởng lại, Hợp Thời Tuyển che mắt cười, cố gắng lâu như vậy, ít nhiều vẫn tính là có chút kết quả.
Nhàn nhã chưa được bao lâu, Hợp Thời Tuyển lập tức lại bận rộn, không thì không có cách nào tạo được cảm giác tồn tại trong mắt hàng xóm. (lại cun cút bếp núc chứ gì)
Cơm nước vẫn là không thể thiếu được. (quả nhiên má mệnh khổ=)) )
Đồ ăn tủ của các nhà nhà hàng rầm rộ ship tới.
Hợp Thời Tuyển vốn cho rằng đều là đồ ăn, Kiều hẳn sẽ không có ý kiến gì, lúc bưng lên bữa ăn muộn mới phát hiện cũng không đơn giản như mình nghĩ.
“Không phải ngươi làm.” Kiều nhận lấy hộp cơm, không ngờ lại nói một câu như vậy.
Hợp Thời Tuyển sửng sốt, trái tim lại bất giác đập mạnh, nhưng vẫn dằn xuống tâm tình kích động, giả bộ bình thản nói, “Phải không, sao ngươi biết?”
Kiều không nhìn hắn, nhíu mày nhìn cơm trong hộp, lại không nói gì.
Không hiểu sao, nhưng cậu biết, cũng nếm ra được có phải do hắn làm hay không. Cũng không phải là ăn không ngon.
Thôi được rồi, lười so đo.
Kiều dứt khoát đóng cửa, đi ăn cơm.
Hợp Thời Tuyển tốt tính cười cười về phòng, mấy ngày nay rất mệt, chính hắn cũng chưa ăn cơm tối, cũng ăn không vô.
Quần áo đi làm chưa kịp thay, hắn trở về liền cầm thức ăn đi đưa sang hàng xóm, hiện tại mới coi như ngồi xuống thở một hơi.
Hồi lâu sau, hắn mở bình rượu đỏ, từng ngụm từng ngụm uống, không bao lâu đã thấy nhà hàng xóm tắt đèn.
Lại muốn ra khỏi nhà?
“Hắc.” Hợp Thời Tuyển tựa ở đầu bậc thang chung của hai nhà, ý đồ thu hút sự chú ý của nhà hàng xóm lạnh lùng kia.
Dưới ánh đèn đường tù mù, thấy không rõ ánh mắt Kiều, nhưng Hợp Thời Tuyển vẫn có thể tưởng tượng ra sự mất kiên nhẫn trong cặp mắt vô tình kia.
Chậc chậc, còn có cả sự phiền chán.
“Muốn ra ngoài tản bộ? Ta cùng ngươi nhé?”
Câu trả lời của Kiều là trực tiếp bước đi luôn.
Hợp Thời Tuyển mặt dày đuổi theo, hỏi nhiều cũng vô nghĩa, hắn đã hạ quyết tâm dù cậu có đồng ý hay không cũng phải đi theo. (cây si di động=)))
Bận bịu cả ngày như vậy, còn phải đi theo trêu chọc người ta, ông trời không tính công cho hắn thì cũng phải xem xét sự khổ lao của hắn mà ban phát cho chút gì ngon ngọt chứ.
“Đi rừng cây nhỏ ngày đó sao?” Hợp Thời Tuyển theo sau hỏi, Kiều đi không quá nhanh, hắn miễn cưỡng cũng đuổi kịp, có thể thấy được có người chiều theo hắn rồi, Hợp Thời Tuyển mừng thầm, hàng xóm mặc dù trên mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn không tuyệt tình tới cùng.
“Dù sao cũng là đi dạo, ta mang ngươi tới một nơi tốt hơn nhé?”
Hợp Thời Tuyển thấy người kia không tỏ ý gì, không ngừng phấn đấu =)), “Gần hơn, chơi rất vui, cũng vắng người hơn.”
Kiều quay đầu nhìn hắn một cái, Hợp Thời Tuyển thấy có hi vọng, cố tình thừa nước đục thả câu, “Sao nào, có đi không?”
Kiều hết sức thiếu lập trường, thay đổi tuyến đường. (con ơi sao lại dễ dụ thế hở =)) )
Nơi Hợp Thời Tuyển dẫn cậu tới chính là sau sườn núi. Xuống núi xong liền men theo một lối nhỏ đi đến vịnh sau núi, nước biển chảy không tới, một bãi cát trắng thật dài trải ra, đá ngầm lởm chởm trong nước, bao phủ một khoảng hải vực lớn, không thể bơi lộ. Khắp nơi là đá ngầm, hơn nữa nước chỗ sâu chỗ cạn, ở đây mà bơi thì không khác nào cảm tử.
Chính vì vậy, nơi này càng ít người biết, biết thì cũng ít ai tới.
Hợp Thời Tuyển nhìn người nọ đã biến mất trong bóng đêm, ung dung tự tại ngồi trên bãi cát.
Biết ngay cậu sẽ thích, nhưng hắn vẫn rất hiếu kì, người hàng xóm này lớn lên thế nào mà lại thành cái bộ dạng này?
Giá trị vũ lực cực kỳ cao, xã giao lại cực kém, có lúc cực kỳ tối cổ, có lúc lại cực kỳ tân tiến, đủ loại hành vi quái dị.
Hợp Thời Tuyển sốc lên tinh thần ngồi một hồi, vừa định mặc kệ hình tượng nằm xuống nghỉ ngơi, liền nghe được một giọng nữ sắc nhọn quỷ dị theo tiếng gió biển truyền tới.
Hợp Thời Tuyển lập tức tỉnh táo, nghiêng tai lắng nghe, giọng nói này đứt quãng, khó mà phân rõ là dội đến từ phía nào.
Hắn đi vài bước hướng tới bờ biển, thanh âm kia rõ ràng lớn hơn một chút, là tiếng la khóc.
Có người dưới nước? Gặp nạn sao?
Trong lòng biết sợ là có người xảy ra chuyện, hắn bước mấy bước vào trong nước, lớn tiếng nói, “Có người sao?”
Thanh âm kia ngừng một hồi, sau đó lại gào khóc càng lớn “Cứu mạng, cứu tôi với…”
Thật sự xảy ra chuyện. Hợp Thời Tuyển cởi ra áo khoác, đánh giá một chút đá ngầm trải rộng dưới chân. Nơi này khi còn bé hắn cùng ba thường xuyên đến, nhưng dù sao cũng đã hơn mười năm rồi, quen thuộc mấy cũng không nắm chắc được địa hình dưới biển, nhất thời thật sự không biết nền từ đâu đi qua cho an toàn.
Nhưng chờ không nổi, không ai biết cô bé kia hiện tại đang gặp tình huống gì.
Tiếng cầu cứu cũng chỉ tới đó là dứt, sau đó lại khôi phục thành những tiếng nhỏ giọng rên rỉ thút thít đứt quãng lúc trước.
“Ngươi kiên trì một chút, nói cho ta biết vị trí của ngươi!” Hợp Thời Tuyển vừa mò mẫm tiến lên, vừa nói để cô bé kia giữ vững tinh thần.
Kiều đến bên người hắn lúc nào không biết, nhưng cách áo sơ mi hắn cảm nhận được một cái tay hơi lạnh lại mạnh mẽ nắm chặt lấy bờ vai của mình.
“Đừng đi.” Hắn nói.
Sau đó hắn chưa kịp phản ứng, người nọ đã buông ra, thân hình loáng cái như quỷ mị, cũng không biết làm sao cậu có thể thấy rõ đá ngầm dưới nước như vậy, chân đạp lên đá, bơi về hướng eo biển.
Hợp Thời Tuyển nghẹn thở, lớn tiếng kêu cậu dừng lại.
Hắn quen thuộc vùng nước này như vậy cũng không dám hành động tùy tiện, cậu vậy mà dám bơi vào như thế.
Kiều khi nào thèm nghe lời hắn, có thể bị hắn thuyết phục tới đây đã là nể mặt nể mũi lắm rồi.
Cậu trường kỳ huấn luyện trong bóng đêm, thị lực tốt vượt xa người bình thường, đá ngầm dưới chân rất dễ dàng thấy rõ.
Thuận theo thanh âm yếu ớt, cậu mua chóng định vị được người này.
Là một bé gái.
Hơn nửa thân thể ngâm mình dưới nước, một cái tay còn tóm lấy người đàn ông.
Nhưng cậu chỉ nghe được tiếng một người yếu ớt hô hấp, sắp tử vong.
Người đàn ông đã chết. Kiều lập tức kết luận.
Nhưng cô bé kia dường như chưa phát hiện ra, dù ôm trong tay là một cỗ thi thể cũng không muốn thả ra.
“Tới đây, ta mang ngươi ra ngoài.” Kiều nói.
Dưới ánh trăng cô bé mở to đôi mắt trống rống, nhìn chằm chằm Kiều, “Hắn, ngươi đem hắn ra trước đi.”
Kiều quét mắt nhìn người đã hoàn toàn không còn dấu hiệu sống kia, lắc đầu, “Hắn chết rồi.”
“Không, ngươi, ngươi đem hắn ra ngoài trước đi.”
Kiều không trả lời, hiển nhiên sắp hết kiên nhẫn.
Cậu không hiểu được niềm vui cứu vớt người khác, nếu để kẻ khác biết một sát thủ như mình còn hành nghề cứu người, quả thực sẽ khiến đồng nghiệp cười rụng răng, mặc dù cậu hiện tại cũng không còn là sát thủ.
Nếu không vì kẻ nào đó hướng tới bãi đá ngầm bơi đi tìm chết, cậu cũng sẽ không mó tay vào.
Kiều gọn gàng linh hoạt đánh ngất người này.
Trên váy trắng của cô bé vết máu từ từ chảy ra, không biết là của mình hay của kẻ đã chết kia.
Hợp Thời Tuyển vừa tức vừa sợ, thấy Kiều một tay ôm một bé gái trở về, mới xem như thả lỏng xuống một nửa, vừa định xem cậu có bị thương không đã thấy cậu vứt người kia xuống, quay về.
Hợp Thời Tuyển thấy cố bé nằm trên mặt đất toàn thân loang lổ vết máu, nhất thời cũng không rảnh đi mắng người, thấy cậu quen cửa quen nẻo biến mất, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện là không có việc gì.
Kiều trở lại vị trí vừa rồi, nhấc lên thi thể kia, chán ghét lôi cổ áo hắn muốn kéo về trên bờ, nhưng nhìn thấy vết súng trên ngực người kia liền khựng lại.
Cậu gần như thô bạo giật ra quần áo của hắn, vết thương hoàn toàn lộ ra, một kích trí mạng, trúng ngay giữa tim. Vết súng kia toác ra một cách kỳ quái, chung quanh còn có những đường vân đen hợp thành hình mạng nhện.