Sát Thủ Nữ Vương

Chương 107: Phiên ngoại 1



Edit: Đây là phần phiên ngoại hoàn toàn không liên quan đến chính văn, cho nên mọi người đừng so sánh tính cách của hai nhân vật tại sao khác nhau, phần phiên ngoại này có thể có nhiều lúc hơi ấu trĩ chút, sai sai chút, kì kì chút, tình tiết quái quái chút, vô lý chút, tính cách các nhân vật thay đổi nhanh chút, nếu mn tiếp nhận thì xin ủng hộ, đề xuất ý kiến, nội dung cho tui biết, nếu k thích xin đừng cmt chê này chê nọ bôi bác nhe, tâm hồn tui rất mỏng manh.

PS: Phần phiên ngoại này có lúc sẽ đứng trên lập trường Vũ suy nghĩ, lúc đứng trên lập trường Hàn suy nghĩ, có lẽ phần phiên ngoại này hơi dùi dập tính nữ vương của Hàn rất nhiều (không phải mọi lúc nữ vương đều đúng đều biết tất cả đâu), tâng bốc Vũ chút xíu, cho nên sẽ khác xa mọi người tưởng tượng, đặc biệt tui có thể khẳng định tui tuyệt đối là mẹ ghẻ ghẻ của hai chẻ

Đặc biệt: không biết sẽ kéo dài bao nhiêu chương nhưng chắc sẽ chỉ vài chương, ngọt thì không có, ngược thì không biết??? thời gian update cũng không biết vì đang thiếu sự vật hiện tượng cần liên kết.

Phần phiên ngoại này dựa vào sự việc Hàn thực chất không có yêu Vũ chỉ là tình cảm mẹ con, nhưng nhiều sự việc biến cố xảy ra thì không biết phần tình cảm mẹ con này có thay đổi hay không???? Lạc Vũ đang cố gắng câu dẫn mama

Phiên ngoại bắt đầu

Sáng sớm không khí trong lành, tiếng chim sẻ líu lo ngoài vườn đánh thức người trên giường, Lạc Vũ vừa mở mắt ra thì thấy được gương mặt xinh đẹp phóng to trước mắt, mắt phượng hẹp dài, chân mày thẳng tắp, sóng mũi cao cao, bờ môi căng mộng, Lạc Vũ lại muốn nằm ỳ trên giường nguyên nhân không phải ngủ nướng mà là cái ôm của mẫu thân quá ấm áp, không muốn rời khỏi, sợ tất cả những thứ này đều là giấc mộng, sợ sự lạnh nhạt xưa kia của mẫu thân. Bàn tay ôm lấy Lạc Hàn càng thêm siết chặt, sợ vừa buông ra thì sẽ biến mất, nàng kiềm lòng không được, đưa sát cánh môi kề gần đến bờ môi căng mộng hơi khép của mẫu thân đại nhân, từ từ đến gần

"Làm gì?" Lạc Hàn trong mộng mơ thấy chính mình bị con gấu Koala ôm lấy đến ngạt thở, hơi thở của nó còn phả lên sóng mũi của cô, cô theo bản năng muốn đẩy ra nhưng tứ chi của nó sít sao ôm lấy cô không cách vung khỏi, chợt tỉnh giấc thì thấy cảnh tượng trước mắt

Lạc Vũ trong nhất thời cả kinh, thu lại ý muốn, "Chào buổi sáng, con muốn hôn hôn" Lạc Vũ chìm đắm trong mơ tưởng nhắm mắt chờ nụ hôn của nữ vương rơi xuống

"Ai ya--" Lạc Vũ thét thảm một tiếng, một tay che đầu, không ngờ mẫu thân lại ra chiêu độc này, vừa sáng sớm đã ăn một cái cốc đầu, đau choáng váng, sưng một cục

"Mẹ thật nhẫn tâm!"

"......"

"Mẹ, con yêu người!"

"......."

"Rất yêu người!"

"....."

"Mẹ, người yêu con bao nhiêu vậy?"

"......"

"Mẹ, người yêu.....ai ya" lại thêm một cái đạp, lần này trực tiếp đem tiểu Vũ đá bay xuống giường

Lạc Vũ vừa định mở miệng nói thêm, thế nhưng nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của nữ vương, nàng chỉ đành đem từ ngữ muốn nói tiếp đành nuốt vào trong bụng

"Ta đã kêu Lạc Nhất làm thủ tục cho ngươi quay lại trường rồi" Từ khi xảy ra tai nạn xe đến giờ cũng đã nữa năm rồi nhưng Lạc Vũ vẫn cứ ăn rồi ngủ như thế này cũng không phải là cách, cô chỉ đành tống nàng về lại trường học mà thôi

"Con...."

"Có ý kiến sao?" câu này của nữ vương nói ra làm Lạc Vũ không biết nói gì hơn nữa, nhưng nữ vương đã mở miệng rồi nàng có thể làm trái lại sao!!

Cuộc sống lại bắt đầu lại thời điểm ban đầu, vẫn cứ ngày ngày đến lớp với những môn nhàm chán, nhưng bên cạnh lại thiếu đi bóng dáng Tịch Thất, không biết bây giờ cô ấy sống thế nào rồi nhỉ, chắc vẫn cứ cho rằng Nam Kỳ là chính mình mà cứ sống trong ảo tưởng. Bỏ đi, đây chắc là sắp xếp tốt cho cô ấy rồi, nếu lỡ một ngày cô ấy nhớ lại chắc hẳn sẽ làm khoấy trộn cuộc sống bình yên hiện tại của mình, như vậy cũng tốt

Và kết quả là Lạc Vũ số ngáp phải ruồi, vừa nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo tới

"Lạc Vũ!"

Là Lạc Vũ mà không phải tiểu Lạc, trong lòng Lạc Vũ cả kinh, đại não loay hoay mấy vòng, trong lòng thấp thỏm, chân đã theo tiềm thức lùi mấy bước, chỉ cần Tịch Thất có ý đồ gì chính mình tốt nhất là chạy, đánh không lại thì chạy vẫn là thượng sách

"Cô....cô...."

Lời chưa thốt ra hết thì cả cơ thể đều nằm trọn trong ngực của đối phương, trước đó đã dự định sẵn hết rồi kết quả không dự định được lại bị tảng đá gạt chân làm nàng ngã nhào, Lạc Vũ giãy giụa nhưng căn bản là vô ích, dưới tình thế bất đắc dĩ nàng theo bản năng rút ra dao găm bên người đâm về phía Tịch Thất, nhưng Tịch Thất chỉ nghiêng người thì tránh khỏi chiêu kia, Lạc Vũ nghiêng người về trước chém dao theo chiều ngang, Tịch Thất lại không tốn chút sức nào ngã người ra sau tránh khỏi một cách dễ dàng

"Lạc Vũ, tôi có lời muốn nói với cậu"

"Tôi không có gì muốn nói với cô cả"

Trãi qua mấy chiêu Lạc Vũ cứ vung đao chém tới nhưng lúc này Tịch Thất lại không tránh mà dùng cánh tay gần như đã bị phế của cô ấy nắm lấy lưỡi dao, lưỡi dao sắc bén rạch phá lòng bàn tay, máu tươi ồ ạt tuông ra. Lạc Vũ cả kinh muốn rút dao về nhưng Tịch Thất vẫn cứ nắm chặt đến cuối cùng người buông tay lại là nàng

"Cậu không thể nghe mình nói vài câu sao? trong lòng cậu mình đáng sợ như thế sao?"

"Giữa chúng ta không có gì để nói, bây giờ cô đã có Nam Kỳ bên cạnh, cô hãy trân trọng người trước mắt đừng đến phá hủy cuộc sống bình yên của tôi nữa, tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô nữa, quá khứ đã là quá khứ rồi, cứ quên nó đi!"

"Nếu như mình có thể hiểu nó sớm hơn thì đã không có kết cục thế này"

"Là ý gì?"

"Nam Kỳ em ấy đi rồi, mấy hôm trước vẫn luôn tốt lành, thế nhưng hôm sau em ấy lại không từ mà biệt, chỉ để lại bức thư kêu mình đừng tìm em ấy nữa" Nói đến Nam Kỳ thì Tịch Thất cảm thấy hối hận khi xưa không biết trân trọng thứ trước mắt, cô ấy khi xưa cũng từng đánh mất Lạc Vũ bây giờ lại đạp lên vết xe đổ không thể giữ được nàng ấy.

Thời gian nữa năm nói dài không dài nói ngắn cũng đủ để Tịch Thất và Nam Kỳ có những phút giây bình yên bên nhau như là cùng nắm tay nhau tản bộ, ngắm mặt trời mọc, khi ngủ dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau và những tiếng thở dốc pha trộn tiếng đứt quảng kêu tên của mình của em ấy, thì ra tình yêu là đẹp như vậy. Nhưng mà hạnh phúc không kéo dài bao lâu thì....

"Cô thật sự không biết nguyên nhân?"

"Mình phát hiện cái này" là tờ giấy bệnh án của Nam Kỳ, thì ra khi xưa nàng ấy vì muốn cứu cô ấy thì bị người của Lạc gia làm tổn thương rất nặng, thời gian chỉ còn hai năm...

"Vậy tại sao cô không mau đi tìm cô ấy, đến tìm tôi làm gì?"

"Mình đến nhờ cậu dùng thế lực của Thất Nguyệt Thập Ngũ hỗ trợ với Thiên Ảnh bên mình tìm người, bây giờ mình không còn nhiều thời gian nữa!"

Nói đến Thiên Ảnh thì Lạc Vũ nhà ta còn tiếc hùi hụi, Nam Kỳ đã bảo sẽ giao Thất Sát cho mình nhưng chưa giao thì tại sao cô ấy lại đi chứ, còn về Thất Nguyệt Thập Ngũ của nàng thì trong khoảng thời gian Lạc gia và Thiên Ảnh ngó lơ thì mạng lưới thông tin của Thất Nguyệt Thập Ngũ phát triển hùng mạnh, giờ chỉ đứng sau Lạc gia

"Được!"

"Cậu đồng ý giúp mình sao?"

"Thì cứ coi như đây là món nợ mình trả cậu vì cậu hy sinh cánh tay bảo vệ cho mình đi"

"Lạc Vũ, Thất Nguyệt Thập Ngũ bên kia dạo này thế nào?"

"Ách...thì vẫn làm việc nên làm" chẳng lẽ mẫu thân đại nhân không biết sao mà hỏi nàng? tuy gần đây thế lực của Thất Nguyệt Thập Ngũ lớn rất nhiều nhưng xét ra cũng chỉ là con kiến bên chân mẫu thân, tránh trước né sau sợ sơ sẩy một cái thì thiệt mạng

"Ừm, mai ngươi theo Lạc Nhất giao dịch với lão Thái đi!"

"Con sao?"

Vớ vẩn, ngoài ngươi ra ta đang nói chuyện với ai? nhiều lúc Lạc Hàn thật sự muốn đập cho đứa nhỏ này một trận cho bớt ngốc, nhưng mà sợ nó không hết mà còn ngốc thêm thì phải thế nào đây

"Nếu ngươi còn phạm nghiện nữa thì...." Đột nhiên Lạc Hàn lại nhớ tới Lạc Vũ....

"Không dám....không dám..." Lạc Vũ thật là oan uổng a, nhưng mà vẫn cứ luôn không tìm được lý do giải thích đành cười hề hề lấy lòng nữ vương sẵn tiện vươn tay đặt nơi không nên đặt

"Lấy móng vuốt của ngươi ra" đứa nhỏ này thật là biết chiếm tiện nghi

"Mẹ, con rất rất yêu người, người có yêu con không? người yêu con bao....hí....con sai rồi....không nói nữa không nói nữa"

"Ngủ đi!" lời chưa nói hết nữ vương đột nhiên đưa tay véo lấy tai nhỏ của nàng vặn 180 độ còn bấm thêm một cái, thử hỏi ai mà không đau, đau điếng, mẫu thân ngày càng ra tay ác độc, lỡ sau này mình điếc thì sao????

Sáng sớm hôm sau, Lạc Vũ chuẩn bị tươm tất muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ đầu tiên nữ vương giao cho nàng, muốn chứng minh thực lực của người kế nhiệm Lạc gia, đây cũng không phải lần đầu Lạc Vũ gặp lão Thái cho nên cuộc nói chuyện tương đối diễn ra dễ dàng, nhưng khi nàng vừa muốn kết thúc cuộc giao dịch thì, bên ngoài lại nổ ra tiếng súng và tiếng còi cảnh sát

"Thiếu chủ, chạy đi, cảnh sát ập vào rồi" Lạc Vũ nhà ta phát huy khả năng chạy đường dài khi xưa mẫu thân huấn luyện, né trước trành sau một trận muốn chạy thật nhanh trốn đi, chạy đến đường giao nhau phía trước thì nghe được tiếng nổ súng, bất chợt nàng thấy bóng người lão Thái ngã xuống, trên người ông ta lủng mấy lỗ đạn, máu me đầm đìa người đã tắt thở, bên tai nàng cũng hàng loạt tiếng đạn bay xẹt qua tai, nàng cũng vội vàng rút súng nhắm vào phía cảnh sát, qua một loạt tiếng xé gió, súng của Lạc Vũ hết đạn, lúc này nàng lộn một cái qua người lão Thái nắm lấy súng làm bằng vàng trên tay lão Thái, vừa chiến đấu nàng vừa tắm tắt khen ngợi súng của lão Thái chất lượng tốt, kết cấu đẹp, giá trị cao, chậc chậc....nàng quyết định trưng dụng....

Lăn lộn một hồi cuối cùng cũng thoát khỏi trận địa chạy về Lạc gia, nhưng đường nào về nhỉ? nàng chỉ lo chạy, chạy mãi mà không biết lối về, chỉ tại trách khi đến đây nàng ham ngủ không biết đường mà mò về, đi hết mấy tiếng mới về tới nhà

Chân trước vừa bước vào phòng khách, một cổ sức mạnh nắm lấy hai tay nàng vặn ngược ra sau, đầu gối truyền đến đau nhói, Lạc Vũ vừa định thần lại thì chính mình quỳ trên mặt đất, hai tay bị người kiềm kẹp phía sau, liếc nhìn về phía trước thì thấy trên bờ vai của Lạc Nhất còn đang chảy máu, trên lưng hiện lên từng đạo vết roi rách áo rướm máu mà quỳ ở trên đất, vết máu tựa hồ gần khô

"Phế vật! tới bây giờ ngươi mới về? hàng mất, tiền mất, sao ngươi không đi luôn đi!" tiếng thét của nữ vương cứ vậy truyền tới, lần này cô thật tức giận, ban đầu đưa mối làm ăn này cho nàng chủ yếu muốn nâng cao giá trị vị trí người thừa kế cho nàng, rốt cuộc làm đến rối tung rối mù

"Con nào ngờ cảnh sát lại đến...hơn nữa...con...lạc đường..." vừa dứt câu đã ăn ngay bạt tay, năm dấu tay hiện lên gương mặt trắng trẽo kia, mùi rỉ sét quanh quẫn bên miệng

"Lấy gậy qua đây!" Nào ngờ, lạc đường? lại là lý do vớ vẩn này, dạo này bên Thất Nguyệt Thập Ngũ hành động rất lớn, từ khi hàng bị mất cảnh sát ập đến thì nội gián của Lạc gia bên đó đưa tin là do Thất Nguyệt Thập Ngũ âm thầm giở trò, thông tin bên Lạc gia luôn là rất kín đáo, chỉ có cô, Lạc Nhất, và Lạc Vũ biết thông tin mà thôi. Sau khi xảy ra chuyện Lạc Vũ lại mất tích cả mấy tiếng lại càng đáng nghi hơn, lý do lạc đường, ai tin? cô không nghĩ ra lý do tại sao Lạc Vũ lại giở trò này, chẳng lẽ lại muốn phản bội cô lần nữa hay sao?

"Chủ nhân, tiểu thư lần đầu giao dịch, sơ xuất...."

"Câm miệng, các ngươi cút ra ngoài hết"

Nghe đến gậy cả người Lạc Vũ toát mồ hôi, lâu lắm rồi kể từ khi xảy ra tai nạn xe kia thì không thấy mẫu thân tức giận như thế, chẳng qua là một ít hàng, một ít tiền, mẫu thân có cần phát hỏa lớn như vậy không? Lạc Vũ nào ngờ trước đó Lạc Hàn ở công ty vì muốn cũng cố thế lực cho nàng ở Lạc gia mà đã bỏ ra cả một ván cờ cho nàng leo lên, ai ngờ....Nhưng cô cũng đâu biết lần này cảnh sát tập trung toàn lực đến hiện trường, ngay cả lão Thái người có kinh nghiệm nhiều năm cũng chết dưới tay của cảnh sát huống chi là một người ngốc hề hề như Lạc Vũ

"Cút qua đây, quy tắc cũ!"

Lạc Vũ chậm rì rì bò qua, dùng cặp mắt trắng đen rõ ràng làm đến vô cùng tội nghiệp nhìn nữ vương

"Mẹ....a...." lời chưa nói xong đã ăn một gậy vào đỉnh mông và một loạt gậy vung tới, đau đớn khó chịu, đau từ trong thịt đau ra, không như những trận roi trước nữ vương từng đánh, hình như lần này mẫu thân thật sự dùng hết sức, mỗi gậy vung xuống tạo nên muộn đạo vết sưng màu tím xung quanh xung huyết, chứng tỏ cô dùng sức cỡ nào, mỗi lần gậy rơi xuống thì thân thể Lạc Vũ run lên, có lẽ là lâu rồi chưa bị đánh, khả năng chịu đựng kém rồi, mới khoảng mười mấy gậy nàng sắp chịu không nổi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay hiện ra từng dấu vết

Hàng loạt gậy cứ vung tới, mồ hôi theo kẻ tóc chảy xuống, "Ân...mẹ...." tiếng ngâm kèm tiếng kêu bắt đầu vang lên

"Câm miệng lại cho ta!"

"Mẹ...đừng đánh nữa...con biết sai rồi...sau này không làm mất hàng mất tiền nữa...ô....ô..." khi quá giới hạn chịu đựng Lạc Vũ chỉ có thể vừa khóc thét vừa nhận tội xin tha, bỏ hết mặt mũi, bỏ hết sĩ diện chỉ cần mẫu thân dừng tay, móng tay vẫn bấm vào lòng bàn tay, không buông ra, nàng hy vọng đau đớn trên tay có thể che bớt cái đau dưới mông kia

"Câm miệng!" theo tiếng thét của nữ vương thì lực đạo trên tay càng lớn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết sưng càng ngày càng lang rộng, từng vệt vết thương tím đỏ chồng chất nhau, uy lực còn lợi hại hơn roi mây, roi mây dù sao cũng tổn thương ngoài da, nhưng gậy này chỉ có thể đau từ trong thịt đau ra, gậy sau đó ập tới càng để người sắp chống chịu không nổi rồi

Vút....cốp, theo tiếng xé gió vút lên thân thể Lạc Vũ lảo đảo nghiêng ngã xuống, chiều hướng bị lệnh đến sống lưng, nữ vương nhanh tay lẹ mắt xoay chuyển đầu gậy đánh vào trên tường, lực phản xạ lại truyền đến tay gây cảm giác tê nhứt, nhìn Lạc Vũ cuộn tròn trên đất nữ vương lúc bấy giờ mới dừng lại, lại thở dài một hơi rất nhỏ, buông gậy xuống, xém chút đánh trúng đầu của nàng rồi

"Quỳ lên!"

Lạc Vũ đau đớn chậm rãi bò dậy quỳ thẳng người trước mặt nữ vương, tay vội vã kéo quần lên, trên mông lại ma sát với quần tạo nên cơn đau nhói, cảnh tượng hết sức bi thảm

"Không có lệnh của ta, không được đứng dậy"

Lạc Vũ theo quy tắc quỳ ngay ngắn trên nền gạch lạnh lẽo, bên ngoài truyền đến tiếng gió xào xạc kèm theo tiếng mưa ríu rít, đầu gối truyền đến từng đợt đau, Lạc Vũ cảm thấy rất uỷ khuất, từ khi sinh ra đến giờ làm bạn với nàng chỉ có roi, mặt đất lạnh lẽo, khi xưa nàng không hiểu chuyện thì thôi đi, hiện tại mẫu thân lại cứ như vậy đối xử nàng, chẳng qua là một ít hàng và tiền mà thôi, lẽ nào Lạc gia thiếu mấy đồng bạc lẻ kia sao? nàng lau đi nước mắt, hai tay khép hờ hai bên, quy quy tắc tắc quỳ thẳng người, áp lực đè ép lấy hai gối truyền đến cảm giác đau đớn, từ đau đớn đến tê dại rồi đến chết lặng, không cảm thấy được bất kì cảm giác gì

"Đứng lên đi, chuyện này ta không muốn xảy ra lần hai" Qua rất lâu rất lâu mới lần nữa thấy được bóng dáng của nữ vương

"Dạ" Nghiêng trái ngã phải cũng qua cả mấy tiếng, thân thể bị giày vò cuối cùng được nghỉ ngơi, Lạc Vũ lảo đảo từ trên đất bò dậy trở về phòng của chính mình, cởi đi quần áo ném vào một góc, tắm rửa thay đồ mới rồi leo lên giường ngủ một giấc say, nhưng hạ thân truyền đến đau đớn không cách nào vào giấc ngủ sâu, đầu óc trống rỗng một mảng, hôm nay nàng rất ủy khuất, rất vô tội a, nước mắt lần nữa chảy ra, mẫu thân luôn đối xử thô bạo với nàng như vậy, hiện tại trong lòng nàng mất mác cực kì

Nằm trên giường suốt mấy ngày, cuối cùng bị nữ vương tàn nhẫn đuổi về kí túc xá, Lạc Vũ buồn bực trong lòng tự cho phép chính mình nghỉ thêm vài hôm. Nữ vương biết giận mình không biết giận sao, dù sao cũng là lần đầu giao dịch sơ sẩy có cần ra tay tàn nhẫn như vậy không, đến bây giờ hiện tại không thể ngồi được, thế là Lạc Vũ nhà ta quyết định giận nữ vương luôn

Vài hôm sau, tuy vết thương đã giảm sưng nhưng vẫn cứ không thể nào hoạt động mạnh được, buổi chiều vừa ra khỏi trường học dự định về nhà thăm nữ vương điện hạ, nhiều lúc nàng còn khinh bỉ chính mình, đã nói là giận nữ vương mà không qua mấy ngày đã bay đến chín tầng mây

"Xin hỏi cô là Lạc Vũ tiểu thư, có phải không?" Một nhóm thanh niên gồm 6-7 người đến gần nàng, trên người mặc thường phục chào hỏi nàng

"Phải! xin hỏi các ngươi là...."

"Chúng tôi là đội hình trinh, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan vụ giao dịch ma túy, xin cô phối hợp điều tra"

Vừa nghe đến ma túy, đầu óc nàng nhảy dựng lên, tiêu rồi tiêu rồi, lần này chết chắc rồi, người ta đã tìm tới cửa rồi, có thể chạy đi đâu chứ. Khi hai tay bị còng tay lạnh lẽo cùm cụp còng lấy, nàng chưa định hình được thì cả người đã bị nhét vào xe, đầu cũng bị chụp một túi đen, không biết sẽ đến đâu, sau đó nàng bị đẩy vào căn phòng tối đen không một tia ánh sáng

Lạc Vũ vốn bị bóng ma tâm lý sợ bóng tối khi nhỏ, cả căn phòng tối đến đưa tay không thấy ngón, trong đầu cứ quanh quẩn cả đám thi thể thối rữa kia, nàng cảm thấy có hàng ngàn con mắt đang luôn nhìn chằm chằm chính mình, như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình, nàng cuộn tròn trên đất sợ đến đổ mồ hôi không dám mở mắt răng cắn chặt lấy lưỡi đến tê dại để nàng không suy nghĩ lung tung

Tối hôm đó Lạc gia loạn như bồng bông, từ lúc chiều nhận được tin Lạc Vũ bị cảnh sát bắt đi, nhưng mà Thẩm Mặc đưa người đến bão lãnh thì Lạc Vũ căn bản không ở đó, dự cảm chẳng lành ập tới, Lạc Hàn phái tất cả người Lạc gia lục tung cả thành phố lên nhưng vẫn không tìm được, cô luôn cảm thấy có một thế lực nào đó âm thầm tiến hành trong bóng tối, mà trước mắt liên quan đến Thất Nguyệt Thập Ngũ rất nhiều

Nữa đêm, tiếng mở khóa leng keng vang lên, ánh sáng theo khe hở lọt vào phòng giam, Lạc Vũ men theo ánh sáng mơ hồ thấy được hai bóng người cao to đi đến, nàng chưa kịp định hình thì cả người bị kéo ra ngoài bị đưa đến phòng thẩm vấn, người vừa ngồi xuống hai tay đã bị còng ngược ra sau sát vào ghế, không thể động đậy, chưa mở miệng thì một gáo nước lạnh xối vào người, cả người lạnh như băng, đèn thì chiếu thẳng vào mắt căn bản không nhìn rõ được mặt của người đối diện

"Vào ngày X của tháng này chúng tôi nhận được thông tin cô xuất hiện ở kho hàng S giao dịch buôn bán ma túy, cô có nhận không? "

"Không....không...." một bạt tay quạt qua, gò má nóng hừng hực, nàng cảm thấy cái tát này còn đau hơn khi mẫu thân ra tay, đánh đến nàng đầu óc bay đầy sao, gò má đau, mông cũng đau

"Cô còn không nhận, chúng tôi còn biết khi đó cô còn nhận một món đồ từ tay lão Thái, hiện tại món đồ đó ở nơi nào"

"......."

Lại thêm một bạt tay quạt tới, lần này mùi máu tanh quanh quẫn khắp miệng, nàng cảm thấy có dịch thể sềnh sệch từ khóe miệng tràn ra, nàng không thể nói, nói rồi chả khác nào nhận tội mà nhận tội thì chỉ có một con đường...., chỉ cần không nhận tội mẫu thân sẽ biết tin và có cách cứu nàng, phải kiên trì thêm chút nữa

Sau đó một hồi tay đấm chân đá để cả người nàng cùng với ghế ngã xuống đất, lúc này khắp nơi đều đau ê ẩm, thở không ra hơi

"Có khai hay không?"

"....."

"Đem ra" Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu với tên bên cạnh

Lạc Vũ liếc nhìn thì thấy một nam nhân đem vào khoảng mười cái kẹp, bên trên còn có một sợi dây nối chung nó với nhau, cuối sợi dây có từng cái gúc, trong lúc Lạc Vũ mơ mơ hồ hồ thì trên đầu lại bị xối thêm một xô nước lạnh, cả người lạnh đến run lẫy bẫy, chưa định hình thì tóc bị một nam nhân khác kéo lấy tóc, để nàng nhìn thẳng vào hắn

"Cô có giao ra tang vật hay không?"

"Tôi....tôi không...biết" tang vật gì chứ, chỉ là trưng dụng một cây súng vàng thôi có thể gọi là tang vật sao, giao ra lại càng dễ chết hơn

Nam nhân kia ra hiệu với nam nhân đứng phía sau, người kia liền đem từng cây kẹp, chính xác không sai một ly kẹp vào khớp xương giữa các ngón tay, liền theo sau nàng cảm thấy đầu ngón tay truyền đến từng đợt đau nhẹ, trong phòng trong chớp mắt im lặng như tờ chỉ nghe tiếng hít thở của những người trong phòng

"Tôi xem cô có thể chịu được bao lâu"

"Ân..."

Sau 15 phút, cảm giác càng thêm đau, nam nhân phía sau hành động, những cây kẹp kia càng thêm siết chặt, mấy ngấn nhỏ trên đầu kẹp đâm vào da thịt càng thêm đau đớn, Lạc Vũ đau đớn cắn chặt hàm răng cố nén từng tiếng rên nuốt vào trong bụng, đau đến gương mặt vặn vẹo, mồ hôi lần nữa ứa ra

Lại qua 15 phút, vết máu theo vết thương chảy dọc theo ngón tay rơi thẳng xuống nền nhà tạo thành một bãi máu chói mắt, Lạc Vũ đầu đầy mồ hôi lớn theo trán trượt xuống cằm, bờ môi trắng bệch, vết máu loang lổ do nàng cắn gây ra, cuối cùng không khống chế được bắt đầu lên tiếng"A..."

"Tiếp tục!" lời vừa dứt hai nam nhân bước ra dùng dây thừng trói chặt lấy hai chân và cả người nàng siết chặt vào ghế, sau đó tiếng siết gúc lại vang lên, Lạc Vũ có thể cảm nhận được tiếng rắc rắc của hình cụ siết lấy xương ngón tay nàng, nàng bắt đầu thét lên cơ thể vặn vẹo, giãy giụa kịch liệt thế nhưng toàn bộ cơ thể dán chặt vào ghế căn bản không cách làm bất cứ động tác nào, tầm mắt trở nên mơ hồ không nhìn rõ được vật trước mắt. Mẹ, người đang ở đâu, mau đến cứu con

Tục ngữ nói thập chỉ liên tâm thật đúng không sai, khi xưa mẫu thân từng ra tay đánh nàng nặng thế nào nữa cũng không sánh bằng một phần mười của cái đau này, các ngón tay đau đến muốn chết, máu tươi càng chảy càng nhiều tạo thành tiếng lách tách liên tục vang lên bên tai

Trong cơn đau đớn nàng nghe được rất nhiều tiếng bước chân, tiếng súng, chẳng lẽ họ muốn giết mình sao, nhưng mấy tiếng bước chân kia rối loạn, đến cuối cùng là tiếng lốp cốp của giày cao gót vang lên

Là mẹ, là mẹ sao?

"Tiểu Vũ, ngươi sao rồi?" không phải là mẹ, là dì Mặc, trong lòng Lạc Vũ có chút mất mác không nói lên tên được

"Dì....Mặc....ô..ô...đau" khi cả cơ thể không còn trói buộc nữa thì Lạc Vũ lúc bấy giờ khóc lên ngã nghiêng qua phải nhào vào lòng Thẩm Mặc nức nở được vài tiếng liền trực tiếp hôn mê

Hết phiên ngoại 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.