"Đừng khách sáo, tôi chỉ là muốn giúp mọi người một chút chuyện nhỏ mà thôi " trước khi tiểu Dung nối gót theo Lạc Vũ về Lạc gia đột nhiên bị Nguyệt Dạ kêu lại, hai người ánh mắt nhìn nhau tràn đầy mập mờ, lời nói ra cũng chỉ có hai người hiểu, Lạc Vũ dù có nghe được nhưng với cái đầu ngốc kia giờ lại có chất cồn rượu có thể hiểu được gì sao? câu trả lời chắc chắn là không a!!!
"Tiểu Dung, ngươi xem, cái đường này làm sao thế, lắc qua lắc lại khiến người ta chống mặt quá" vừa ra khỏi quán bar Lạc Vũ lắc lư qua lại mà đi, vừa đi vừa đạp đạp cái đường, dường như nếu bị nàng đạp vài cái thì sẽ thẳng lại
"Không phải đường lắc, mà là cô lắc!" Tiểu Dung sau khi nói vài câu với Nguyệt Dạ liền nhanh chân chạy theo Lạc Vũ, rõ ràng nàng đi đến lắc lư lại đổ thừa cho mặt đường, thật là...
"Nga! thật sao?" Lạc Vũ đáp một tiếng sau đó tiếp tục xiu vẹo đi về phía chỗ đậu xe, vừa đến trước một chiếc siêu xe màu đỏ, nàng liền úp mặt vào mui xe ngủ như con heo chết
"Này, tỉnh tỉnh, xe của chúng ta ở bên kia kìa!" tiểu Dung kéo lấy Lạc Vũ chỉ chỉ chiếc xe ô tô xấu đến không thể xấu hơn nằm kế bên
"Không muốn a~" Lạc Vũ vẫn híp mắt cọ cọ trước mui xe của chiếc xe kia mặc cho tiểu Dung cứ kéo như thế nào cũng không chịu đi
"Ngươi cứ về trước, để cô ấy lại cho ta" một thanh âm trầm trầm mang theo tia lạnh vang lên, tiểu Dung liếc mắt nhìn thì sắc mặt tái mét, đây đây không phải Thất Sát trong truyền thuyết sao, tuy nghe nói đã rút khỏi giới hắc đạo nhưng nhìn thấy người này cũng khiến cô ấy toát cả mồ hôi lạnh...
"Nhưng mà...được rồi, vậy giao lại cho cô, đi đường cẩn thận!" tiểu vừa định nói gì lại bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm sợ đến nhảy lên, chạy đến xe ô tô kế bên phóng nhanh như bay về Lạc gia
"Này, cô không sao chứ?"
"Nhà cô ở đâu?" bây giờ Tịch Thất mới tỉnh ngộ vừa rồi quên hỏi tiểu Dung địa chỉ nhà Lạc Vũ, bây giờ thì hay rồi cái con người này ngủ như chết hỏi cũng không trả lời, chỉ đành lái xe đưa nàng về nhà mình thôi
"Tịch Thất, cậu đi đâu vậy? mình tìm cậu khắp nơi, gọi điện cậu cũng không nghe máy, cậu..." vào cửa đã nghe tiếng của Nam Kỳ vang lên, nhưng khi thấy bên cạnh Tịch Thất có thêm Lạc Vũ thì lời tiếp theo cũng nghẹn trong họng
"Giúp mình một tay!" Tịch Thất đỡ lấy Lạc Vũ mềm nhũn trong lòng vào phòng cũng không nhìn Nam Kỳ một cái, tuy nói nàng cũng không cân nặng bao nhiêu, nhưng đối với cái tay vừa phục hồi của Tịch Thất cũng phải gánh một sức mạnh quá mức
"Cẩn thận!" hai người cùng nhau đỡ con heo chết say vào phòng Tịch Thất. Tuy Nam Kỳ giúp đỡ nhưng trong lòng rất là khó chịu, chẳng phải giao dịch xong rồi sao, nếu như Lạc Vũ không xuất hiện trước mặt Tịch Thất thì nàng ấy sẵn lòng giao Thiên Ảnh cho Lạc Vũ, bây giờ hiện trạng đã rành rành trước mắt, còn gì có thể nói, nàng ấy sẽ yên tâm giao ra Thiên Ảnh sao, không thể nào!!!
"Quỳ đó" Đồ vật nhỏ này càng ngày càng lớn gan rồi, đi đêm không về còn mang theo mùi rượu nồng nặc, đêm nay không trị nàng không được
Lạc Vũ rủ đầu quỳ thẳng trên đất, nữ vương thì ngồi vào giường đọc sách. 1 tiếng 2 tiếng đến 3 tiếng không thấy nữ vương có động tĩnh gì. Lạc Vũ quỳ đến đầu gối từ đau đến tê đến nhức nhói khó chịu, đau đớn làm nàng tỉnh rượu hơn phân nữa, nàng nghiêng qua nghiêng lúc lại quỳ chân trái lúc lại quỳ chân phải nhằm giảm gánh nặng của cơ thể cho hai chân
"Có cần ta chỉ lại cho ngươi cách quỳ?"
"Mẹ, con biết sai rồi! tha cho con lần này đi!" Lạc Vũ cố nặng ra vài giọt nước mắt lấy chút lòng thương hại của nữ vương, nào ngờ chỉ thấy nữ vương bỏ sách xuống đi đến bên giường cầm lấy cây roi mây xanh tím không biết để đó từ khi nào đi đến gần nàng khiến nàng run cả người lên
"Vâng! có lẽ bây giờ số hàng kia đang ở bên đó! chúng ta có cần cướp lại hàng không?"
"Không cần đâu! ta có kế sách khác, ngươi làm theo kế hoạch của ta thì được rồi" Lạc Hàn đứng suy ngẫm một hồi mới phân phó Lạc Nhất đi làm việc
"Vâng"
Cuối cùng cục đá trong lòng cũng được bỏ xuống rồi. Lúc đầu cho rằng tiểu Vũ lần nữa phản bội Lạc gia cô luôn không biết nếu thật là vậy cô sẽ xử lý thế nào, liệu có giống như lúc đầu kia không? nhưng sau khi biết được không phải nàng làm cô cũng thở phào nhẹ nhõm, xém chút nữa trách oan nàng rồi
Lần nữa bước vào trong phòng nhìn thấy thân ảnh người kia quỳ trên đất, hai tay cầm lấy roi mây đến run run, cô đi qua lấy xuống roi mây khiến người sau càng run lợi hại, hai con mắt nhìn theo cây roi như muốn rớt ra luôn
"Đứng lên đi!"
"Hả?"
"Vậy thì quỳ tiếp đi"
"Không muốn a" Lạc Vũ nghe thế mừng như điên đứng lên lại do hai chân đã mất đi cảm giác từ lâu lần nữa ngã nhào qua, mắt thấy cái trán sắp lần nữa chào hỏi cạnh giường Lạc Vũ sợ sệt nhắm mắt lại nhưng đau đớn lại không đến mà là cả người được ôm lấy cái mềm mềm trơn nhẵn, mở mắt ra thấy được chính mình ôm lấy chân nữ vương, Lạc Vũ si mê nhìn đến thất thần
Lạc Vũ vẫn đeo theo mặt nạ để tránh người khác biết thân phận của nàng, tuy trước đó nữ vương nhà nàng mắt nhắm mắt mở không vạch trần nàng là thủ lĩnh Thất Nguyệt Thập Ngũ nhưng chung quy nàng không thể để lộ mặt thật ra ngoài để tránh phiền phức không nên có
Đồng dạng ở một bên khác, Lạc Hàn và Lạc Nhất ở chỗ khuất khác quan sát tình hình
"Chủ nhân! Lão Thái đến rồi, hiện họ đang giao dịch" Lạc Nhất theo ống kính viễn vọng nhìn qua, đồng thời báo cáo với Lạc Hàn đang nhâm nhi rượu đỏ trên sofa
"Hành động đi, ta xem lần này Thiên Ảnh có thể chạy đi đâu" nữ vương khơi lên một nụ cười lãnh khóc, muốn cướp hàng của Lạc gia, đợi xem có mạng để hưởng hay không
Trở về phía Lạc Vũ, khi đã giao dịch xong giá cả với lão Thái, hàng vừa đưa đến cảng tàu thì đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên khắp xung quanh, một tóm rất đông cảnh sát vây lấy xung quanh. Tiếp theo ba bên nổ súng kịch liệt với nhau.
Cảnh sát lần này mang theo lực lượng rất lớn, muốn chạy thoát sợ là cũng khó như lên trời, nhưng so với năng lực nhờ Lạc Hàn đào tạo có thể thoát khỏi cũng không tính là quá khó, chỉ là...
Hiện tại ba bên xem nhau như là kẻ địch, một bên là cảnh sát thì thôi đi, ngay cả người của lão Thái thấy cảnh sát đến cho rằng Lạc Vũ giở trò cũng nhắm về phía Lạc Vũ bắn tới, trong lúc đang đấu súng với lão Thái thì bị một viên đạn từ phía cảnh sát bắn tới, trượt qua cánh tay phải của nàng, máu tươi chảy ròng, đau đến Lạc Vũ hít vào một ngụm khí lạnh
Mắt thấy viên đạn của lão Thái đang bay thẳng về phía đầu của nàng, thì một bóng người đột nhiên xông ra ôm lấy nàng ngã qua một bên, người kia không phải ai khác chính là Lạc Hàn
Trước đó cô vô cùng vui vẻ muốn xem thử Thiên Ảnh lần này sẽ trở tay thế nào, xem như là cô đã nắm chắc ván cờ này rồi, không ngờ cầm lấy kính viễn vọng từ trong tay Lạc Nhất nhìn qua lại thấy một người đeo theo mặt nạ, tuy rằng mặt nạ này khác với trước kia Lạc Vũ từng đeo nhưng khi cô nhìn thấy trên tay có vết băng bó mà sáng nay cô băng lại cho đứa nhỏ thì biết người đeo mặt nạ là ai
Lạc Hàn suy nghĩ mãi cũng không biết chuyện sai sót chỗ nào, rõ ràng Lạc Nhất tra được hàng là do Thiên Ảnh cướp, bây giờ tại sao lại rơi vào tay của Lạc Vũ, nhưng tiếng súng chói tai kia lại kéo cô về hiện tại, trước mắt phái cứu người trước rồi tra sự việc sau
Mắt thấy trên tay trái của nữ vương bị một viên đạn xuyên qua, máu chảy ròng, Lạc Vũ sửng sốt kèm đau lòng, nàng bất động tại chỗ không có hành động kế tiếp khiến cho Lạc Hàn càng thêm tức giận, vung tay tát nàng một bạt tay thật mạnh, lực đạo mạnh đến Lạc Vũ lần nữa ngã nhào trên đất, rồi lại được người của Lạc gia yểm trở đến nơi an toàn
"Mẹ!"
"Bốp!"
Vừa đến được nơi an toàn, nhìn thấy lạc Hàn đang nói gì với Lạc Nhất mà không để ý đến vết thương trên tay mình, sau khi Lạc Nhất đi rồi Lạc Vũ tiến lên muốn xem thử vết thương trên tay cô như thế nào thì lại bị nữ vương lần nữa tát vào bên má cùng một vị trí vừa rồi
Bên má nóng hừng hực, lực đạo mạnh đến khóe miệng và cả trong lỗ tai cũng rỉ ra máu tươi, nàng che lấy mặt không hiểu nhìn Lạc Hàn
"Tất cả là ngươi làm có phải không?"
"...."
"Ngươi hai lần ba lượt phản bội Lạc gia có lợi ích gì cho ngươi"
"Con không..."
"Căm miệng!"
Lạc Vũ vừa định nói nàng không có lại bị một tiếng thét của nữ vương cản lấy, nàng chỉ cúi đầu im lặng, nghe tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, Lạc Hàn không nói gì nữa lên xe, đồng thời cho người dùng dây trói hai tay của Lạc Vũ vào sau xe kéo về Lạc gia, ban đầu nhưng thuộc hạ kia đều nhìn nhau nhưng sau đó cũng chỉ thở dài trong lòng cầu phúc cho Lạc VũHết chương 2
Edit: tui đang suy nghĩ chương sau nên viết gì đây khà khà thật thú vị nga
Ps: không biết sau này nên cho Vũ thụ hắc hóa không đây ta