Sát Thủ Nữ Vương

Chương 27: Thước (2)




Chương 27: Thước (2)
Đánh mười mấy cái, bàn tay sưng đỏ xanh lên, nhẹ nhàng chạm một chút đều vô cùng đau đớn, nhưng mà thước cứng cõi vẫn cứ vô tình mạnh mẽ đập xuống
Lực đạo của thước rất lớn, bàn tay càng nâng càng thấp, mỗi một lần đánh xuống, mí mắt của Lạc Vũ đều sẽ mạnh mẽ nhảy một cái
"Giơ cao chút" Nữ vương quát lớn
Lạc Vũ cắn răng, dùng sức mở rộng bàn tay ra, giơ lên thật cao
Lại là dùng sức đánh mạnh một hồi, đánh ở trên lòng bàn tay sưng phù xanh lên, bàn tay giơ lên cao lần thứ hai rủ xuống
Lần này không cần Lạc Hàn phân phó, Lạc Vũ lau lau mồ hôi lạnh của gò má, run rẩy giơ bàn tay lên cao, tiếp nhận một vòng đánh đập
"Còn lại mười cái, tự mình điểm số"
Tiểu hộ sĩ bưng cơm nước, gõ cửa mà vào. Thấy được tình hình trong phòng, không dám nói thêm một lời, chỉ đành tựa ở bên cửa chờ đợi
Tuy nói thước không có đau như roi, thế nhưng Lạc Vũ cũng lớn như vậy rồi, trừng phạt thước đánh lòng bàn tay ít nhiều khiến người có chút ngượng ngùng. Bây giờ thấy được người ngoài ở đây, trên mặt càng là đỏ đến mức lợi hại
"10...9...xì..."
"Kể lể không tính" lãnh đạm tuyên án, không tính thì không tính. Lạc Vũ tự nhận xui xẻo, quỳ ở trên đất, nghe được tiếng vang tiểu hộ sĩ hít hơi liên tục, càng ngày càng cảm thấy xấu hổ lúng túng
Lạc Vũ thật muốn đem tiểu hộ sĩ đuổi ra ngoài, mặt cũng sắp mất hết rồi!
"Đứng ngốc ở đó làm gì! Cút ra ngoài!" Một tiếng rống to, dọa đến tiểu hộ sĩ hai tay run lên, cơm nước toàn bộ đổ nhào trên mặt đất
Hét lớn một tiếng tự nhiên không phải Lạc Vũ, nàng nào dám ngay ở trước mặt Lạc Hàn làm mưa làm gió, răn dạy người khác
Nàng bây giờ là dáng vẻ tiểu tức phụ bị ức hiếp, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, nhận đánh nhận phạt, chỉ lo Lạc Hàn tâm tình không thuận, chính mình lại phải gặp tai ương chịu tội
"Đứng lại!" Lại là một tiếng quát lớn
Tiểu hộ sĩ sợ đến quay người đào tẩu, một bước bước ra cửa, lại bị Lạc Hàn gọi lại. Tiểu hộ sĩ một mặt trắng bệch quay trở lại, nơm nớp lo sợ lắng nghe Lạc Hàn dặn dò
Đại tiểu thư bị thương cũng bị phạt, chủ nhân sẽ không tâm trạng không vui trực tiếp đem mình "Răng rắc" rồi chứ
"Bưng chút cháo lại đây, hầm mềm một chút, đừng quá đặc"
Tiểu hộ sĩ liên tục xưng vâng, rút lui ra ngoài, lúc rời đi còn thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải, trượt chân trên đất
Lạc Vũ giễu cợt một tiếng, tiểu hộ sĩ này cũng quá đáng yêu
Nhưng mà đảo mắt thấy được cây thước đen nhánh, Lạc Vũ lại cười không ra
Cây thước mỗi cái đánh xuống, Lạc Vũ nhịn đau báo một số, tê cả da đầu nhẫn nại tám lần, cuối cùng bị phạt xong xuôi. Lạc Vũ thả lỏng một hơi, toàn thân trên dưới giống như bị rút đi xương, mềm oặt ỉu xìu ở trên đất, lòng bàn tay phải càng là đau đến sắp chết lặng
"Quỳ ngay cho ta! cái gì là tư thế quỳ, gia pháp lại quên rồi!"
Đệ*t, liên tiếp lấy gia pháp nói chuyện. Trong lòng tuy là bất mãn, Lạc Vũ vẫn là thành thành thật thật quỳ thẳng người, hai tay kề sát ở hai bên, con mắt nhìn thẳng phía trước
Hôm nay mình tuyệt đối phạm Thái Tuế! Vừa rồi cây thước đánh, bây giờ lại bị phạt quỳ. Người mạng khổ a!
Lạc Hàn không nói gì, Lạc Vũ tự nhiên cũng không dám lên tiếng, chỉ là gạch vừa cứng vừa lạnh lẽo, cũng không biết phải quỳ bao lâu. Lạc Vũ quỳ đến khổ cực, Lạc Hàn ngược lại là thoải thoải mái mái nằm ở trên ghế quý phi, nhàn nhã uống Hồng Trà, thỉnh thoảng liếc Lạc Vũ một cái, để Lạc Vũ tê cả da đầu, không một chút nào dám lười biếng thả lỏng
Thời gian lẳng lặng mà chảy xuôi, gió ngoài cửa sổ bồng bềnh bay vào, Lạc Vũ cảm thấy quần áo trên người tựa hồ có hơi mỏng, ẩn ẩn có chút ý lạnh. Gần đây Lạc Vũ có chút ham ngủ, bây giờ lại buồn ngủ đến lợi hại, đầu óc hỗn loạn, rất muốn chui vào trong chăn ấm áp ngủ một giấc
Chỉ là Lạc Hàn còn ở bên cạnh nhìn, nếu là ở thời điểm phạt ngủ thiếp đi, vậy hoàn toàn chính là tìm đường chết! E sợ gia pháp gì lại muốn đưa đến
Lạc Vũ rất buồn ngủ, mí mắt đều không nhấc lên nổi, một giây sau liền muốn mê man đi, Lạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ đành mạnh mẽ bóp vết thương sưng đỏ của tay phải một cái, đau đến giật mình, lập tức thanh tỉnh không ít, buồn ngủ cũng xua tan đến không chênh lệnh lắm. Lạc Vũ âm thầm cười khổ, cái biện pháp này quả nhiên có hiệu quả
Qua hơn một tiếng, tiểu hộ sĩ nơm nớp lo sợ bưng cháo nhỏ đứng ở ngoài cửa, không dám mạo hiểm tiến vào, chỉ đành nhẹ nhàng gõ gõ cửa
Lạc Hàn thả Hồng Trà trong tay ra, thản nhiên nói, "Đứng lên, chuyện này chấm dứt ở đây"
Lạc Vũ cũng sắp quỳ đến cứng ngắc lại, khập khiễng đứng lên, loạng choà loạng choạng mà bò lên giường, dùng tay xoa xoa đầu gối quỳ đến sưng đỏ, đau khổ ha ha thở dài
"Nghe kĩ cho ta, lần sau bị ta phát hiện nữa, thì không phải đơn giản như vậy" Lạc Hàn cầm lấy bình thuốc trên tủ đầu giường, dùng sức nắm chặt, lúc lần nữa mở tay ra, bình thuốc đã bị bóp thành bột vụn
Lạc Hàn đi tới bên cửa sổ, đem bột vụn đổ ra ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, bột vụn màu trắng theo gió phiêu lãng
Lạc Vũ le lưỡi một cái, ý tứ của Lạc Hàn, chắc không phải lần sau tái phạm, thì đem mình bóp thành bột vụn nhân thịt chứ...
"Nghe nói hai ngày nay, ngươi một chút đồ ăn cũng không ăn"
"Bệnh cũ, đau dạ dày, ăn không vô" Lạc Vũ nhíu nhíu mày, dạ dày vốn là không thoải mái, vừa rồi lại chịu một trận trách phạt, qua một phen dằn vặt, dạ dày đau đớn đến càng thêm lợi hại
"Cháo dễ tiêu hóa một chút, ít nhiều ăn một chút" Sắc mặt Lạc Hàn vẫn lạnh nhạt, Lạc Vũ lén lút đánh giá mấy cái, tựa hồ đã không có tức giận như vừa rồi, thấp thỏm bất an cuối cùng thả lỏng
Nữ vương ở một bên đốc thúc, không muốn ăn cũng không thể không làm dáng một chút nữa
Tay trái Lạc Vũ che lấy dạ dày che, tay phải đi đón chén cháo tiểu hộ sĩ bưng tới, ai biết vừa bưng lấy cháo, Lạc Vũ thì đau đến giật mình, vội vã đem chén cháo ném ra ngoài
Cháo là mới vừa hầm xong, hơi có chút phỏng tay, tay phải vừa rồi bị thước đánh, sưng cao lên hai tấc, Lạc Vũ theo thói quen dùng tay phải đón lấy, nhất thời liền đau đến suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên
Xui xẻo là, Lạc Vũ không đầu không não tiện tay ném một cái, chén cháo lại bay đến hướng của Lạc Hàn
Lạc Vũ ai thán một tiếng, nếu như chén cháo chụp lên trên đầu Lạc Hàn, rắc đến một đầu đều là cháo dính quánh, vậy hậu quả...
Lạc Hàn nhất định sẽ đánh mạnh chính mình mấy bạt tay
Quả thật là năm hạn không thuận, linh hồn trên người
Chỉ là, sức phản ứng và độ nhanh nhẹn của Lạc Hàn vượt quá dự liệu của Lạc Vũ. Lạc Hàn thân thể vừa nghiêng, tránh thoát một đòn chén cháo phủ đầu, sau đó quay người 180 độ, cánh tay duỗi một cái, dĩ nhiên vững vững vàng vàng nắm chặt chén cháo trong đường bay, tất cả động tác dùng thời gian không tới một giây, trên đất không có rơi một chút xíu cháo
Thân thủ của Lạc Hàn thật là tốt dùng trên chuyện tiếp cháo, Lạc Vũ cảm thấy tiếc hận
Lạc Hàn hai bước tiến lên, thì ở thời điểm Lạc Vũ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh tiếp hai bạt tay, lỗ tai lại truyền đến đau nhức
Lạc Hàn dùng sức kéo lấy lỗ tai nhỏ của Lạc Vũ, đột nhiên xoay một cái, "Ngươi cố ý phải không, không thì phạt ngươi quỳ một lúc"
Lạc Vũ ai u cả ngày, liên tục xua tay, "Oan uổng a! con nào dám? lỡ tay, tuyệt đối là trượt tay!" Lạc Vũ vội vã chứng minh sự trong sạch của chính mình, chỉ lo Lạc Hàn đang nổi giận, lén lút nhìn nhìn sắc mặt Lạc Hàn, thấy được con mắt của cô luôn luôn lạnh lẽo lăng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, biết Lạc Hàn cũng không có thật sự tức giận, lá gan mới dần dần lớn lên
"Tay con sưng thành như vậy, người đúc con ăn" Thấy được Lạc Hàn tâm tình tốt, Lạc Vũ nhân cơ hội làm nũng
Trước đó hưởng thụ lấy nữ vương hầu hạ tắm rửa, bây giờ muốn tiếp nhận đãi ngộ nữ vương hầu hạ cho ăn
Chỉ là Lạc Vũ cảm thấy cho ăn cái từ này không hay, nói đến hình như mình là tiểu sủng vật Manh Manh. (→_→)
Lạc Hàn buông lỗ tai nhỏ nhéo đến hồng hồng ra, Lạc Vũ vội vã dùng tay xoa xoa, lỗ tai nóng đến lợi hại, hơi có chút đau nhói
Lạc Hàn quả nhiên cầm lấy chén, múc một muỗng, đưa tới bên miệng Lạc Vũ. Lạc Vũ kỳ thực không có muốn ăn bao nhiêu, chỉ là vì lấy lòng Lạc Hàn, không thể không nhắm mắt nuốt vào trong bụng. Chỉ là vừa ăn một muỗng, dạ dày thì kháng nghị giống như lăn lộn sôi trào lên
Ăn gần như nửa bát, sắc mặt của Lạc Vũ trở nên càng ngày càng khó coi, ngực nặng nề buồn nôn, dạ dày cực kì đau đớn, không cho người ta một chút cơ hội thở lấy hơi
Lạc Vũ vươn mình xuống giường, chạy đến nhà vệ sinh, cháo vừa ăn vào một mạch toàn bộ phun ra ngoài, Lạc Vũ rất khó chịu, rất khó chịu, giống như là muốn đem ngũ tạng đều phun ra, dạ dày từng trận đau đớn mãnh liệt, như máy xay thịt ở trong dạ dày không ngừng khuấy động
Sau khi Lạc Vũ nôn xong, lau lau miệng, ngồi xổm ở trên gạch lạnh lẽo, toàn thân trên dưới không hề có một chút khí lực. Nghỉ ngơi một hồi lâu, Lạc Vũ cuối cùng mới đứng lên, lảo đảo chậm rãi đi trở về, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng
"Thật khó chịu, không muốn ăn" Lạc Vũ nằm ở trên gối dựa, uể oải nói ra. Cũng không biết làm sao, gần đây đau dạ dày đến lợi hại như vậy
"Ăn thêm một chút, luôn không ăn gì, dạ dày càng không chịu được" Đối với Lạc Hàn mà nói, lời nói như vậy đã xem như là rất ôn nhu rồi
Lạc Vũ đẩy tay của Lạc Hàn ra, cuộn vào trong chăn, mê man càng buồn ngủ, cũng lười để ý tới Lạc Hàn
Nữ vương xưa nay cũng không phải tính tình tốt, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu không nghe, vậy thì trực tiếp mệnh lệnh được rồi
Lạc Hàn nhấc lấy cổ áo của Lạc Vũ, đem người từ trong chăn kéo dậy, lạnh lẽo cứng rắn ra lệnh, "Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Lạc Vũ muốn ngủ lại không thể ngủ, vừa rồi ói ra một trận, khó chịu vô cùng, dạ dày cũng đau đớn lúc liền lúc đứt, vết thương trên người cũng không có tốt toàn bộ, bàn tay cũng là đụng vào thì đau. Dằn vặt và dày vò kéo dài để Lạc Vũ cũng hỏa khí rất lớn, vừa rồi miễn cưỡng ăn một chén, đã rất nể mặt rồi!
"Ăn bao nhiêu đều sẽ toàn bộ phun ra, có tác dụng ch*ó gì!" Lạc Vũ đề cao âm lượng, tức giận cãi lại, "Con rượu mời rượu phạt đều không uống!" bây giờ ngoại trừ muốn ngủ, một giọt nước cũng không muốn uống!
Người sinh bệnh, rõ ràng thân thể suy yếu, lại một mực kiêu ngạo rất mạnh
Chỉ có điều, loại kiêu ngạo này đối đầu với nữ vương Lạc Hàn, chính là hai chữ, đòi đánh
Mệnh lệnh của Nữ vương, nói một lần không nghe, nói hai lần không nghe, lần thứ ba liền trực tiếp động thủ!
Lạc Hàn mạnh mẽ bóp lấy cằm của Lạc Vũ, trực tiếp đem đổ vào trong miệng Lạc Vũ, mạnh mẽ làm cho nàng nuốt xuống, Lạc Vũ giật mình, không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi của mình, đau đến nước mắt giàn giụa, tức giận đến đem cháo còn chưa kịp nuốt xuống toàn bộ phun ra ngoài
"Rốt cuộc ngươi có ăn hay không?"
"Không ăn!" Đây là cường quyền áp bức, hoàn toàn nhân quyền, dân chủ, tự do, bình đẳng ở nơi nào?
Ở Lạc gia, lời của Lạc Hàn chính là chân lý, mệnh lệnh của Lạc Hàn chính là thánh chỉ, nơi nào còn nói bình đẳng dân chủ cái gì? Lạc Hàn là chủ nhân, sát thủ khác là thuộc hạ, đây chính là bình đẳng! Chuyện Lạc Hàn quyết định, quyết không cho phép bất luận người nào phản đối, đây chính là dân chủ! Lạc Vũ ở Lạc gia tính là nửa chủ nhân, ở trước mặt người khác tự nhiên có thể đàm luận dân chủ chính nghĩa, ở trước mặt Lạc Hàn, chỗ nào còn có phần nàng nói chuyện!
Sắc mặt của Lạc Hàn lạnh lẽo, ngàn dặm đóng băng, tuyết bay vạn dặm, một trận tuyết sắp giáng lâm
Lạc Hàn đi tới cạnh cửa, dặn dò Lạc Nhất đứng ở ngoài cửa bảo vệ, "Đi về nhà, cầm roi đến cho ta!"
"Nhưng mà, thiếu chủ trên người có vết thương..." Lạc Nhất có chút do dự, thiếu chủ trọng thương chưa lành, đánh nữa sợ là xảy ra án mạng, hiện tại chủ nhân là đang nổi nóng, lỡ như thật sự đánh đến xảy ra chuyện, chủ nhân nhất định giận chó đánh mèo liên lụy mình, lấy chính mình làm nơi trút giận. Lạc Nhất rất khó xử, thế nhưng mệnh lệnh của Lạc Hàn lại không thể không tuân theo
"Ít nói nhảm, mang roi tới!" Lạc Hàn cực kỳ không kiên nhẫn phất phất tay
Lạc Nhất biết điều lui xuống
Cũng không biết Lạc Hàn lời nói này nói là nói cho Lạc Nhất nghe, hay là cho Lạc Vũ nghe, dù sao Lạc Vũ nghe nói như thế, sắc mặt không quá tốt
Hết chương 27


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.