Sát Thủ Nữ Vương

Chương 48: Tình nhân của nữ vương?




Chương 48: Tình nhân của nữ vương?
Đùi bị đâm vẫn còn đang chảy máu, thể lực từng chút từng chút đang trôi đi, nhiệt độ cũng đang từng chút từng chút hạ thấp. Tịch Thất biết, chậm chạp càng lâu, đối với họ càng bất lợi, nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách. Nhưng mà hai người bọn họ, thế đơn lực bạc, bên ngoài lại là cao thủ tầng tầng lớp lớp. Bây giờ cô ấy bị trọng thương, tốc độ sức mạnh độ nhanh nhẹn e sợ cả phân nữa bình thường đều theo không kịp, lời của Nam Kỳ, tay của nàng ấy gần như bị Lạc gia phế bỏ, chuẩn xác của kỹ thuật bắn súng đã không sánh được trước kia
Tịch Thất cân nhắc một phen, tình thế đối với họ cực kỳ bất lợi, có thể trốn ra ngoài tính khả năng chỉ có một phần vạn. Tịch Thất có chút do dự không quyết định, ở tại chỗ chỉ có thể là chờ chết, nhưng mà tùy tiện lao ra ngoài chỉ có thể bị kẻ địch bắn thành cái rây
Tiến thoái lưỡng nan, bất kể là tiến hay là lùi, cũng là chết
Tịch Thất luôn luôn bình tĩnh tự nhiên dĩ nhiên trong lúc nhất thời đã không có đối sách, chần chừ, mồ hôi lạnh theo gò má của cô ấy chảy xuôi xuống
Tình thế càng ngày càng nguy cấp gấp gáp, thậm chí ngay cả không khí đều có vẻ ngột ngạt căng thẳng
"Tỷ tỷ, chúng ta không trốn ra được rồi" Trên mặt Nam Kỳ mất đi nụ cười ngày xưa, nhiều hơn mấy phần bi thương và ưu sầu
Tịch Thất không có nói tiếp, cô ấy biết rõ sự thật tàn khốc này. Trốn không ra, thì mang ý nghĩa tử vong
"Là tiểu Kỳ quá vô dụng rồi, ở loại ngàn cân treo sợi tóc này, cư nhiên cũng không giúp được tỷ tỷ" Trên mặt Nam Kỳ hiện ra thất vọng cô đơn, lại dùng báng súng hung hăng đánh lấy cánh tay của chính mình, đôi bàn tay kia bị cực hình của Lạc gia phế bỏ. Cánh tay đã từng bị một tấc một tấc đánh nát, bây giờ cầm súng đều sẽ run rẩy, còn nói gì xạ kích
Tịch Thất nắm lấy tay của Nam Kỳ, ngăn cản hành vi nàng ấy điên cuồng tự ngược. Lông mày Tịch Thất cau lại, "Mặc kệ chuyện của ngươi, hành động lần này không nên dẫn ngươi tới"
Nghe được lời của Tịch Thất, biểu tình của Nam Kỳ đột nhiên trở nên tuyệt vọng lên, thấp thỏm lo âu, sợ sệt luống cuống, "Tỷ tỷ ghét bỏ tiểu Kỳ vô dụng sao? Mặc kệ tỷ tỷ đi tới chỗ nào, tiểu Kỳ đều phải đi theo bên cạnh tỷ tỷ, mãi mãi không rời khỏi tỷ tỷ. Coi như là núi đao biển lửa, tiểu Kỳ cũng phải cùng tỷ tỷ xông ra"
Sắc mặt Tịch Thất lạnh lẽo, nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời. Tình huống bây giờ nguy cấp, lửa xém lông mày, cô ấy thật sự là không có tâm tư đi phản ứng Nam Kỳ
Tịch Thất trầm mặc lại làm cho Nam Kỳ cảm thấy sợ sệt mất mác. Tỷ tỷ làm sao sẽ đem một phế vật vô dụng giữ ở bên người? Vướng chân vướng tay, làm người phiền lòng
"Tỷ tỷ, nếu như tiểu Kỳ không ở bên cạnh chị, chị có thỉnh thoảng nghĩ đến tiểu Kỳ không, hay là sẽ triệt để quên đi tiểu Kỳ, cả dung mạo tiểu Kỳ ra sao cũng không nhớ tới?" Nam Kỳ như là đang lầm bầm lầu bầu, ánh mắt có chút mê man lờ mờ, "Kỳ thực, tiểu Kỳ rất muốn chết ở trong tay tỷ tỷ, nhưng mà..."
Ồn ào của Nam Kỳ để Tịch Thất rất là phiền lòng, đang muốn kêu nàng ấy câm miệng, ai biết Nam Kỳ không một tiếng vang đột nhiên xông ra ngoài cửa lớn, ngoài cửa là nòng súng lít nha lít nhít, đây căn bản là chịu chết!
"Trở về!" Tịch Thất khẽ quát một tiếng, đi theo, muốn ngăn cản Nam Kỳ
Nam Kỳ luôn luôn nghe lời tỷ tỷ, lần này lại không có nghe theo mệnh lệnh của Tịch Thất, tốc độ vẫn cứ không giảm xông ra ngoài cửa lớn, kiên quyết mà kiên định
"Tiểu Kỳ dẫn dụ kẻ địch đi, tỷ tỷ đi mau!" Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng súng, Tịch Thất đã không kịp ngăn cản rồi
Tay của Nam Kỳ phế rồi, thế nhưng thân thủ vẫn cứ xuất sắc, mấy cái vươn mình lăn lộn liền trốn khỏi xạ kích của kẻ địch
"Đáng chết!" Tịch Thất chửi một tiếng, quay người từ cửa phía sau nhảy xuống, mặt sau là một rừng cây, rừng cây đang nổi lửa, hỗn loạn tưng bừng. Kẻ địch bị Nam Kỳ dẫn dụ đi hơn một nửa, Tịch Thất ở trong mưa bom bão đạn tránh né chạy trốn, sau nửa giờ, cuối cùng hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm) Xuyên qua rừng cây chạy ra ngoài
Tịch Thất để lại đường lui, ở phía sau rừng cây mai phục nhân thủ, cho nên khi Tịch Thất thoát khỏi rừng cây, mười mấy người truy sát tới lập tức bị sát thủ Thiên Ảnh mai phục ở trong bóng tối giải quyết hết
"Tịch tỷ, người bị thương? Những người khác đâu?" Một tâm phúc của Tịch Thất tiến lên dò hỏi, một bên thay Tịch Thất băng bó vết thương
"Tình huống có biến, hành động của chúng ta thất bại" Tịch Thất dừng một chút, mới rốt cục nói ra, "Những người khác đều chết rồi"
Bốn phương một mảnh yên tĩnh, tâm tình của tất cả mọi người đều rất nặng nề, một ngày trước người còn sống sờ sờ bây giờ lại toàn bộ đều biến thành từng bộ từng bộ thi thể lạnh như băng, thậm chí ngay cả xác chết đều rơi vào trong tay của kẻ địch
"Nam tỷ đâu?" Tuổi tác của Nam Kỳ cũng không lớn, chỉ là bởi vì địa vị cao ở Thiên Ảnh, cho nên tất cả mọi người tôn xưng nàng là Nam tỷ
Tịch Thất thở dài, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nam Kỳ cố ý bại lộ chính mình, đem kẻ địch dẫn dụ đi, để cho mình trở thành mục tiêu công kích, hi vọng sống sót cơ hồ là nhỏ bé không đáng kể. E là đã...
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đi gần đây lục soát một chút" thân là người đứng đầu, Tịch Thất vẫn là lãnh huyết. Cô ấy không có làm ra quyết định kích động phái tất cả mọi người xông vào Lạc gia cứu Nam Kỳ, như vậy chỉ có thể dẫn đến người khác lao tới Hoàng Tuyền, thực lực địch ta cách xa như vậy, Tịch Thất thân là thủ lĩnh của Thiên Ảnh, không thể vì một Nam Kỳ, để người khác tìm cái chết vô nghĩa
Nhưng mà Tịch Thất lại đã quên, hành động xông vào Lạc gia cứu Lạc Vũ chính là kích động liều lĩnh không lý trí cỡ nào, vì một Lạc Vũ, mấy chục thuộc hạ trung thành với cô ấy đã bị mất mạng. Cho dù đến cuối cùng khi đi đến đường cùng, cô ấy cũng không có nghĩ tới kẹp lấy Lạc Vũ, lấy nàng làm con tin, để cho mình bình an chạy trốn
Tịch Thất cả đời phần lớn thời gian đều là cực kỳ lý trí bình tĩnh, vì lần kích động duy nhất, cái giá cô ấy bỏ ra đau đớn thê thảm. Ban đầu bất chấp liều lĩnh chạy tới cứu nàng, bây giờ xem ra, là ngu xuẩn cỡ nào, vô tri cỡ nào, buồn cười cỡ nào
Lạc Vũ phản bội để lòng của Tịch Thất triệt để lạnh xuống, cả một điểm mềm mại cuối cùng đều biến mất đến không còn sót lại chút gì
Bốn giờ sáng, người của Thiên Ảnh ở bên bờ biển tìm được Nam Kỳ
Nam Kỳ toàn thân bị nước biển làm ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt xanh lên, trên người trúng bốn viên đạn, máu tươi ồ ồ chảy ra, nhiễm đỏ mặt nàng ấy. Cặp mắt kia sít sao nhắm chặt, cũng không nhìn thấy yêu diễm quyến rũ như xưa. Cứ như vậy bình tĩnh mà nằm ở trên bờ cát, thật giống như đã chết, lại có lẽ chỉ là mệt đến ngủ thiếp đi
Một khắc thấy được Nam Kỳ kia, Tịch Thất đột nhiên cảm thấy đau lòng như, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, từng hình ảnh ngày xưa nhất thời hiện lên ở trong đầu
Tịch Thất đưa tay ra xoa xoa máu tươi trên mặt Nam Kỳ, trên gương mặt tái nhợt, chất lỏng đỏ tươi có vẻ cực kỳ chói mắt đau lòng. Nam Kỳ còn có hô hấp, cho dù yếu ớt đến sắp đứt đi
"Mau lái xe lại đây!" Tịch Thất quát lên một tiếng lớn, ra lệnh với thuốc hạ
Tựa hồ là cảm ứng được hơi thở của tỷ tỷ, Nam Kỳ hôn mê lại tỉnh dậy. Thấy được biểu tình lo lắng của tỷ tỷ, ánh mắt đau lòng, còn có hai tay ôm chặt chính mình, Nam Kỳ nở nụ cười, vẫn cười đến xinh đẹp yêu kiều, quyến rũ đa tình
"Tỷ tỷ, cuối cùng chị chịu ôm em rồi" Lời của Nam Kỳ nói đến rất chậm, ý cười của khóe mắt vẫn cứ trầm bổng. Cái ôm tha thiết ước mơ, quả nhiên như trong tưởng tượng ấm áp an tâm như vậy
"Tỷ tỷ, tiểu Kỳ có phải là sắp chết rồi?" Nam Kỳ giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt của Tịch Thất một chút, lại không có cách nào, tay chân vô lực, rõ ràng đang ở trước mắt, lại bất luận làm sao cũng chạm không tới. Viên đạn xuyên thấu nội tạng, lại trúng nhiều đạn như vậy, nơi nào còn có cơ hội sống sót?
Tịch Thất không nói gì, chỉ là xoa xoa cái trán của Nam Kỳ, giống như là mười năm trước
"Có thể chết ở trong lồng ngực của tỷ tỷ, được tỷ tỷ ôn nhu ôm như thế, tiểu Kỳ đã đủ hài lòng rồi" Nam Kỳ cảm thấy càng ngày càng mệt, con mắt càng ngày càng không mở ra được, nhưng mà lại liều mạng mà mở to hai mắt, muốn nhìn tỷ tỷ nhiều hơn một chút nữa, đây chỉ sợ là cơ hội cuối cùng, "Tiểu Kỳ từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ tỷ tỷ, nhưng mà ánh mắt của tỷ tỷ chưa từng có dừng lại ở trên người của tiểu Kỳ. Tỷ tỷ từng đáp ứng luôn ở bên cạnh tiểu Kỳ, lại vứt bỏ tiểu Kỳ một thân một mình rời đi. Lần này, tiểu Kỳ phải vứt bỏ tỷ tỷ đi trước, tỷ tỷ có trách tiểu Kỳ không?"
"Đừng nói nữa" Nói chuyện tiêu hao thể lực, thanh âm của Nam Kỳ đã càng ngày càng hư nhược rồi. Chẳng biết vì sao, Tịch Thất đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Có được luôn luôn không lo ngại gì, chỉ có lúc sắp mất đi, mới hiểu được quý trọng, mới có thể cảm thấy đau lòng và không nỡ
"Tỷ tỷ, hát bài hát cho em nghe có được hay không?" Đây là yêu cầu cuối cùng của Nam Kỳ, cũng là một lần tùy hứng và phóng túng cuối cùng của nàng ấy rồi
Tiếng ca mềm nhẹ êm tai, Nam Kỳ nằm ở trong lòng Tịch Thất, ngửi lấy mùi vị trên người tỷ tỷ, tâm tư tựa hồ về đến mười năm trước. Con ve ồn ào, mùa hạ nóng bức, sao dày đặt dưới bầu trời, lúc nhỏ nàng ấy nằm ở trong lòng tỷ tỷ, nghe giai điệu êm tai, chậm rãi ngủ đi, chìm vào mộng đẹp...
"Đuổi theo a đuổi theo a đuổi theo đuổi được em cũng chỉ là một giấc mộng
Nhìn a nhìn a nhìn xem nước mắt chảy không cầm được
Nắm chặt tay của em lưu lại ôn nhu của em
Làm thế nào cũng không dám hỏi chúng ta sống chung với nhau có thể được bao lâu"
.....
.....
Sau khi Tịch Thất chạy trốn, Lạc Hàn cũng không có phái người tiếp tục truy sát. Ngày hôm sau, Lạc Vũ thì từ bên trong phòng tối nhỏ thả ra, đưa về phòng của chính mình. Nhưng mà Lạc Vũ cũng không có nhìn thấy mẫu thân, nghe Lạc Nhất nói, mẫu thân nhận được một văn kiện quan trọng, liền vội vội vàng vàng rời khỏi nhà
Một tháng sau
Lạc Vũ không có bị nhốt ở trong phòng tối nhỏ nữa, nhưng mà vẫn là bị Lạc Hàn cấm túc, không cho phép ra khỏi Lạc gia. Lạc Hàn ròng rã ra ngoài một tháng, Lạc Vũ một mình ở trong căn phòng trống rỗng, vừa tẻ nhạt vừa cô quạnh, từ sáng đến tối đều nằm ở trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà phát ngẩng, thời gian một tháng không có việc gì, ngược lại đem vết thương trên người dưỡng cho tốt rồi.
Một buổi sáng sớm, Lạc gia đột nhiên náo nhiệt lên, một đám hạ nhân bận bịu quét dọn, ngược lại đem Lạc đại tiểu thư ngủ nướng đánh thức
Lạc Vũ rời giường, thấy được Lạc Nhất, tinh thần lập tức phấn chấn lên, hết cả buồn ngủ, Lạc Nhất đến rồi, mẫu thân vẫn sẽ xa sao?
"Mẫu thân trở về rồi?" Lạc Vũ dụi dụi con mắt, một bộ dáng dấp mới vừa tỉnh ngủ, "Đây là đang làm gì?" Coi như là mẫu thân trở về, cũng không cần điều động binh lực như thế chứ, còn làm tổng vệ sinh! ?
"Chủ nhân vừa xuống máy bay. Đợi lát nữa có một người đối với chủ nhân cực kỳ quan trọng sẽ đến" Lạc Nhất giải thích
Biểu tình của Lạc Vũ có chút không vui, là người cực kỳ quan trọng? Lẽ nào mẫu thân muốn dẫn nam nhân về nhà hay sao? Lạc Vũ cực độ khó chịu, mẫu thân vừa đi một tháng, chính mình từ sáng đến tối tâm tâm niệm niệm, bà ấy ở bên ngoài ăn chơi chè chén, xuân phong đắc ý gạt nam!
"Không rõ, nhưng mà một tháng trước chủ nhân chính là nhận được tin tức của người kia mới vội vã rời đi" Ở trước mặt Lạc Vũ, Lạc Nhất cũng không có cẩn thận gò bó như ở trước mặt nữ vương như vậy
Chẳng lẽ là người tình của nữ vương? Mối tình đầu?
Trong lòng Lạc Vũ càng ngày càng cảm giác khó chịu, vui sướng vừa rồi cũng nhất thời biến mất không còn tăm tích
Nữ vương đến tột cùng sẽ dẫn ai về nhà đây?
Sáng sớm chim sẻ líu ra líu ríu kêu la, làm cho lòng người sinh buồn bực
Một tiếng đồng hồ lập tức trôi qua. Cửa phòng mở ra, Lạc Vũ tò mò nhìn đến hướng cửa lớn, Lạc Hàn quả nhiên dẫn theo một người trở về, nhưng mà để Lạc Vũ kinh ngạc sửng sốt là, lại là một nữ nhân, còn là một nữ nhân rất xinh đẹp
Hết chương 48
Edit: Nam Kỳ sẽ ra sau?, nữ nhân bước vào cùng Lạc Hàn là ai? mời các bạn cùng nhau tiếp tục ngược nữa, tui bắt đầu không thích nữ vương hic hic


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.