Sát Thủ Quy Ẩn

Chương 70: Hoa Tulip



Đêm khuya, trên con đường Hoa Hanh, thành phố Giang Hải.

Ánh đèn chói mắt, người đi đường như mắc cửi, đây là một trong những con đường náo nhiệt nhất của thành phố Giang Hải, con đường này từ trước đến nay đã là Bất Dạ Thành, ngư long hỗn tạp. Các loại cửa hàng, các loại người buôn bán sách lậu, đ ĩa lậu, các quán ăn có những tấm biển cổ xưa, những nữ tử mặc trong phục đẹp đẽ thường xuyên xuất hiện, đồng thời đám tiểu lưu manh cũng không thiếu.

Trong phòng ăn của một doanh nghiệp bán hàng suốt đêm, một người con trai mặc quần áo màu xanh, mang theo hai cái cạp lồ ng từ trong đi ra, sau đó nhìn không chớp mắt vào chiếc ô tô con đậu ở bên đường.

"Chị, ăn cơm."

"Được, cám ơn nhiều."

Tiếp nhận cạp lồ ng đựng cơm, Mục Thanh Thanh buông ống nhòm trong tay xuống, cười nhạt, nói:

"Cậu ăn chưa?"

"Em ăn rồi, có động tĩnh gì không chị?"

Nam tử cầm lấy ống nhòm, nhìn vào lầu hai của một căn nhà đối diện, Mục Thanh Thanh lắc đầu:

"Không có động tĩnh gì, bây giờ chắc là họ đã ngủ, nhưng mà đám người này quá lợi hại, chúng ta không thể lơ là."

"Bọn họ thực sự có lợi hại như vậy không? Chẳng nhẽ lại giống với sát thủ hoặc lính đánh thuê trong phim vẫn chiếu?"

"Đám người này có lợi hại hay không lợi hại ta không biết, thế nhưng hai năm trước, ta đúng là có biết một người lợi hai như thế này."

Mục Thanh Thanh suy nghĩ một chút, lòng còn sợ hãi, nói:

"Đầu tiên là chuyện của Phó bí thư thị ủy Đường Kính Nghiêu, một người, hai khẩu súng, lại có thể gi ết chết hơn 30 người của Đường Kính Nghiêu, sau đó nghênh ngang rời đi, cũng bởi vì sự kiện này… mà tạo nên một trường phong ba, các thế lực hắc đạo sống mái với nhau. Gần đây, một người, một cây đao, chặt đầu toàn bộ mười mấy hắc đạo cao thủ, cứu lấy tính mạng của ba đứa trẻ, trong đó, có cái chết ly kỳ của một đứa trẻ con của một thành viên hắc đạo. Trước đây, ngay cả ta cũng không tin một người lại có lực lượng lớn như vậy."

"Lần này hành tung của bọn họ đã bị người khác nắm được, điều này đã chứng minh, vị Hoa Tulip tiên sinh cung cấp tin tức tình báo cho cảnh sát, cũng là một người như vậy?"

"Chắc là vậy."

Mục Thanh Thanh cười, nói:

"Chắc đây là một vị tiên sinh có tinh thần trượng nghĩa, có một người như vậy, thành phố Giang Hải thực là có phúc khí."

Hoa Tulip tiên sinh trong miệng của hai người nói mới xuất hiện trong ngôn từ của cảnh sát từ tháng 7 mà thôi. Đó là một buổi chiều của tháng 7, một tờ giấy đột nhiên xuất hiện ở trên bàn làm việc của Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Giang Hải, không ai biết tờ giấy này đưa vào như thế nào, các loại cameras cũng không ghi lại được gì, không tìm thấy bất cứ manh mối nào lưu lại. Trên tờ giấy chỉ vẽ hình của một bông hoa TuLip, ghi lại địa điểm lẩn trốn của một tên tội phạm có lệnh truy nã toàn quốc.

Lúc đại án này được phá, tất cả mọi người đều suy đoán lai lịch của tờ giấy thần bí kia. Một đêm của tháng 8, tờ giấy có vẽ hình Hoa TuLip lại xuất hiện, trong đó có ghi lại tình hình của một tụ điểm buôn bán thuốc phiện. Sau khi cảnh sát điều tra, quả nhiên là phát hiện được tụ điểm này, từ đó trong giới cảnh sát mới lưu truyền danh hiệu Hoa Tulip. Trong tháng 9, trong Cục cảnh sát lại phát hiện tin tức của một đám sát thủ tới từ Thái Lan, trên tờ giấy còn ghi rõ, mục tiêu của bọn họ là ám sát một vị giáo sư vinh dự của học viện Thánh Tâm: Trần Cô Hạ.

Trần Cô Hạ là một trung niên nam nhân, trong xã hội bình thường không có danh tiếng gì, nhưng mà ở tầng lớp cao trong xã hội, lại có ảnh hưởng cực lớn. Cục cảnh sát một mặt điều tra, nhưng lại phải báo cáo cả Cục Quốc An trên trung ương, thế là từ đó về sau, toàn bộ nhân viên cảnh sát của thành phố Giang Hải đều bị huy động, truy tìm tung tích của đám sát thủ tới từ Thái Lan kia. Chắc là do đám sát thủ kia không biết chuyện hành tung của họ đã bị phát hiện, nên việc điều tra nhanh chóng có manh mối, hôm nay Mục Thanh Thanh mang theo bốn gã cảnh sát hình sự, lập thành một tổ giám thị nơi này.

"Thế nhưng trong bót cảnh sát cũng có người nói, Hoa Tulip tiên sinh này chắc là muốn lợi dụng cảnh sát làm chuyện gì đó, không phải sao?"

Qua chốc lát, nam tử kia lại cất câu hỏi, lần này hắn bị Mục Thanh Thanh trừng mắt.

"Cho dù lợi dụng cũng được, mỗi kế hoạch chúng ta đều có kiểm tra lại, tất cả đều dựa theo pháp luật mà làm, người khác cũng chẳng lợi dụng chúng ta vào những mục đích bất chính được. Mà người kia ư, nếu như gặp được thì tốt... Chờ một chút, có người xuống..."

Trong khi nói chuyện, một vị nữ tử mang theo găng tay yểu điệu đi xuống cầu thang, Mục Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm cạp lồ ng đựng cơm nói:

"Mục tiêu số 3 ra cửa, đi về hướng tổ 2, tổ 4, xin chú ý."



Ở một nơi khác, Gia Minh cùng Nguyệt Trì Huân đang đi trên một con đường, hắn nói:

"Nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, một chi tiết nhỏ nhất cũng phải chú ý, cứ thử tưởng tượng một chút, nếu như cô ở nơi này bị cảnh sát phát hiện thì sẽ chọn cách thức chạy trốn như thế nào. Đương nhiên, việc đầu tiên cô phải làm là thông qua sự bố trí của cảnh sát để tìm cách thức cho mình, ai..."

Khi nói tới đoạn này, cũng là lúc đi tới chỗ rẽ của con đường, Gia Minh bỗng dưng đưa tay nắm thắt lưng Nguyệt Trì Huân, sau đó cười dí sát nàng vào tường. Trên đường lúc này không có nhiều người đi lại, nhưng mà lại có mấy người đang chặn một nữ tử đi từ trên lầu xuống.

"Đưa tay ôm lấy tôi, ở trong một chiếc xe gần đây có người biết tôi, đồng thời, mục tiêu cũng xuất hiện..."

Môi của hai người cách nhau chỉ có mấy li, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nghe xong Gia Minh nói, Nguyệt Trì Huân vô ý thức đem hai tay đặt ở trên lưng Gia Minh, nhưng lại nhận được một khuôn mặt dữ tợn:

"Ôm vai, đặt lên cổ ấy, cái thắt lưng bị đông cứng rồi à!"

"A."

Nguyệt Trì Huân thụ giáo, thay đổi tư thế, một lát sau, Gia Minh lần thứ hai kháng nghị:

"Tay quá cứng, nếu như cô muốn bẻ gãy cổ của bạn trai mình thì không thành vấn đề."

"Nhưng, thế nhưng..."

"Ai, quên đi..."

Gia Minh nhẹ nhàng nắm lấy thắt lưng của nàng, kéo phần eo của Nguyệt Trì Huân, tiểu phúc của hai người mập mờ dính lại một chỗ. Nguyệt Trì Huân cảm nhận được sự nóng hổi của nhiệt độ, trên mặt xuất hiện những ba động hiếm thấy, Gia Minh đưa hai tay xoa mặt nàng, nhìn như ôn nhu, nhưng mà lại tạo thành mấy vết đen.

Hô hấp dồn dập, hai tay Nguyệt Trì Huân, từ từ mềm nhũn ra.

"Lần này Bùi La Gia phái sát thủ ở phân bộ Châu Á, tên của cô khẳng định chỉ đứng sau Trần Cô Hạ mà thôi, lần này không hóa trangnếu như bị bọn họ thấy, nói không chừng thì sẽ phái người tới, ánh mắt thấp xuống một chút, thần sắc hơi mê ly, cô gái kia tới đấy..."

Trán của hai người chạm nhau, Gia Minh ôn nhu xoa má, lúc này, nữ tử xinh đẹp kia cũng vừa lúc đi tới chỗ của hai người.

"Hỏi cô một câu nhé, nhìn động tác của cô cứng ngắc như vậy, phải chăng vẫn còn là một xử nữ?"

"Tôi... đúng..."

Lúc này trán, mũi hai người đều chạm nhau, đôi môi cũng nhanh chóng tạo thành nụ hôn, trong lúc thở, cảm giác vô cùng mãnh liệt. Cảm nhận được trái tim của nàng trở nên dồn dập, Gia Minh trong lòng thở dài. Quả nhiên vị Ninja được huấn luyện này chỉ mới được huấn luyện bề ngoài, bên trong vẫn là một tiểu muội muội thuần khiết, trong lịch sử huy hoàng của sát thủ, rất nhiều thiếu nữ dùng sắc dụ mục tiêu, trong lúc hưng phấn ở trên giường thì ra tay giết người, ách, nói sai...trong lúc gần như hưng phấn nhất thì dừng lại, đây đúng là một sự dày vò, bởi lúc đó chẳng ai còn sức lực mà đề phòng...

Căn cứ vào chuyện này mà nói, biểu hiện của Nguyệt Trì Huân đúng là đáng giận, mà nói đi nói lại, nêu như sát thủ mà nhìn thấy người khác đã tim đập mặt đỏ, thì thực là đối diện với cái chết, không biết ai dạy cô ta trưởng thành tới mức này được nữa? Mỗi ngày bắt nàng phải đọc lại quy định một lần hay sao? Nếu như vì vậy mà … thành công, thì mình đúng là một ông thầy có thiên phú.

Trong lòng Gia Minh còn đang nghĩ lung tung, thì nữ tử kia cũng đi qua chỗ của hai người, biến mất ở một góc đường. Những người giám thị ở trong xe kia đang nhìn sang bên này, Gia Minh biết vậy mới nói:

"Ngô, chính là xử nữ... thật mất mặt."

Nói xong câu đó, Gia Minh ôm thắt lưng nàng, tận lực dùng ngăn cản ánh mắt của những người ngồi trong ô tô nhìn sang bên này, hai người băng qua đường, một lát sau, trực tiếp đi vào nhà hàng bên cạnh chiếc ô tô, chọn một bàn ở bên cạnh cửa sổ tầng hai, Gia Minh gọi tới hai suất cơm, ngồi đối diện với Nguyệt Trì Huân.

"Đứng dưới đèn đường đợi từ 7h32 phút, bây giờ có đói bụng không?"

Nguyệt Trì Huân nhàn nhạt lắc đầu:

"Không đói bụng."

"Ninja đúng là quái vật, cho dù chết đói cũng nói mình không đói, nhưng mà cô đang trong giai đoạn phát d*c, ta còn mong cô sau này dùng... Ách, cái này không nói trước được, ăn đi, kết quả thì tự cô suy đoán."

Nguyệt Trì Huân gật đầu, bắt đầu ăn cơm, sau đó không lâu, nàng buông đũa cùng lúc với Gia Minh ăn như lang thôn hổ yết, Gia Minh lắc đầu:

"Xem ra năng lực chịu đói của Ninja đúng là tốt..."

"... Phía dưới có một chiếc ô tô con màu đen, chắc là mục tiêu giám thị của cảnh sát, vừa rồi chúng ta thấy nữ nhân kia, là người xuất hiện ở lầu 2 trên căn nhà đối diện. Trên sân thượng của tòa nhà có nhiều cây cảnh được chăm sóc, chắc là có người ở trong một thời gian dài rồi, gian phòng mà bọn họ thuê chắc là ở tầng 2. Số lượng cảnh sát giám thị có 5 người, bọn họ sẽ trốn không thoát..."

Nghe Nguyệt Trì Huân như vậy suy đoán, một lát sau, Gia Minh nhàn nhạt cười cười:

"Ừ, cứ dựa theo cách suy đoán của cô đi, đám cảnh sát giám thị này thực sự rất ngu, hôm nay bọn họ mà không thấy gì, chắc chắn ngày mai sẽ tìm cách gây khó dễ. Người trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh một khi phát hiện ra động tĩnh thì chắc chắn sẽ hành động... Hơn phân nửa là không có kết quả, cho nên bài tập của cô ngày mai chính là: ngày mai, mượn lực lượng cảnh sát cũng được, hay tự mình xuất thủ cũng được, trong phòng kia có 5 người, giết 3 tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.