Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 178: C178: Trên Đường Tới Đường Gia



Trước khi vào chương mới, tôi muốn giới thiệu cho các bác một tác phẩm của một anh bạn tôi mới viết. Các bác có thể vào  xem, nếu thấy hay thì hãy cho bác ấy một sao, bình luận đóng góp ý kiến để bác ấy hoàn thiện được tác phẩm của mình thì càng tốt.

Vì wattpad không hỗ trợ truy cập link nên tôi sẽ để tên của bác ấy. Các bác chỉ cần lên phần tìm kiếm, gõ takerukazuhiko(Tên tác phẩm: Đế vương chi đạo) và truy cập vào phần hồ sơ, sau đó vào đọc thôi.

Cảm ơn.




Trên đường cao tốc, một chiếc xe hộ tống phi nhanh với tốc độ cao, mặc kệ những tiếng chửi rủa, còi hú lên phía sau, chiếc xe không có ý định chậm lại, dường như còn đang tăng tốc.

Phía trong xe, Emy sợ hãi ngồi co lại thành một đoàn bên cạnh mẹ mình, hai mắt nàng rưng rưng chực khóc. Nếu không phải mẹ nàng vẫn đang ở bên cạnh, khả năng cao nàng đã òa lên nức nở rồi.

"Ngươi khóc cái gì? Vô dụng nữ nhân"

Một giọng nói mỉa mai vang lên bên tai nàng, Emy giật mình, hai mắt nhìn ra bốn phía hòng tìm ra kẻ nào đang nói. Không phải do tức, không phải do giận mà là do nàng đã quá quen thuộc giọng nói này.

"Đừng tìm...ta ở đây"

Lần này, không chỉ mình nàng nghe được, mà ngay cả mẹ nàng cũng đồng dạng nghe rõ. Cả hai người thần sắc có chút kinh ngạc, nhìn về đoàn hắc vụ đang lơ lửng ở băng ghế ngồi trước mặt, đang lơ lửng giữa không trung. Và chỉ vài giây sau, nó dần hội tụ lại thành một hình dáng con người, đúng hơn là của một thiếu niên mà thiếu niên này nàng có thể nhận ra.

Emy mừng rỡ, hận không thể lao lên ôm lấy Yami, chỉ có thể yếu ớt kêu nhỏ một tiếng

"Yami! Ngươi đến rồi!"

"Phải, ta đã đến"

Hắn nhàn nhạt cười, đôi mắt lạnh lẽo liếc về phía mẹ Emy

"Ngươi không định giải thích gì sao?"

"Giải...thích?"

Hắn lắc đầu tà tà cười lên một lần nữa, dường như cho tới nước này, nàng vẫn chưa chịu nói ra sự thực. Nàng giấu vì lý do gì? Chẳng phải điều đó là vô nghĩa hay sao? Tới lúc đi tới điểm dừng cuối, mọi chuyện sẽ lộ rõ, chi bằng để cho Emy biết được sớm hơn.

"Đường Tuyết...ngươi nghĩ tình báo của Ảnh Tử Đoàn rất yếu kém?"

Đường Tuyết hay nói đúng chính là mẹ của Emy giật mình, thần sắc đầy sự hoảng loạn. Muốn nói gì nữa nhưng kết quả lời nói chưa ra khỏi đầu môi liền phải nuốt vào. Ảnh Tử Đoàn đúng thực tình báo không thể coi thường, bởi nó còn lớn mạnh hơn Thập Tự Đoàn tới mấy phần, khả năng thân thể thực của nàng, của Emy và tất cả thông tin của Đường gia đã bị thiếu niên này nhìn hết. Nhưng...đang sợ chính là hắn xuất thân phận ở trong Ảnh Tử Đoàn, có thể ra lệnh cho người tìm kiếm thông tin của một đại gia tộc như Đường gia, chức vụ phải cao đến đâu? 

"Ngươi...là gì trong Ảnh Tử Đoàn?"


"Ừm?"

Hắn tựa má mình vào nắm đấm, hai chân bắt chéo nhìn Đường Tuyết, có vẻ như sức ảnh hưởng của Ảnh Tử Đoàn vang dội rất xa a? Tới cả Đường gia to lớn như thể cũng phải chịu lui tám phần, không chỉ như vậy mà một kẻ đào tộc như Đường Tuyết cũng phải sợ hãi.


"Ta không có chức vụ gì...nhưng đoàn chủ của chúng bị ta đánh cũng chẳng dám nói nửa câu đâu"

Một tia sét nổ ra trong tâm trí của Đường Tuyết, đánh mà không dám phản kháng, vậy không phải hắn còn to lớn cả một đường chủ Ảnh Tử Đoàn hay sao?


Nàng có một chút nhìn không thấu thiếu niên này, nếu bình thường hắn nói ra một câu như vậy, nàng sẽ chẳng bao giờ tin, thậm trí có lẽ còn khinh thường nhưng hiện tại, với khí chất, việc làm, năng lực mà hắn thể hiện ra, đã khiến nàng triệt để tin chẳng còn một chút nghi ngờ. Ở đô thị này từ bao giờ đã nuôi dưỡng ra một kẻ nguy hiểm như thế này?  Hắn mới mười mấy tuổi? Phía sau lại có một thế lực to lớn chống lưng như vậy, sau này lớn lên không biết sẽ gây lên sóng gió gì tại đây. Tưởng tượng tới khi đó, đừng nói là Đường gia còn hai phần không lùi bước cũng phải chịu nhục mà lùi đi toàn phần, không cam lòng cũng phải cam lòng! Hiện tại đã là kẻ đáng gờm như vậy, sau này tương lai...khó để mà biết được.

Nhận ra suy nghĩ từ trong sâu thẳm con ngươi của Đường Tuyết, Yami không tự chủ được bật lên một nụ cười giễu cợt. Nàng cứ nghĩ rằng hắn kinh khủng bao nhiêu, thực tế hắn lại kinh hãi bấy nhiêu. Có những thứ nàng chỉ tưởng tượng ra, đều là vô nghĩa.

"Vậy...Đường gia...Đường tiểu thư, là ngươi kể ra hay là để ta kể giúp ngươi?"

Bị tới đường cùng, Đường Tuyết khổ sở không cách nào nói ra, giờ đây phải cam chịu để nói. Nàng biết, mọi thứ đã lộ hết, chi bằng nói ra toàn bộ sự thực để Emy biết.

Nàng cắn răng, giọng lí nhí bắt đầu cất lên

"Ta nói...nhưng trước đó..."

"Yên tâm, kết giới cách âm đã dựng, các ngươi có la hét chúng cũng không nghe thấy gì đâu"

Nàng gật đầu

"Có thể ngươi đã đọc qua tư liệu về ta, vậy ta cũng không giấu ngươi nữa. Ta là Đường Tuyết, con gái út của Đường gia gia chủ, Đường Kì. Về Emy, con bé hiện tại đang sử dụng tên giả, tên thật của nàng là Đường Tĩnh Nhu, sau khi nàng được hạ sinh, không biết bằng một cách nào đó, Đường Kì ông ta có thể biết được thiên phú tu luyện của Tĩnh Nhu, muốn đoạt lấy nàng. Nhân lúc ta và ông ta phát sinh xung đột, hơn nữa còn dựa vào cuộc hôn nhân của ta và chồng không được chấp thuận, ta cùng chồng mình ôm theo Tĩnh Nhu chạy xa khỏi Đường gia, tìm một đô thị xa nhất cách thật xa Đường gia để có được một cuộc sống an ổn nhưng...đáng tiếc rằng, ta đã quá coi thường hệ thông tình báo của Đường gia, một tuần trước ta nhảy ra khỏi cầu mục đích để chúng không nắm bắt được"

" Thiên phú?"

Hai mắt Yami nhìn về phía Đường Tĩnh Nhu đang sững sờ, cố gắng tiếp thu thân phận thực sự của mình, trong đồng tử đen củ mình chợt lóe lên một tia huyết sắc.

"Thiên phú này...thủy hỏa biến dị"

"Ngươi biết!?"

Đường Tuyết kinh ngạc hỏi, đừng nói là tình báo, ngay cả Đường Kì cũng chỉ biết thiên phú của Đường Tĩnh Nhu nghịch thiên còn không rõ là loại thiên phú gì, kể cả nàng cũng không thể nhìn thấu nhưng hắn chỉ bằng một ánh nhìn liền biết rõ thiên phú của Đường Tĩnh Nhu...Đường Tuyết nghi ngờ Yami hắn là một lão quái sử dụng một loại tà thuật gì đó để quay trở về thời trẻ hoặc thậm trí là đoạt xá cơ thể thiếu niên này.

"Thiên phú này...coi như con gái ngươi gặp may mắn"

"May mắn?"


"Loại này thiên phú, thủy hỏa khắc nhau, một trong hai sẽ xung đột không để nhau thoát ra ngoài. Mà muốn làm chủ nó, ngay từ nhỏ các ngươi phải phát hiện sớm để nàng ngâm mình trong dược liệu nhằm dung hòa chúng. Mà hiện tại, nàng đã bao nhiêu? Hai mươi mấy tuổi, nhưng cả hai vẫn khắc chế nhau, đó chính là điều may mắn. Ngươi nên hiểu, hiện tại nếu như thuộc tính hỏa bùng phát, cả khuôn mặt nàng sẽ trở nên cực kì xấu xí, vì là hỏa nên nó sẽ thay đổi màu sắc tố da của nàng, còn nếu là thủy bùng phát, coi như nàng có xinh đẹp đến cỡ nào, đều sẽ bị biến dạng"

"Còn...nếu là cả hai cùng bùng phát...?"

"Nàng sẽ chết"

Cả hai giật mình, lo sợ nhiều nhất vẫn chính là Đường Tĩnh Nhu, gương mặt xinh xắn của nàng tái mét lại, tựa như bản thần nàng bất cứ khi nào cũng có thể chết.

"Nếu từ nhỏ ngươi đã dung hòa được chúng, khi bộc phát, ngươi sẽ an toàn nhưng hiện tại, ngươi chỉ là một cơ thể con người yếu đuối, nguyên tố biến dị không phải sẽ khiến cơ thể ngươi tự bạo hay sao?"

"Yami...ta không muốn chết...cứu ta..."

Đường Tĩnh Nhu không tự chủ được lao về phía trước muốn ôm lấy hắn cầu cứu, đang tiếc cho nàng, hắn lại chẳng phải mẫu người thương hoa tiếc ngọc. Một tay hắn đưa lên, bóp giữ chặt lấy khuôn mặt trái xoan của nàng, đồng thời thô bạo đẩy nàng về chỗ ngồi cũ. Nàng xoa xoa cái mũi vừa bị chẹt lại của mình, có chút sinh khí nhìn hắn, nhưng chẳng dám làm gì.

"Ngươi cuống cuồng cái gì? Ta còn chưa nói ngươi sẽ chết"

Hắn khinh bỉ nhìn nàng, nhân cơ hội ôm lấy hắn? Mơ tưởng đi! Tại sao hắn không nhận ra nàng ta là một nữ lưu manh cơ chứ?

"Thật sao? May quá, nghe ngươi nói ta còn tưởng mình sắp..."

"Đừng vội mừng, ngươi đừng quên mình đang bị Đường Kì bắt về, khả năng cao lão có cách để kích phát tiềm năng của thiên phú, chỉ cần một lần kích phát coi như ngươi không chết cũng tàn phế"

"Ta phải làm sao!?"

Đường Tuyết Nhu ngu ngơ hỏi lại, nói hiện tại nàng có thể nương nhờ vào Yami cứu mình trốn thoát, nhưng trốn một lần, hai lần nàng còn có thể trốn được bao nhiêu lần nữa trước khi bị phát hiện và bắt trở lại. Cho nên nàng có thể trốn được một phút giây nhưng cả đời đều không thể. So với Ảnh Tử Đoàn, Đường gia chỉ là bãi rác, thế nhưng hướng ra xã hội, Đường gia chính xác là một con quái vật vô cùng to lớn. 

"Ngươi phải làm sao ư? Rất dễ, đưa ta Huyết Hải Trâm, đổi lại...ta sẽ vớt ngươi một mạng"

"Không được! Đây...đây là của mẹ đưa ta"

Hắn không quan tâm cho lắm, vừa nhìn Đường Tĩnh Nhu lại liếc qua Đường Tuyết một cái, hai mắt tà mị híp lại, ý muốn nói rằng hoặc ngươi đưa ta Huyết Hải Trâm hoặc con gái ngươi bạo thể mà chết. Đường Tuyết cắn răng, đây không phải là do hắn ép buộc, hắn đang để nàng lựa chọn giữa Huyết Hải Trâm và sinh mạng con gái nàng, nếu nàng lựa chọn không đưa, con gái nàng sẽ chết và khi đó hắn không phải cũng sẽ có được Huyết Hải Trâm hay sao? Chi bằng đưa hắn Huyết Hải Trâm, vừa bảo toàn được sinh mạng Đường Tĩnh Nhu.

"Tĩnh Nhu...giao cho hắn Huyết Hải Trâm đi..."

"VÌ sao mẹ!? Đó không phải đồ do bà ngoại để lại sao?"

"Ngươi hiện tại là tình cảnh nào rồi? Ngươi lựa chọn mạng sống hay lựa chọn kỉ vật?"


"Ta..."

Run lẩy bẩy.

Đường Tĩnh Nhu có một chút không muốn giao ra, trước áp lực từ mẹ mình và trước mạng sống mình, nàng đành miễn cưỡng đưa cây trâm ra trước mặt Yami, u oán nhìn hắn. Rõ ràng là tên tham lam, khó ưa.

Yami tiếp lấy Huyết Hải Trâm, lập tức từ trong ngực hắn Diệt Thiên Chùy Thủ và Hồng Viêm Chi Lam phát sáng rực rõ, cộng hưởng sức mạnh với nó, thêm một điều đặc biệt nữa chính là khi hào quang bảy màu phát ra, Thiên Điểu Quang Hoàn giống như động đây, nhưng chỉ là trong giât lát trước khi nó im ắng trở lại.

Sự cộng hưởng của ba cổ vật chỉ có riêng Yami thấy, người khác nếu có, cũng chỉ cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào, thượng cổ chảy xiết xung quanh cơ thể của mình. Yami hắn hít một hơi, nguồn năng lượng này...tuy rất yếu nhưng đã phần nào chứng minh được sự hoang ảo củ nó. Một khi năm cổ vật ở sát gần nhau, vũ trụ tất sẽ có dao động. Lần này...hắn không tin rằng mình bại thảm trong tay Yami No Kami, chí ít rằng sẽ không tới nỗi phải trốn vào hư vô.

Hắn cười thảm, trong tiềm thức bỗng nhiên nhớ lại một đoạn hội thoại. Bởi di chuyển tới Đường gia còn rất lâu, vậy nên hắn nhanh chóng thả trôi tiền thức của mình vào từng dòng kí ức xưa cũ, dù xưa nhưng hắn rõ ràng.

Từng dòng hội thoại dần vang vọng trong đầu hắn

"Phàm nhân...ngươi biết vì sao ta không giết ngươi khi biết ngươi có quan hệ với con gái ta không?"

"Không...ngươi hãy nói thẳng"

"Ngươi biết đấy, ta dù là mẹ nàng nhưng không thể trở thành một thế hệ Yami No Kami bởi ta không đủ tàn bạo, vô cảm"

"Ngươi thấy con bé rất tàn bạo phải không? Nhưng...nó chung quy cũng chỉ là một đứa con gái, dù nó có tàn bạo đến nhường nào, khi ở trước mặt ngươi, nó liền lộ ra một mặt yếu đuối của nữ nhân"

Yami khi đó cau mày

"Ngươi hãy nói thẳng"

"Vậy để ta nói thẳng, ngươi không thể trở thành Yami No Kami, làm chủ Thần Chủ Tinh Trụ như nàng nhưng...ngươi có đủ tàn bạo, đủ vô cảm để đảm nhận Yami No Kami"

"Vậy nên?"

"Ngươi...phải là bóng tối của nàng"

Ngươi...là Yami mà nhỉ?

Bởi phía trong bóng tối...phải có hắc ám!







Yami từ từ mở mắt...những lời này hắn chưa bao giờ quên.


Hắn không đủ khả năng để trở thành Yami No Kami nhưng hắn có thể gieo hắc ám trong hắc ám. Biến Yami No kami hiện tại tàn bạo giống như cái cách mẹ nàng nói.


Tuy hắn không nghe theo sắp đặt của nàng nhưng...hắn suy cho cũng cũng không thoát khỏi vận mệnh an bài.

Nghịch luân hồi, bất tử? Có thể nhưng...dù là mẹ nàng, hay nàng, kể cả hắn cũng không thể thoát khỏi định mệnh an bài.

Vì sao? Bởi mẹ nàng...là do một tay hắn giết!












































Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.