Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 65: C65: Trẻ Đi Lạc



<Goshujin-sama.....>(Valkyrie)
<ồn ào quá.....có để ta hưởng chút ?>(Haruto)
Haruto hờ hững đáp lại,từ nãy tới giờ đã là hơn 15 phút và Valkyrie cứ thế mà mè nheo Haruto nhưng những thứ thoát ra từ miệng cậu chỉ có "đừng làm phiền ta" hay là" đứa trẻ rắc rối này...." mà cứ thế bỏ mặc Valkyrie đang sắp khóc đến nơi,đôi mắt rưng rưng ngấn lệ,chỉ trực chờ tan vỡ mà oà lên khóc.
Trong lúc như thế,nếu như tiếng khóc của Valkyrie mà ồn ào tới mức làm cậu cảm thấy khó chịu thì việc cô ta trở lại cái nơi cô ta từng đến bằng một cái xách cổ áo mà ném đi là việc không thể ngăn cản.
Mặc cho mọi người đang nhìn mình bằng ánh nhìn khó chịu có chút giận dữ vì cách cậu ta đối đãi với cô bé kia thự sự không thể chấp nhận nổi. Đã có nhiều cô gái vì khuôn mặt dễ thương của Valkyrie mà đi tới mắng Haruto nhưng chỉ có một điều đi ra khỏi miệng cậu
<hửm? Cha mẹ mấy người nuôi là để mấy người lo chuyện bao đồng?>(Haruto)
Chỉ một câu như vậy,những người đó không thể cãi được nữa mà đi vào đám đông,chỉ đợi ai đó tới mà cứu cô nhóc kia khỏi tên ác ma đội lốt người này.
Và rồi họ cũng đến,những khuôn mặt quen thuộc này,hai người đi tới mà cắp nách cô bé kia về phía mình,thì ra là Rinko và Ruru.
<nè! Cách cậu đối xử với trẻ con là như thế này đó hả?>(Rinko)
<trẻ con? Nực cười thật>(Haruto)
Ngay cả khi mang hình dáng trẻ con lớp chồi này,hiếm ai có thể nghĩ bên trong vỏ bọc đó là một thiên thần với hàng nghìn tuổi? Haruto cười mỉm.
<thị giác cậu có vấn đề? Hay cậu cố tình giả ngốc thế!?>(Rinko)
<ừ ừ,tôi cố tình đấy>(Haruto)
Một tình cảnh éo le,một người thì ra sức cho người hiểu,còn người kia thì ngoáy tai mà bỏ những lời kia từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia. Cho tới khi cô bé lên tiếng
<Goshujin-sama.....em muốn gặp goshujin-sama>(Valkyrie)
Cô bé liên tục với tay tới nơi Haruto ngồi với đôi mắt long lanh ướt lệ,cô đã chịu quá đủ mùi vị của cô đơn rồi,một thiên thần chính gốc đâu thể xuống nhân giới? Cô liên tục bị những cảnh vệ truy đuổi rồi cuối cùng phải tự ấn chú lên thân mình cạn gần hết năng lượng mới trở thành cơ thể một mẩu như kia.
<anh làm trẻ con khóc rồi .....Haruto xấu tính quá>(Ruru)
Ruru chỉ tay vào Haruto mà nói xong quay ra xoa đầu Valkyrie để dỗ dành
<Nín nào.....anh ấy chỉ ngồi ngay kia thôi,em đừng khóc>(Ruru)
<nhưng em nhớ ngài ấy,em nhớ goshujin-sama lắm>(Valkyrie)
Cô tự mình nhảy xuống khỏi vòng tay của Rinko rồi chạy đến với những tiếng *tap tap mà ôm chầm lấy kẻ đang thở dài trong phiền muộn kia. Một kẻ thì khóc còn một kẻ thì lạnh,chẳng biết cái bầu không khí khoa diễn tả này nhưng ai cũng thế,ai cũng cảm thấy người cô đơn nhất vẫn là cô bé kia.

Haruto đã thức tỉnh mà thay đổi nhưng cách cậu đối xử và chăm sóc trẻ con thì vẫn còn,cậu xoa xoa đầu Valkyrie
<khóc lóc không giải quyết được vấn đề gì đâu,cho nên hãy nín nhanh>(Haruto)
<những lời đó mà gọi là dỗ trẻ sao!>(Ruru/Rinko)
Cả hai day day thái dương mà bình phẩm,chẳng biết cái tên này đã đánh mất đâu cái cách đối sử và nói chuyện với trẻ con rồi,mới có nửa tháng thôi mà?
Mọi chuyện không hề thay thế được rằng Haruto đang cố tránh khỏi những sự phiền hà nhưng cô bé lại khác,đôi mắt sáng lên hẳn,không trong trạng sắp bùng nổ cảm xúc mà oà khóc ,đang dụi mặt vào lòng Hảuto.
<có việc gì dẫn tới việc nhóc đến đây tìm ta? Valkyrie?>(Haruto)
Mặt cô biến sắc trầm trọng,một phân do năng lực đã hạ đến mức trầm trọng,hai là có một số việc cần báo cho Haruto gấp.
<thực ra.....thiên giới....đã.....>(Valkyrie)
Không còn đủ sức trụ bám lại,cô bé ngã ngay lập tức,Haruto nhanh chóng dang tay ra phía sau đỡ cô bé.
<Tán tâm độc ? Sao lại bị trúng cái thứ chết tiệt này chứ?>(Haruto)
Tán tâm độc,như cái tên của nó! Chỉ cần bị dính một chút vào da,nó sẽ bắt đầu tự động xuống dưới lỗ chân lông mà bắt đầu tán ra cơ thể,thứ độc này không thể bị chửa khỏi bởi thứ hồi phục của cậu,nhay cả khi giết cô bé rồi hồi sinh thì có lẽ thập tử nhất sinh,khả năng sống mong manh,vì sao nó lại mạnh? Do cái kẻ đó trên thiên giới ngu ngơ rỗi việc mà làm ra rồi vứt loanh quanh,giờ kẻ nào đó đã lấy được mà dùng nó lên người Valkyrie khi cô cố trốn ra khỏi thiên giới,cậu đã ngờ ngợ về kẻ đó. Bỏ mặc nó qua một bên,cứu người quan trọng. May mắn thay ở thời đại này chưa mất những thứ đó,chỉ cần 4 nhân sâm nguyên chất ngàn năm cô đọng lại và cho thêm chút năng lực quang của cậu,khong những dứt hẳn mà còn có thể tự đưa mình lên tầm cao mới,kéo dài tuổi thọ gấp hẳn người bình thường. Còn về nơi cậu định kiếm? Nhân sâm lại nguyên bản với nghìn năm thì không phải  nơi đâu cũng có. Theo cậu tính thì thời gian để độc phát tác giết chết người là trong 6 tiếng nữa,đủ chán thời gian để cậu đi thu thập một chút dược bào chế thuốc,mà có một nơi cậu có thể tới.
<cô bé bị làm sao vậy?>(Ruru)
<hãy giữ con bé một lúc,nó bị trúng độc rồi>(Haruto)
<độc!? Đúng rồi! Rinko-san! Hồi phục,hồi phục!>(Ruru)
<đừng có mà truyền phép hồi phục vào!>(Haruto)
<vì sao chứ! Con bé nhợt nhạt quá! Mạch đập cũng không thông suốt! Cô bé sẽ chết trong vào giờ nữa mất!>(Rinko)
<đừng bao giờ hồi phục! Vì đây là thứ độc đảo ngược,nếu mấy người mà truyền thì con nhóc sẽ chết trong vài phút nữa đấy! Chưa kể rằng nó sẽ len lỏi qua dòng nội khí mà vào cơ thể mấy người>(Haruto)
<không thể nào....>(Ruru)
<hãy trông nó một chút! Tôi đi kiếm chút đồ>(Haruto)
Cậu đi bộ ra ngoài một cách thong thả,trông chẳng giống cứu người chút nào.
<gia tộc Fubuki,ta đến đây>(Haruto)

Định vị địa lợi,nhìn xa trông rộng,bất cứ thứ gì cũng không thể vượt qua kẻ này,mệnh danh "nhãn vương"(đề cập tới ở cuốn 1)
Còn về nơi đó?
Cậu đã sớm biết rằng,cuộc tìm tới này cũng là một cuộc gặp gỡ.
____________________
Fubuki là gia tộc với nhiều năm cho ra đời các võ sư cực kì mạnh mẽ ,chỉ riêng nơi đây đã có rất nhiều chi nhánh võ thuật trên toàn thế giới,võ thuật nơi đây tồn tại hai dạng di chuyển linh hoạt,một là tốc hai là kĩ,hai thứ hoà với nhau tạo thành những nước đi uyển chuyển như rồng bay,những cú đấm mạnh mẽ sánh ngang với hổ vồ. Đây cũng là nơi chuyên buôn bán những thứ quý hiếm như những loại thuốc bách bệnh,giảm đau,xoa bóp trị liệu,bồi bổ rất rất nhiều.....nhưng thứ họ không hề công khái bán đó là nhân sâm ngàn tuổi mới hái. Vì biết trước điều này nên cậu đã ghé "thăm".
Đứng ở quầy tiếp tân,cậu hỏi
<ta muốn kiếm vài thứ>(Haruto)
Cô tiếp tân quay ra,thì ra một cậu học sinh,học sinh thì ở một nơi đắt đỏ,xa hoa này để làm gì? Không đủ dư mua đồ thì đi lẹ,cô không muốn tiếp những kẻ ít tiền,đến chỉ để ngó qua rồi đi lẹ.
Chính cậu cũng vậy,nếu là loại quả ở trên thiên giới thì chỉ cần tới 1 quả là đã ra cả một bao thuốc như vậy nhưng ở đây chỉ có nhân sâm nguyên bản ngàn năm mới có đủ số chất trong đó.
<ta muốn mua 4 củ nhân sâm.....>(Haruto)
<nhưng liệu quý khách có đủ....>(tiếp tân)
<tiền sao? Tiền thì không là vấn đề đối với ta,chỉ cần hang đúng chất và vừa lượng,bao nhiêu cũng có>(Haruto)
<vậy thì thứ ngài đặt là nhân sâm....>(tiếp tân)
<ngàn năm>(Haruto)
Cô bất giác giật mình mà ngẩng mặt lên,kẻ trước mặt đang nở mộ nụ cười đắc thắng,vì đâu mà hắn biết? Có kẻ nội gián trong gia tộc? Hay hắn đã từng qua lại? Cô có chút sợ hãi.
<sao? Đừng mở miệng nói với ta là không có?>(Haruto)
Kẻ này đã nắm được bí mật,không thể để hắn rời khỏi. Cô búng tay ra hiệu cho cảnh vệ ra để mục đích đánh hắn ,cho đến lúc tàn phế mà không không mở miệng được nữa.
*póc
*póc

*póc
*póc!
Bốn búng,cảnh vệ không đi ra làm cô bối rối
<tiếp đón khách như thế sao?>(Haruto)
Rồi không biết từ đâu,bốn kẻ cảnh vệ bay ra từ bốn hướng đâm vỡ nát cả mảng tường,cô tiếp tân kia sợ hãi ngạ xụp xuống.
<để để ta nói đến lần thứ hai,nhân sâm ngàn năm ở đâu?>(Haruto)
<thưa....thưa...thừa ngài,ở đây không có ạ>(Tiếp tân)
*bùm!
Một mảng kệ chứa những thứ quý dược cháy tan thành tro,áp lức đẩy cô gái bay lên phía trước mà va đầu vào chiếc bàn,cô sợ hãi ngẩng mặt lên lần nữa,cô cảm nhận rằng nếu mình không ngẩng mặt mà nghe kẻ trước mặt nói,cái mạng cô sẽ không giữ được.
<ở đâu?>(Haruto)
<điều này kẻ hèn không biết,chỉ biết rằng đó là bí mật của gia tộc Fubuki>(Tiếp tân)
<Tch! Vô dụng đủ đường! Nếu ngươi đã không biết thì để ta tự lết xác đi tìm>(Haruto)
Theo hướng mời gọi của nhân sâm,cậu bước tới đó,một bước chân như nghìn bước chân,tưởng như đang dạo bộ nhưng tốc độ không tưởng,sớm đã mất hút khỏi tầm mắt cô tiếp tân may mắn kia
<trên đời còn những kẻ quái vật như vậy sao? Đúng là mình ếch ngồi đáy giếng,nói gì nghe nấy>(tiếp tân)
Rồi đôi mắt cô bắt đầu nhắm lại,cô ngất xỉu ngay tại chỗ vì áp lực đè nén.
Còn về Haruto? Đi tới chính đường ung dung tự tại,nơi đâu hắn lướt qua,nơi đó có người ngã,không hề thương tiếc kẻ nào,nam đánh ,gái đánh,tất cả nhưng thứ gì cản đường đều chịu chung số phận,ngất hoặc nằm đó bất lực mà nhìn cậu di chuyển,không ngoảnh mặt lại nhìn,coi thường những kẻ yếu những không biết vị trí của mình.
<Ha....Haruto?>(Hitomi)
Tiếng gọi trong trẻo ngân vang lên trong chính đường,cậu đã đề phòng được trường hợp này bởi kẽ xuất thân của cô gái bạn học này có lẽ hơi cao,Fubuki Hitomi.
Nhưng cô lại không theo võ học mà đang trên con đường trở thành một ca sĩ như Juko,không ngờ cô  dám đối mặt với gia đình mà kể hết cuộc hành trình làm anh hùng của mình.
Hitomi nhìn xung quanh,toàn bộ mọi người đều la liệt dưới đất,chỉ còn một người đứng vững cô đã biết là ai,chẳng lẽ.....
<cậu đã ra tay với họ?>(Hitomi)
Tưởng rằng là một cuộc gặp lại sau vài tuần không gặp nhưng điều khiến cô lạ lẫm nhất đó là ánh nhìn của Haruto,già dặn hơn tuổi,ánh mắt từng trải,và hơn hết là sự nguy hiểm toát ra từ những cử chỉ nhỏ nhất.
<đúng,là tôi>(Haruto)
Không quan trọng đó là ai? Nhiệm vụ là trên hết

<Tại sao chứ?>(Hitomi)
<bởi vị tôi cần nhân sâm ngàn tuổi>(Haruto)
Một thứ quan trọng như vậy,đến cả cô cũng không được phép đụng vào huống chi người trước mặt cần tới nó,cô muốn giúp nhưng điều đó là bất khả thi,khả năng cô được vào trong buồng kính bảo quản là rất nhỏ,hay cứ nói là không bao giờ.
<kể cả cô cũng muốn ngăn cản!>(Haruto)
Tch! Cư như cậu chỉ vì mấy cái nhân sâm mà hại người ấy! Nhân sâm thường thì tìm ở đâu chẳng có nhưng cái cậu cần là tinh hoa nằm trong cái thứ ngàn năm kia.
<đừng thách thức khả năng chịu đựng của tôi,một là tránh ra hai là nằm đất>(Haruto)
<ồn ào quá! Kẻ nào làm phiền!?>(Kaga)
Fubuki Kaga-mẹ của Hitomi với tài năng võ học thiên bẩm đủ những khả năng cần thiết của nữ giới cầm-kì-thi-hoạ,cả vẻ đẹp cũng được sánh ngang với những cô siêu mẫu nhưng võ học và võ học,kiến thức của những võ sư chỉ có đấu và biết rồi nể phục,ngoài ra những thứ khác,tất cả đều không quan trọng. Với bộ kimono đen ,bà bước ra
<ồ!? Thì ra là một đứa nhóc! Đánh bại được bằng này người chứng tỏ thực lực không có tồi>(Kaga)
<ta không dám nhận,nếu đó là một lời khen thì hãy nhường đường>(Haruto)
<để?>(Kaga)
<nhân sâm ngàn năm>(Haruto)
<ồ? Trẻ tuổi lớn tiếng? Muốn  cầm thứ đó trên tay chưa chắc có tiền là đã mua được>(Kaga)
<ta không cần biết! Chắc ngươi đã nghe Hitomi kể? Liệu người còn dám thách thức ta?>(Haruto)
<dù biết rằng con gái ta không nói dối nhưng cậu có cảm thấy rằng mình kiêu ngạo?>(Kaga)
<nhiều lời! Ta cần phải cứu người chứ không đứng để nói chuyện với ngươi>(Haruto)
Vẩy tay một cái,cả nóc chính đường tan biến vào trong hư vô,thổi bay luôn cả Kaga đang kinh ngạc về điều vừa rồi,bà ta đứng dậy,đúng là sức mạnh của thần linh,khoing thể nhầm lẫn nó,phá huỷ cả thực tại mà không xảy ra chút dấu vết gì ,đúng như lời Hitomi kể.
<còn về cô Hitomi,đừng lẽo đẽo theo tôi nữa>(Haruto)
<vì.....vì sao chứ?>(Hitomi)
<vì ngay từ đầu thứ tình cảm đâu phải là thứ cô dành cho tôi? Cô chỉ tiếp cận tôi như cái khiên để đỡ đòn thôi>(Haruto)
Đúng! Chính xác là như thế! Ngay từ đầu gặp mặt,Hitomi đã không ưa gì Haruto,nhưng tình cảm sau này là thật,nhưng cô không thể chối cãi thực tạo rằng,cô đã từng chỉ coi Haruto như là một công cụ bảo vệ mình.
Cả hai người đứng đó,để cho Haruto bước qua mà tiến khu bảo quản,tước đi 4 cây nhân sâm của tạo hoá.
Cứu người? Hay đi gây chuyện?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.