Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 40: Mâu Thuẫn



Tư Nam lớn giơ cú đấm chốt hạ, Tư Nam bé liền dùng chân đá phăng vào ngực khiến anh ngã nhào ra đất. Kế tiếp, cậu ta lao tới nhấc anh đứng dậy rồi tung những cú đấm y như ban nãy anh dành tặng cậu.

Đến khi mắt Tư Nam lớn đã bầm tím, Tư Nam bé chốt hạ bằng một cú đá văng cả người anh ra xa.

“Đúng là một thằng ngu, đầu mày ngu muội tới mức sẵn sàng chết vì cái con nhỏ ấy sao? Tỉnh táo chút đi, nó định giết mày đấy! Chính vì con nhỏ đấy mà mày mới bị Thành Bắc giết một cách dễ dàng, biến mày trở thành một thằng vô dụng.” – Tư Nam bé xoay khớp bả vai vừa nói.

Tư Nam chống cự người đứng dậy, những cú đấm từ bàn tay nhỏ bé của cậu ta y như những cục đá nhỏ vậy, cơn đau đớn đang dần dần len lỏi vào sâu da thịt.

“Cái loại cầm thú như mày thì hiểu làm sao được, vì cô ấy chính là mục tiêu để tao tiếp tục sống. Thằng oắt con như mày chưa nếm trải đời chưa biết được đâu.”

“Tư Nam, có lẽ mày không biết, mày chính là tao và tao chính là mày, nhận thức của mày từ tương lai, mọi sự kiện mày diễn ra đều được chuyển về tiềm thức – đấy là tao. Tao chính là bản sao hoàn hảo của mày.”

“Mày chỉ là cái giấy nhựa cuộn tròn trong xó rác thôi.” – Tư Nam lớn vùng dậy chạy thật nhanh tay chuẩn bị vào thế.

Nhưng anh còn chưa chạm tới cậu ta đã bị Tư Nam dùng cước vả vào khuôn mặt đang bầm tím, Tư Nam lớn nằm xõng xoài dưới đất, anh bị thương tới nỗi một bên mắt đã sung to nhắm tịt.

Tư Nam bé ngồi lên người anh, vác cổ áo xách lên, gằn giọng đanh thép:

“Mày đang ở thế giới của tao, được dùng cơ thể của tao, sống cuộc đời của tao, tất cả mọi thứ mày đang làm để cứu cái con nhỏ đó đều là từ tao mà ra. Vậy nên ngưng lại cái ý định chống lại tao mà phải nghe mọi thứ tao yêu cầu."

Tư Nam lớn chỉ cười một cách thống khổ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cau có phía trước.

“Vậy thì giết tao đi, mày nói mọi thứ tao làm để cứu cô ấy nhưng mày đã làm gì? Mày chĩa cái khẩu súng chết tiệt đó mà bóp cò không chút do dự. Cô ấy chết rồi, tao sống cũng để làm cái quái gì chứ? Tao đ*o cần cái cơ thể gớm giếc này của mày. Cút đi cho khuất mắt tao.”

Tư Nam lớn nói trong nước mắt. Người duy nhất vừa là người thân vừa là người cùng anh đi hết chặng đường của tình yêu. Lệ Na chết rồi vậy thì hãy để anh chết cùng cô ấy.

“Khà khà, không ngờ tao của tương lai lại là một thằng ẻo lả yếu đuối thế này. Thật khiến tao xấu hổ. Được thôi, tao sẽ để mày sống tiếp với cái cơ thể này, để thực tế nó vả vào mặt cho tỉnh ra.

Lệ Na chưa chết, tao mới chỉ bắn vào sườn cô ta thôi!”

“Mày nói cái gì?”

Vừa mới dứt lời, Tư Nam bật mở hai con mắt ngay lập tức, hốt hoảng bật người dậy. Cậu nhìn xung quanh - vẫn là khu rừng nơi cậu chạy trốn.

Cảm giác choáng váng bắt đầu lan dần khiến Tư Nam khó khăn đứng dậy. Cậu không biết mình đã ngủ ở đây bao lâu rồi, nhưng thật mừng vì không bị ai đó đi ngang qua phát hiện.

Điều Tư Nam bé nói là sao? Lệ Na hắn không giết, tức là cô vẫn còn sống.

Trên môi Tư Nam bất ngờ nở nụ cười mãn nguyện. Tức thì cả người cậu bỗng nhẹ tênh lạ thường, sảng khoái hơn hẳn. Giờ chắc Lệ Na được đưa tới bệnh viện rồi, Tư Nam chưa thấy an lòng liền rời khỏi khu rừng định tìm tới ngôi nhà riêng của Lệ Na.

Đi bộ trên phố, Tư Nam có cảm giác như những người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu có để ý thấy mọi người nhìn mình rồi bàn tán to nhỏ gì đó.

Ban đầu cậu cũng chẳng quan tâm mà lướt nhanh cho đến khi nhìn thấy tờ giấy đang dán trên tường, tờ giấy đó in hình khuôn mặt cậu kèm theo hai chữ “Truy nã”.

Tư Nam xé nhanh tờ giấy, mắt cậu trợn tròn nhìn vào, đây đúng là cậu, nhưng mà ai là người làm.

Thấy mọi người đang dần vây xung quanh mình, có người còn mở điện thoại gọi điện, Tư Nam chạy thục mạng khỏi đây. Chạy một lúc thì đã tới biệt thự lúc nào không hay.

Ở đâ vây quanh là xe cảnh sát, Tư Nam trốn vào một góc tường nhìn lén vào khuôn viên bên trong, chỉ có cảnh sát và đám vệ sĩ của Đại Huy. Vậy Lệ Na đâu?

Có lẽ cô ấy được đưa tới bệnh viện rồi cũng nên. Ở Đại Thành này chỉ có duy nhất một bệnh viện nằm ở giữa trung tâm, từ đây đi bộ tới đó mất khoảng 45 phút, nhưng nếu đi ở trên phố rất dễ bị bắt gặp.

Trong lúc mảy may suy nghĩ, Tư Nam nghe thấy một viên cảnh sát ở trong đang nói chuyện qua bộ đàm, anh ta nói gì đó về việc cậu đã bị phát hiện đi trên đường 1A. Ngay lập tức viên cảnh sát huy động lực lượng nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà và lái xe đến nơi đó.

Tư Nam giờ mới có thể thở phào, bây giờ đi bộ đến đó dễ dàng rồi nhưng vẫn phải cảnh giác.

Cậu ngoảnh mặt rời đi, không hề hay biết có một bóng người lập lờ từ đằng xa cũng đang cất bước bám theo cậu.



Bệnh viện giờ vẫn hoạt động, Tư Nam ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn rằng không có cảnh sát hay ai đó bám đuôi cậu quanh đây. Khi đã xác định không có ai, Tư Nam mới bước vào.

Kỳ lạ là bệnh viện hôm nay lại không một bóng người, mặc dù trời cũng đã khuya rồi nhưng ít nhất cũng phải có bệnh nhân đi qua đi lại chứ, đằng này sảnh bệnh viện im ắng vắng tanh.

Chỉ có lễ tân đang ngồi lướt điện thoại ở quầy bàn, cô ta còn đang mải nhai kẹo cao su không để ý tới sự hiện diện của Tư Nam. Chỉ khi cậu ta đập nhẹ vào bàn, cô ta mới liếc con mắt ủ rũ sự chán trường.

“Cậu đến đây tìm ai?” – Nữ tiếp tân tỏ vẻ không quan tâm.

“À tôi cần tìm một bệnh nhân tên là…” – nói đến đây, Tư Nam mới sực nhớ ra cái tên Lệ Na là do cậu đặt cho cô chứ không phải tên thật của cô.

Ngập ngừng một hồi, Tư Nam mới nói:

“Tôi cần tìm một bệnh nhân vừa mới nhập viện, bệnh nhân nữ tầm khoảng 15,16 tuổi.”

“Chúng tôi có tiếp nhận một bệnh nhân như vậy vừa mới vào không lâu, có phải tên cô bé ấy là Lệ Na.”

“Đúng rồi, chính là bệnh nhân đấy.” – Tư Nam lộ sự vui mừng, cậu không ngờ cái tên chỉ là do cậu đặt mà cũng được ghi là tên khai sinh.

“Bệnh nhân ở tầng 2 phòng 215.”

Tư Nam vội cảm ơn, chạy lẹ lên cầu thang. Nữ tiếp tân ngoảnh đầu nhìn cậu đi ngay tức thì, cô thổi bóng kẹo đến khi nổ rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở ngoài cửa, tay ra một cái dấu hiệu nào đó.

“203, 204,… 205 đây rồi!”

Tư Nam có chút chần chừ chưa muốn vào vội, cậu đang loay hoay không biết nên giải thích gì với Lệ Na khi cô ấy tỉnh dậy?

Nói rằng cậu nhỡ tay? Chỉ là một sự bao che. Nói rằng người bắn cô ấy là một người khác chứ không phải Tư Nam? Một lời biện minh ngu ngốc.

Dù kết quả có thế nào thì Tư Nam cũng chỉ muốn bước vào thăm Lệ Na.

Tay nắm cửa xoay trái rồi bật mở, Tư Nam liếc nhìn vào rồi mới mở toang cửa, hai chân cậu bước đi chầm chậm tiến tới giường bệnh.

Chiếc giường được ngăn cách bởi lớp rèm, Tư Nam kéo rèm một cách chậm rãi, hồi hộp muốn xem tình hình của Lệ Na hiện tại như thế nào.

Lớp rèm khi đã thoát khỏi tầm mắt Tư Nam cũng là lúc một bàn tay đã nắm thành quyền úp trọn vào giữa mũi cậu.

Mũi cậu chảy máu, Tư Nam hét lên ngã xuống ôm lấy mũi.

Còn trước mặt cậu, một thân hình thư sinh đang xoay cổ tay, Đại Huy từ trên giường tiếp hai chân xuống đất, ánh mắt tràn đầy sát khí ám tử.

"Tư Nam." - Đại Huy gằn giọng tên cậu ta.

Tư Nam không thể đáp trả vì cơn đau từ mũi đã lan xuống tới miệng, máu mũi nhòe hết cả vùng má.

"Mẹ kiếp mày đứng lên cho tao."

Đại Huy túm cổ áo hất lên, tay nắm thành quyền đấm chéo hai bên má Tư Nam, cậu ta đấm mãi không có điểm dừng, sự tức giận không hề bị nguôi ngoai.

Cho đến khi hai bên má đã tím tái, mắt lờ đờ như kẻ buồn ngủ, miệng cậu ta ấp ớ không nói thành tiếng, Đại Huy mới dừng tay ném cậu ta trở lại đất.

Bóng người ở bên ngoài cửa cũng đã xuất hiện, đó là gã đàn ông đeo mặt nạ. Ông ta đã phát hiện ra Tư Nam ngay từ khi cậu đang đi trên phố, sau đó ông ta đã báo cáo lại cho Đại Huy để cậu kịp chuẩn bị đặt bẫy.

Ông ta nhìn xuống gương mặt của Tư Nam rồi lại nhìn lên khuôn mặt của Đại Huy.

"Tôi nghĩ thiếu gia hơi nặng tay rồi đó."

"Cái loại như nó thì vậy là còn nhẹ rồi." - Cậu ta nghiến răng cố nén sự tức giận.

"Vậy công việc của tôi đã xong rồi, tôi nghĩ đã đến lúc bàn về chuyện tiền nong."

"Tôi muốn nhờ ông thêm một việc nữa, nốt việc này là tiền sẽ gửi thẳng vào ngân hàng ông."

"Thiếu gia cứ nói."

"Tôi cần ông tìm tung tích cho tôi về 3 thằng này." - Đại Huy lôi trong túi ba tấm ảnh. "Đây là Mạnh Thần, Đồng Nhất và Giang Huỳnh."

Gã đeo mặt nạ nhận tấm ảnh nhìn qua sơ sơ rồi nói:

"Tôi cần làm gì với bọn chúng?"

"Bắt sống chúng về đây, tôi sẽ giải quyết."

Ông ta gật đầu rồi rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại người đứng người nằm.

Đại Huy nhìn khuôn mặt đã mặt mày sưng tấy, máu đã khô lại ở khoang miệng nên cũng không đành ra tay. Cậu lấy điện thoại từ trong túi gọi điện cho cảnh sát.

"Tư Nam, hi vọng ở trong trại giáo dưỡng mày sẽ nên người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.