Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 48: Kết Cục (2)



Một tay hắn bịt miệng, tay còn lại quàng xuống chân Lệ Na nhấc ngang người. Hai chân cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự đeo bám của gã bảo vệ.

“Ư… ưm… cứ…u…”

“Shhh! Im lặng nào cô bé, anh đây không thích con gái phản kháng.”

Nhưng cô càng phản kháng bao nhiêu thì càng làm hắn kích thích bấy nhiêu. Hắn bê cô ném xuống chiếc ghế băng, thân hình to lớn ngồi ở trên chèn ép thân thể mỏng manh đang ra sức vùng vẫy, cô hét lên trong sự sợ hãi nhưng ngay bị lão ép tay lên miệng.

Lệ Na đôi mắt hoen đỏ, nước mắt nhòe hết lên mặt. Lão ở trên cười một cách bệnh hoạn, dí mũi vào cổ gáy cô hít mạnh cảm nhận mùi hương cơ thể chưa qua nước hoa.

Nó thật hoang dại, khiến hắn không thể chịu đựng nổi, nổi hứng lên muốn cắn vào cái cổ của Lệ Na.

Lệ Na ứ đọng trong miệng chỉ có thể hét lên tiếng ồm dưới bàn tay to lớn của gã.

Cô không tìm thấy lối thoát, hai tay bị một tay hắn khống chế. Thân hình to lớn của hắn cô không đẩy ra được.

Hắn lè lưỡi, thở một hơi phà vào cổ Lệ Na khiến cô rùng mình, càng ra sức giãy giụa. Ngay khi chiếc lưỡi hắn chuẩn bị chạm tới da thịt cô, chiếc cửa bên ngoài bỗng vang cái “rầm”.

Lão giật mình ngước mắt nhìn phía cánh cửa, hành động ngưng lại nhưng chưa thu lại chiếc lưỡi, lão bất động nhìn chiếc cửa phát thêm tiếng “rầm” một lần nữa.

Đến tiếng “rầm” thứ ba, hắn đã thu chiếc lưỡi lại, rời khỏi thân thể cô bé tội nghiệp, lão cầm chiếc giá treo quần áo sẵn trên tay, rón rén trốn mình bên cạnh chiếc cửa, tay cầm chắc giá treo sẵn sàng vung ra bất cứ lúc nào chiếc cửa mở ra.

Khóa chốt đã méo cong, người ở bên ngoài vung cước đá thêm một cái, cánh cửa bật mạnh vào trong đập mạnh vào tường. Lão bảo vệ lập tức chòi người ra ngoài giơ chiếc giá treo lên cao chuẩn bị đập xuống.

Nhưng rồi khuôn mặt lão bỗng chốc tái nhợt, đôi mắt biết nói tỏ ra sự sợ hãi, cái giá treo trên tay đã buông lỏng rơi leng keng dưới đất.

Trước mặt hắn, một nòng súng đang chĩa từ dưới lên.

“Làm ơn, xin đừng bắn tôi!”

*Tạch*

Thân thể lão đổ nhào xuống đất khiến Lệ Na ở trong không biết có chuyện gì, bỗng cô thấy giữa trán của lão ta có một vết lõm sâu, rồi máu từ trong đầu tràn ra làm cô kinh hoàng, cô trợn mắt kinh sợ, nước mắt chảy xuống càng nhiều hơn, miệng ấp úng run run không thốt nên lời.

Phía trước Lệ Na, một bóng dáng quen thuộc bước qua cái xác ở dưới đất, khuôn mặt người đó càng tiến gần vào trong càng rõ hơn, Lệ Na khóc nấc vẫn cố liếc nhìn xem đấy là ai, rồi môi cô mấp máy.

“C-cậu… chủ?”

Tư Nam bước vào trong căn phòng đã tràn đầy ánh sáng, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ vô cảm, lãnh đạm.

Nhìn thấy cậu chủ, cô vừa mừng vừa sợ, mừng vì Tư Nam đã kịp thời đến cứu cô, một chút sợ hãi vì cú sốc ban nãy vẫn chưa nguôi dần.

Thấy cậu chủ không nói một tiếng nào khiến cô không thấy an tâm, Lệ Na định đưa tay chạm vào người Tư Nam thì bàn tay cậu ta đã bắt đầu di chuyển.

Súng của Tư Nam gắn ở nòng là ống giảm thanh nên không gây tiếng động cho bọn trẻ ở phòng cuối hành lang.

Lệ Na nhìn hành động của Tư Nam, rồi cái ánh mắt sắc lạnh nhìn cô không dứt, càng làm cho Lệ Na bất an rồi sợ hãi, cô lui người xuống, vừa lui vừa ra sức can ngăn.

“Cậu chủ, cậu định làm gì? Là em… em là Lệ Na đây…”

Tư Nam cũng bước theo bước chân của cô, tay vẫn cầm khẩu súng đã giơ thẳng hướng vào cơ thể Lệ Na.

Lưng cô đã chạm tới bức tường, hết đường lui. Tư Nam ở trước đã bước tới gần, đầu ống giảm thanh dí sát trên trán cô.

Cảm nhận cái chết đang cận kề, Lệ Na nghiến răng run sợ, mắt nhắm chặt chờ đợi ngón tay Tư Nam bóp cò.

“Cậu chủ, em xin lỗi…”

Nhưng vài giây rồi Lệ Na không thấy động tĩnh gì, không nghe thấy tiếng súng vang lên, cô từ từ mở mắt, đôi mắt nhắm chặt giờ nhìn đã nhòe đi, mất một lúc cô mới nhìn thấy khuôn mặt của Tư Nam đã hiện lên chút biểu cảm của tiếc nuối.

Khẩu súng trên tay rơi xuống làm Lệ Na hoảng lên một tiếng.

Tư Nam vội lấy tay ôm lấy đầu quay qua quay lại, cậu gầm lên một tiếng, dùng đầu của mình đập vào tường thật mạnh.

Nhìn thấy Tư Nam như hóa điên, Lệ Na không dám đả động đến cậu vì sợ Tư Nam sẽ làm hại mình, cô chỉ có thể ép lưng vào tường không dám nhúc nhích.

Tư Nam không dừng lại hành động, cậu đảo người qua đảo người lại, xô dịch hết mọi thứ trong phòng trở nên lộn xộn bừa bãi.

“Sao mày dám cản tao?”

“Dừng lại, tao không cho mày làm hại cô ấy.”

“Mày đúng là một thằng yếu đuối, tất cả nguyên nhân đều cho con khốn này, giết nó đi thì mày mới có thể hoàn thành sứ mệnh của mình.”

“Im mồm, cút khỏi đây.”

Tư Nam cư nhiên nói chuyện một mình, nhưng giọng nói đôi lúc khác nhau, lúc thì giọng hiện tại, lúc thì giọng trưởng thành.

Hai nhân cách trong con người Tư Nam đang giằng xé nhau, cả hai đều cố gắng chiếm lấy quyền chiếm hữu cơ thể.

Cơ thể càng lúc càng điên loạn, miệng xùi bọt mép, mắt trắng dã. Cả hai bên trong cơ thể vẫn cấu xé khiến nhận thức của cơ thể trở nên quá tải.

Trước khi kịp để bộ não nằm trong trạng thái ngủ sâu, cả hai đều nghe thấy một tiếng cạch phát ra từ súng.

Cơ thể quay đầu nhìn, khẩu súng nằm trên tay Lệ Na đang giơ lên chĩa vào cái cơ thể điên cuồng kia.

“Lệ Na, em đang làm gì vậy?” - giọng Tư Nam lớn phát ra từ cơ thể.

“Mày dám bắn tao sao, con khốn?” - giọng Tư Nam bé tiếp đến vang lên.

Lệ Na đôi mắt dần không còn lệ, khuôn mặt trở nên vô cảm đến lạ thường, y như khuôn mặt của cậu ban nãy vậy.

Cô thốt lên nhưng lời nói đã hoàn toàn khác với tính cách ban đầu.

“Tư Nam, có vẻ như nhiệm vụ của tôi giờ cũng đã hoàn thành.”

Tư Nam lớn nghe xong sững sờ.

Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?

Tư Nam lớn bất ngờ chiếm quyền kiểm soát cơ thể khiến nó không còn vẻ điên loạn như ban đầu.

Anh tận mắt chứng kiến Lệ Na trực tiếp chĩa nòng súng vào người. Chứng kiến khuôn mặt cô lạnh ngắt không cảm xúc.

“Lệ Na, bỏ súng xuống.”

“Lệ Na? Lệ Na cơ à? Này cậu bé, tôi không biết vì sao cậu lại biết cái tên đó? Và cậu có mối quan hệ gì với người tên Lệ Na kia. Suốt 5 năm tôi đều đi theo cậu nhưng chưa thấy cậu có mối liên hệ ngoài nào với Lệ Na? Tôi đang tự hỏi vì sao cậu lại biết Lệ Na?”

Tư Nam nghe cô nói mà không hiểu một chút gì? Cô ấy nói thế là sao?

“Em bị sao vậy? Là tôi Tư Nam đây, chẳng phải em hứa sẽ luôn ở bên tôi hay sao?”

Đây là lời hứa ở kiếp trước, khi Lệ Na lúc đó đã hứa với anh sẽ bên anh trọn kiếp, dù kiếp này hay kiếp sau. Dẫu biết rằng ở kiếp này cô ấy sẽ không biết nhưng anh vẫn nhắc lại lời hứa đó.

“Ở bên cậu? Ha, bị ngu à? Giờ nhiệm vụ của tôi cũng đã xong nên nhắc cho cậu mà biết: tôi không vào Cố thị để làm hầu mà tôi vào đấy để giết cậu. Nhưng an ninh ở Cố thị rất chặt chẽ nên tôi chưa thể lộng hành được, còn bây giờ thì có lẽ là được rồi.”

Lệ Na lên nòng súng.

“Trước khi tôi kết liễu cậu, có muốn trăng trối điều gì cuối cùng không?”

Tư Nam chỉ cúi mặt xuống, miệng lẩm bẩm.

“Cô không phải Lệ Na? Vậy Lệ Na có thật sự tồn tại ở thế giới này không?”

“Lệ Na hả? Nó là em gái song sinh của tôi.”

“Em gái song sinh ư?” - miệng Tư Nam cười nhạt. “Xin cô, nếu giết tôi, đừng bắn vào đầu, hãy để tôi chết một cách nhẹ nhàng được không?”

Nước mắt Tư Nam lã chã rơi xuống, môi cậu gượng cười ý muốn buông xuôi tất cả.

Cô gái ấy gật đầu chấp nhận ước nguyện cuối của Tư Nam, có lẽ là do một chút tôn trọng dành cho cậu đã từng chăm sóc và cứu cô.

“Vĩnh biệt cậu chủ.”

*Tạch

*Tạch

Ngực trái Tư Nam thủng hai lỗ, máu bắt đầu chảy ra một nhiều dính lên áo.

Tuy vậy cậu không hét lên đau đớn mà chỉ chầm chậm nhắm mắt, cơ thể dần thả lỏng và cuối cùng ngã xuống đất.

Để chắc chắn Tư Nam thực sự đã chết, người phụ nữ mang danh Lệ Na kia còn tới bắt mạch, sau khi không cảm nhận mạch đập, cô mới yên tâm rời đi.

Còn gã bảo vệ đang nằm ở dưới đất, cô gái đó không kìm được cơn tức giận, liền nã thêm vài viên đạn vào người lão, buông lời khinh bỉ.

“Đồ sâu bọ.”

Cô ta cầm một chiếc mic đã gắn ở trong cổ nhấc lên gần miệng, nói:

“Thưa chủ nhân, nhiệm vụ đã xong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.