“Lãnh Nữu, chuyện gì rồi!” Ôn Tiễu là người đầu tiên phát hiện dây máu của Mùa Đông Khóc trong đội giảm mạnh. Đây không phải thương tổn mà người chơi gây ra, không có ai trâu bò như vậy!
“Boss?” Chinh Chiến Công Tước cũng mở miệng hỏi.
Mùa Đông Không Lạnh đã không còn thời gian đè phím F2* để nói chuyện nữa rồi. Hai tay cô đang đặt trên bàn phím và chuột, không ngừng cuồng ấn cuồng click!
*R: khi muốn nói chuyện phải đè F2 mới thu tiếng. Cái này chỉnh trong cài đặt, có thể chọn click chuột hoặc tự động thu.
Trời mới biết tại sao cô tự nhiên lại hên như vậy, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm cũng ngay điểm Boss bản đồ xuất hiện!
Boss công kích phạm vi rộng, đương nhiên cũng thương tổn đến Chỉ Gian Lưu Sa. Giả Trang cùng đội thấy Chỉ Gian Lưu Sa rớt máu thì hưng phấn gọi: “Sa Tử anh đuổi kịp rồi hả? Mau giết chết nó đi!”
“Tiểu Giả a, cậu cảm thấy Vạn Hoa có thể công kích cao vậy sao? Nháy mắt đã cắn rớt của Lưu Sa 10000 máu?” Trong giọng nói bình tĩnh của Im Lặng Như Tờ tràn đầy sự khinh bỉ.
“Đúng nha, vậy Sa Tử, sao anh mất máu dữ vậy?” Giả Trang Bất Khả Tư Nghị ngây ngốc hỏi.
Chỉ Gian Lưu Sa lúc này cũng giống Mùa Đông Không Lạnh, căn bản không có thời gian trả lời.
Bản đồ chỉ có hai người, Boss cứ đuổi theo không ngừng. Cả hai chạy trốn như điên trên bờ cát.
“Ầm!” Bát Quái tung ra. Khi Boss Thủy Linh Tinh Quái sắp đuổi kịp Mùa Đông Không Lạnh, Chỉ Gian Lưu Sa đột nhiên phóng vào Boss một chiêu.
Nhưng mà—
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Đệch ông đánh choáng tôi làm gì!
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Tôi quên đóng PK……
Chỉ Gian Lưu Sa lại một lần nữa quên đóng hình thức PK, khiến Thủy Linh Tinh Quái và Mùa Đông Khóc cùng nhau bị choáng bất động.
Đợi đến khi Boss tỉnh lại, phóng quần công thì Mùa Đông Không Lạnh đã không còn thời gian để chạy nữa rồi.
Mùa Đông Không Lạnh căm giận cắn răng, thật muốn bổ đầu Chỉ Gian Lưu Sa ra xem trong đó có cái gì. Rõ ràng đang cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ mà hắn lại không đóng PK!
Ngay lúc cô định hồi sinh thì con trỏ chuột đột nhiên bất động.
Chỉ Gian Lưu Sa chỉ cần chạy thêm chút nữa là có thể thoát khỏi Boss, nhưng hắn đột nhiên kéo Boss quay lại bên cạnh acc Mùa Đông Khóc. Đến khi Boss tung chiêu công kích, hắn cũng ngã xuống.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: … Ông tự sát hả?
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Để chứng tỏ tôi không cố ý hại cô, một mạng đổi một mạng.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Ông đúng là… ngốc muốn chết.
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Đôi khi ngốc một chút cũng tốt, cứ vô tâm như Tiểu Giả mà chơi vui vẻ là được rồi, không cần nghĩ này nọ quá nhiều làm chết tế bào não.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Chúng ta định nằm đây tiếp tục tán gẫu sao?
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Phỏng chừng không được rồi, sắp bị vây quanh.
Nói xong, hai người đồng thời sống lại ở điểm phục sinh Đảo Vũ Hoa.
Hoa Sinh Mê, Công Tước cùng mấy người Im Lặng Như Tờ trong cả hai liên minh thấy Mùa Đông Khóc và Chỉ Gian Lưu Sa ngã xuống thì chớp mắt đã chạy đến.
Giành Boss! Xông lên!
Từ khi mở cấp bậc mới đến giờ, mọi người còn chưa đánh thử Boss 75. Dù sao thì chênh lệch cấp quá nhiều, cho dù có dùng chiến thuật biển người cũng chưa chắc đánh được.
Nhưng mà bây giờ, một số người chơi thăng cấp nhanh như Chinh Chiến Công Tước đã lên 73. Chênh lệch chỉ 2 cấp, lại thêm nhân số đông, có lẽ có thể thử xem!
Hơn nữa, quan trọng nhất là ai bảo bang chủ đối địch lại chết ở đây chứ?
“Lãnh Nữu, tọa độ! Còn nữa, ai ghi lại thời gian đi!” Thông Hoa Đại Toán bình tĩnh chỉ huy: “Đây là điểm có Boss. Không phải nói Boss này có thể ra ở bảy chỗ lận sao? Đánh dấu chỗ này là số một, sau này tìm cũng dễ hơn!”
“Đảo Vũ Hoa 367-97, Boss là công kích diện rộng, lại có kỹ năng đóng băng. Đánh gần thì một chiêu 10000 máu, quần công không bạo kích 25000.” Suy nghĩ của Mùa Đông Không Lạnh vô cùng rõ ràng, “Người của Lâm Uyên Các hẳn là cũng đến đây. Từ phía Đông Nam Đảo Vũ Hoa đi đường xuống đáy biển sẽ đến nhanh hơn một chút, giành bãi trước đã!”
“Được!” Thông Hoa Đại Toán trả lời, “Đi hướng đáy biển! Lãnh Nữu, em hồi sinh thì trở lại. Tất cả Vạn Hoa buff Cưỡi Heo, Cưỡi Heo ông đi kháng, Hình Nhân bang chi.”
“Đúng rồi, Thủy Linh Tinh Quái có thể bị kỹ năng đánh choáng khống chế, thương tổn quá lớn, phải vừa Bát Quái vừa mở trận mới được!” Mùa Đông Không Lạnh nói: “Tất cả Thích Khách tập trung sau lưng Boss, vừa hồi phục xong liền tiếp tục mở trận. Pháp Sư mở Bát Quái, Cung Thủ cơ bản là đánh rồi chạy, Vạn Hoa lo buff dame trong đội, chỉ cần máu thấp hơn 25000 thì lui ngay. Vạn Hoa máu chưa đến 25000 không cần buff Kháng nữa, toàn bộ thêm Vạn Hoa máu trên 25000 và đánh xa!”
“Làm theo cô ấy nói đi!” Thông Hoa Đại Toán cũng không biết nói gì, Mùa Đông Không Lạnh đã bố trí đâu vào đó hết rồi.
Tất cả mọi người trên YY lập tức dựa theo kế hoạch mà đi làm.
“Tập họp mọi người lên YY!” Chỉ Gian Lưu Sa ra lệnh: “Chúng ta cũng xông lên, đánh Boss này trước!”
“Mẹ nó không ngờ lại là Boss, Mùa Đông Khóc chết chưa?” Giả Trang Bất Khả Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi: “Đánh đánh! Đánh Boss xong tiếp tục ngược tụi nó!”
Chỉ Gian Lưu Sa và Mùa Đông Không Lạnh tại điểm hồi sinh vẫn bất động.
Hai người bọn họ cách Boss rất gần, mà những người khác trong liên minh muốn chạy đến cũng cần mấy phút. Bây giờ xông lên chỉ có nước bị ngược, loại chuyện này bọn họ cũng không làm.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Người bên ông đến chưa?
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Đến rồi, đi cùng người bọn cô đó, xem động tác bên nào nhanh hơn.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Chắc chắn là người của bọn tôi nhanh hơn rồi!
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Cô cũng tự tin như Bạo Lực Nữu vậy.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Nếu không sao lại gọi là vật họp theo loài chứ?
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Cược không? Tôi cảm thấy người của bọn tôi sẽ nhanh hơn.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Tùy tiện đi, dù sao tôi cũng tin tưởng A Tiễu.
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Tin tưởng cô ấy cũng vô dụng thôi, tọa kỵ +8 của Bạo Lực Nữu vẫn vậy, làm sao so được tới tọa kỵ +10 của Im Lặng và Tuyết Nhi.
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Ông là cố ý đúng không! Đánh cuộc gì, nói đi! Dù sao tôi cũng không thiếu tiền ~(≧▽≦)/~
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Tôi cũng không thiếu tiền, vậy cược thứ gì đặc biệt hơn đi.
Đột nhiên Mùa Đông Không Lạnh cảm thấy lạnh vô cùng. Vì sao Chỉ Gian Lưu Sa lại giống như nắm chắc thắng lợi vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình đã bỏ qua chỗ nào quan trọng?
Nhưng cô trước giờ là người cứng đầu, càng khiêu khích thì lại càng kích phát ý chí chiến đấu của cô hơn!
[Trước mặt] Chỉ Gian Lưu Sa: Không gấp, cứ cược trước đi, còn cược cái gì từ sau này từ từ tính!
[Trước mặt] Mùa Đông Khóc: Này này, nói rõ ràng đi có được không? Có ai đánh cược như vậy sao? Ê, đứng lại!
Vô dụng.
Chỉ Gian Lưu Sa phất tay, thả người xông ra ngoài chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn không nhìn thấy chữ Mùa Đông Khóc đánh ra.
Trên bản đồ nhỏ lúc này đã bắt đầu lục tục xuất hiện chấm trắng, người của hai liên minh đã chạy đến.
Là ai tới trước đây?!?
Chấm trắng càng ngày càng đến gần, ngồi trên một con phượng hoàng ánh vàng rực rỡ, rõ ràng chính là Im Lặng Như Tờ!
Mùa Đông Không Lạnh thua!
Cô lúc này thậm chí muốn mắng chửi người. Rõ ràng đã thảo luận trên YY rồi, cho dù Ôn Tiễu chưa chạy đến kịp nhưng chẳng lẽ Chinh Chiến Công Tước cũng không đến luôn sao?
“Mấy người dâu rồi?” Mùa Đông Không Lạnh gọi trên YY.
“Đang trên đường, đến ngay.” Ôn Tiễu trả lời.
“Sao lại chậm như vậy!” Mùa Đông Không Lạnh rống giận: “Tôi bị bà bán rồi aaaaa!”
Ôn Tiễu không hiểu gì, chỉ biết ngây ngốc “A” một tiếng. Hình như cô còn chưa có học được skill bán đồng đội mà!
“Nước cống không có hắt lung tung được nhe? Sao tôi bán bà được? Cùng lắm thì mang ra cho thuê thôi!” Ôn Tiễu bắt đầu đấu võ mồm với Mùa Đông Không Lạnh.
“Đậu, lại đây nhanh lên, người của Lâm Uyên Các đã đến rồi!”
“Nhanh vậy?” Khiêu Hải Tự Sát Ngư nghi hoặc: “Tụi này đi theo đường cô nói mà, trên đường không có thấy người của Lâm Uyên Các a.”
“Báo cáo!” Chớ Có Hỏi mở miệng: “Tôi chạy lộn đường, xung quanh đều là kẻ địch. Chạy đường xa, bọn họ không thể nào đến nhanh vậy được đâu!”
“Bà nhìn thấy bao nhiêu kẻ địch?” Ôn Tiễu nhịn không được muốn lật bàn: “Chỉ có một mình Im Lặng Như Tờ mà cũng tính sao!”
“Bà có thể đừng xem thường một người của đối phương có được không?!?” Mùa Đông Không Lạnh lúc này đã thật sự biến thành Mùa Đông Khóc: “Một người cũng là người mà. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đầy đủ ngũ tạng, huống chi đây còn là nguyên một người sống! Ngày này năm sau nhớ đến trước mộ tôi thắp một nén nhang!”
“Xảy ra chuyện gì?” Thông Hoa đại Toán cùng mọi người nghe như lọt vào sương mù, nghiêm trọng hoài nghi IQ của mình. Hoàn toàn không hiểu gì hết a, giận -ing!
“Em cũng không biết, hay là vừa rồi Lãnh Nữu bị quái đánh đến mê sảng?” Ôn Tiễu mở miệng: “Công Tước anh biết không?”
“Biết.” Anh trả lời.
Trên YY phát ra một loạt tiếng gõ phím ‘lạch cạch’, mọi người đều đăm chiêu. Đây là Công Tước đang đánh chữ sao? Tốc độ rất nhanh a, không giống như là hai chữ. Cho nên đó giờ anh vẫn luôn giả vờ đúng không?!?
“Im Lặng giỏi quá!” Chỉ Gian Lưu Sa giãn mày: “Đúng là anh em!”
“Tôi có làm gì sao?” Im Lặng Như Tờ vừa xuống khỏi tọa kỵ liền thấy Mùa Đông Khóc đứng xa xa đang lạnh lùng trừng mắt nhìn mình.
Cô mới không chạy qua cho bị ngược đâu. Hai Pháp Sư kia tuyệt đối sẽ khiến cô mất mạng.
“Ông vừa làm một chuyện vô cùng tốt!” Chỉ Gian Lưu Sa biểu hiện ‘lòng trẫm rất được an ủi’, “Có điều chúng ta vẫn nên trốn trước đi, có một đoàn Quân Lâm đang đến đây.”
“……” Im Lặng Như Tờ không biết nói gì. Hắn chỉ là thấy Chỉ Gian Lưu Sa bị Boss bem sạch máu nên mới chạy đến, biết Boss bản đồ ra, hơn nữa trong thời gian ngắn, hai liên minh lớn sẽ tụ tập người giành Boss nên mới không chút do dự mà chạy qua thôi.
Nhưng trong nháy mắt Im Lặng Như Tờ rời khỏi chiến trường tìm đến Chỉ Gian Lưu Sa thì Chỉ Gian Lưu Sa cũng đã mở bản đồ, thấy chấm màu xanh biểu hiện thành viên trong đội xuất hiện.
Hắn biết Im Lặng Như Tờ sẽ đến đây trước cho nên mới dám đánh cược với Mùa Đông Không Lạnh như vậy.
Trên thực tế, căn bản còn không có lấy người thứ hai.
Mùa Đông Không Lạnh cũng không biết mình vừa bị người ta cho sụp hầm một phen……
Khi Chỉ Gian Lưu Sa cùng Im Lặng Như Tờ chạy về khu an toàn có lướt qua Mùa Đông Khóc.
Một đống chấm trắng phía trước đúng là mấy người Quân Lâm Thiên Hạ đến đây!
“Người đâu?” Thông Hoa Đại Toán nhìn xung quanh: “Không thấy kẻ địch a!”
“Chờ ông đến thì chỉ còn chén để rửa thôi!” Mùa Đông Không Lạnh tức giận nói: “Người của Lâm Uyên Các cũng chạy đến rồi. Hoặc là đánh tốc độ, hoặc là tôi cũng không biết làm sao. Quái này không dễ đánh đâu.”
“Quần công? Đóng băng? Thương tổn cao? Có thể đánh choáng?” Ôn Tiễu cười nói: “Này có gì mà khó chứ. Toàn bộ nghe lệnh, tất cả quay về theo đường cũ! Để Lâm Uyên Các tới đây đánh đi! Không ai ở lại hết!”
“Nhổ răng miệng cọp.” Bốn chữ của Chinh Chiến Công Tước đã nói thẳng suy nghĩ của Ôn Tiễu.
“Em đúng là quá thông minh mà!” Ôn Tiễu thấp giọng gian trá nói: “Tự like mình một cái!”