Sát Tinh Tướng Công

Quyển 1 - Chương 3



Editor: Quân

Dự cảm xấu của ta thật sự đã được nghiệm chứng.

Trên thực tế, Ngọc nương lưu ta lại có một nửa là vì hợp ý, một nửa là vì mấy điểm mà Bạch Tinh đã nhận xét về ta kia. Nói cách khác, bọn họ cần không chỉ là một nha đầu làm tạp vụ bình thường, quan trọng hơn là một người có thể đi theo bên người Diêm Sâm thời thời khắc khắc, lại phải là hộ vệ không dễ khiến người khác chú ý.

Không dễ khiến người khác chú ý? Thì ra là thế, khó trách bọn hắn lại nhìn trúng “ta” – một nha đầu lừa đảo mười lăm tuổi. Nói là mười lăm tuổi, trên thực tế ta cũng không biết bây giờ mình rốt cuộc bao nhiêu tuổi, tất cả đều là Ngọc nương giúp ta xem tướng mà “nhìn ra”.

Đương nhiên, muốn trở thành một hộ vệ đủ tư cách, trừ bỏ việc biết tuân theo mệnh lệnh chủ nhân, còn phải biết ám sát, dùng độc, dịch dung và một loạt các bản lĩnh khác … Nói trắng ra chính là Ninja cổ đại.

Nghĩ đến đây ta không khỏi méo miệng. Bảo hộ cái tên có thể cười uy hiếp người ta, lời nói ra vân đạm phong kinh mà lại sát khí mười phần kia sao? Dựa vào cái mặt không phải nữ nhân mà còn hơn hẳn nữ nhân của hắn, nếu gặp gỡ nam thích khách, đảm bảo chỉ cần một cái mị nhãn cùng một cái phất tay mềm mại là có thể hạ gục đối phương. Nếu gặp nữ nhân thì càng tốt, trực tiếp câu dẫn là được. Có thể ăn cả nam lẫn nữ như vậy, hắn có chỗ nào cần dùng hộ vệ?!

Nhưng đối với vấn đề này, Ngọc nương lại giải thích là Diêm Sâm mặc dù một thân địa vị trọng yếu, quyền cao chức trọng, nhưng ngày thường xử sự cũng là cực kỳ tùy tính tùy ý, vừa chính vừa tà. Hắn có thể không chút do dự lấy đi một nửa của cải của bách quan trong triều, sau đó đại bộ phận sẽ đưa đến tiền tuyến bổ sung vào lương thảo của quân đội, cũng có thể chỉ vì một lời không hợp ý mà đem một đại quan nhất phẩm giáng xuống thành thất phẩm, thậm chí là biếm thành thứ dân đuổi ra khỏi Hoàng thành [trời mới biết hắn làm như thế nào]. Cho nên có không ít người dùng hết nửa bộ óc để tạo quan hệ tốt với hắn, nửa còn lại thì hao tổn tâm cơ, nghĩ mưu bày kế làm thế nào để đưa hắn đến chỗ Diêm Vương.

Nhưng từ hai năm trước, tình trạng sức khỏe của Hoàng Thượng bắt đầu giảm sút, dưới trướng có bảy đứa con trai và ba nữ nhi, hắn lại lập một tiểu oa nhi lúc ấy chỉ mới ba tuổi lên làm người thừa kế, còn lệnh cho Diêm Sâm quái đản làm Thái phó của thái tử. Bởi vậy, Diêm Sâm lại càng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mọi người, làm cho nhóm quan lại cùng hoàng tử vừa hận vừa sợ.

Cảm giác của ta chính là hắn tự tìm tội chịu. Bình thường làm người phúc hậu một chút thì bây giờ cần gì phải sợ hãi chứ?

Một người như vậy, rốt cuộc là cái tính cách gì đây? Nhớ rõ ngày đó lúc ta hiểu lầm hắn, hắn một tiếng cũng không nói, hơn nữa còn cười cho qua hành động “khinh bạc” hắn của ta. Tính cách kỳ quái …

“Này này này, hoàn hồn hoàn hồn, đang suy nghĩ cái gì vậy?” Ngọc nương thình lình xuất hiện, trong tay mang theo một cái giỏ trúc đầy ắp chai lọ.

“Nhớ ngươi nha! Ngươi lâu rồi không đến như vậy, làm người ta chờ đến tâm tư mỏi mòn a ———“ Ta ra vẻ ủy khuất định lại gần nàng thì bị nàng một tay ngăn trở.

“Làm trò! Ta cũng không phải đoạn tụ.”

“Thiết.” Ta bĩu môi, liếc mắt nhìn đến cái giỏ trúc bên trong chất đống bình bình lọ lọ. Nhặt lên vài cái mở ra, bên trong ngoài bột phấn ra còn có rất nhiều loạt khác, thậm chí có cả thứ chất lỏng gì đó hồng hồng lục lục, màu sắc chả khác nào cái phường nhuộm.

“Mấy thứ này là cái gì?” Ta cầm một cái bình sứ nhỏ tráng men xanh lên, nhất thời tò mò đưa lên mũi ngửi.

“Ai!” Ngọc nương đột nhiên chụp tay ta, đóng nút lọ lại rồi giáo huấn ta: “Mấy thứ này đều là độc dược, sao có thể tùy tiện ngửi như vậy được.”

“Độc dược?” – Ta kinh ngạc hỏi – “Lấy độc dược làm cái gì?”

“Dạy ngươi dùng độc!” Nàng nói như thể đó là điều thiên kinh địa nghĩa, còn nhìn ta cứ như là ta giả ngây giả dại.

Dùng độc … Phải rồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ bắt đầu khóa huấn luyện “tốc thành” ma quỷ để trở thành hộ vệ. Sao cũng được, chuyện gì phải đến sẽ đến, nhân thể học thêm chút tri thức cũng tốt.

Tốc thành: “tốc” trong “cấp tốc”, “thành” trong “thành công”

“Được rồi, bắt đầu đi.” Ta ngồi xuống, giống như một đệ tử ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng.

“Đầu tiên là cái này.” – Nàng đem một cái bình nhỏ màu nâu đặt lên mặt bàn – “Đây là đoạn trường thảo, ăn vào ruột sẽ biến đen rồi dính liền lại, người trúng độc sẽ đau bụng mà chết.”

“Đoạn trường thảo? Nghe hay nha, cảm giác có vẻ rất đẹp … tên này dễ nhớ.” Ta gật gật đầu.

“Không phải ‘đẹp’ mà là ‘thê thảm’ thì đúng hơn!” – Ngọc nương phiên phiên mắt – “Ngươi thật chẳng giống những tiểu cô nương bình thường chút nào. Được rồi, lọ này là thạch tín, biết chứ?”

“Ừ! Còn cái bình kia là Hạc Đỉnh Hồng?” – Ta đưa tay ra cầm lên một cái bình sứ nhỏ màu trắng.

“Thông minh!”

Oa, vận tốt nha, thuận miệng đoán mò cũng trúng?!

“Đây là Mê Tình tán, chuyên dùng để khống chế cảm xúc. Nếu dùng một liều thuốc nhỏ thì sẽ khiến thần kinh đối phương liên tục hưng phấn trong một khoảng thời gian, dùng nhiều hơn thì phải đợi tới dăm ba bữa mới hết tác dụng.” – Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp – “Nhưng loại độc này bình thường chúng ta đều dùng để thúc giục lệ, tùy theo những tình huống đột ngột xảy ra.”

“Tên này tục quá, hơn nữa sẽ có nghĩa khác …” – Ta mặt nhăn thành một trận, đột nhiên vỗ bàn lớn tiếng nói.

“Lệ như tuyền dũng! Nếu nó thúc giục lệ, vậy thì gọi nó là ‘lệ như tuyền dũng đi. Vừa dễ nhớ mà lại có hình tượng nha.”

Lệ như tuyền dũng: nước mắt như dòng suối tuôn trào.

“…” Các cơ mặt của Ngọc nương giật giật, một lúc sau mới rầu rĩ đáp: “Tùy ngươi, chỉ cần ngươi có thể nhớ kỹ là được. Cái bình này là ‘Tiêu hồn túy’ …” Nàng đang muốn nói tiếp thì lại bị vẻ mặt nghiêm túc của ta ngăn lại.

“Sao vậy?”

“Ha ha, Ngọc nương ….” – Ta cười đến là giả dối lại quỷ dị – “Cái này ngay cả ta cũng biết nha, có phải hay không chính là cái kia …”

“Nha đầu này, tuổi còn nhỏ sao có thể cười háo sắc đến như vậy?” Nàng ‘cốp’ một tiếng gõ vào đầu ta, “Đây chính là xuân dược khó giải, vào nước liền tan, trúng phải dược này thì ngay cả thần Phật cũng nhịn không được mà muốn động tình. Ta nói cho ngươi biết, dược này chỉ dùng trong trường hợp hai bên tình nguyện hoặc người kia làm quá nhiều việc ác nhân ác đức, ngoại trừ hai điều trên, phàm là trò đùa dai hay gì cũng không được dùng! Nếu không …”

“Nếu không thì thế nào?”

“Hừ hừ!” – Nàng cười rất âm hiểm – “Nếu không ta liền bắt ngươi uống bằng sạch, sau đó làm ngươi không có chỗ phát hỏa, cuối cùng sẽ bất mãn nhẫn nhịn mà chết.”

Ta đột nhiên mở to mắt, vội vàng che miệng mình lại, sợ nàng ngay lập tức sẽ đổ thứ dược đó vào miệng ta. Lão bà này thật sự là đủ ác độc!

“Mẹ!”

Chúng ta quay đầu lại thì thấy thân ảnh đơn bạc của Bạch Tinh đang đứng ở cửa.

“Chuđại bá đưa đồ ăn gọi mẹ đến kiểm kê một chút.”

“Ừ, lập tức sẽ đi ngay.” – Ngọc nương đứng dậy, quét mắt liếc ta một cái – “Trước hết đem những thứ ta vừa nói ghi nhớ lại một lần, ta đi một lát sẽ trở về.”

Nhìn nàng bước ra khỏi cửa phòng, một nụ cười quỷ quyệt xuất hiện trên khóe miệng ta.

Không cho phép tùy tiện dùng với người thì ta lấy động vật đến làm thí nghiệm hẳn là có thể chứ?

Nhớ tới trong vườn hoa nhỏ Bạch Tinh có nuôi một đám gà, ta đổ một viên “Tiêu hồn túy” ra tay rồi bay nhanh chạy đi …

Cảm giác như mình … đang làm một chuyện vô nhân đạo …

Hơn nữa còn là một việc cực kỳ, đặc biệt, thập phần vô nhân đạo!

Dậm chân một cái, ta vọt vào đàn gà, đem cái con gà trống đang say mê trên lưng gà mái xuống. Chỉ một thoáng qua, nguyên bản đàn ga đang an an ổn ổn lập tức xao động bất an, gáy tán loạn, bay lung tung. Ta sững sờ ở nơi đó, thẳng đến khi đại công gà ở trong tay giãy mạnh mới thanh tỉnh lại.

“Này! Ngươi đừng chạy!!” Đáng chết, rõ ràng chỉ là một tiểu súc vật thôi mà sử dụng dược lực cứ như cái ống phóng rốc két ấy.

Trong khi giãy chết, nó ở trên đường gặp một cái thượng một cái, hơn nữa ta vừa đến trước mặt còn định “chiến” luôn cả ta!

Ta thiếu chút nữa ngã ngửa. Như vậy cũng được? Khó trách Ngọc nương lại nói là không thể tùy tiện sử dụng.

“Đứng … đứng lại …” Đuổi theo được vài dặm đường, ta đã bắt đầu thở hồng hộc. Còn con gà kia lại càng sung sức, không ngừng sưu tầm “địa phương” có thể phóng hỏa. Chết tiệt! ta hùng hùng hổ hổ đứng dậy, tiếp tục đuổi.

“Ngươi có thói quen đi theo gà luyện chạy bộ sao?”

Nghe đến cái thanh âm âm nhu này, ta lập tức dừng lại, vẻ mặt khó chịu lộn trở về.

“Hừ, đúng vậy, ta thích đi theo gà chạy bộ đấy.” Nhìn con ngươi trong suốt bễ nghễ lại ẩn hiện ý cười kiêu ngạo của hắn, ta tức giận nói – “Sao, có muốn tự mình thể nghiệm một phen không?”

“Ha ha …” Diêm Sâm cười quyến rũ động lòng người, “Không , ta thích nhìn người khác si ngốc làm chuyện này hơn.”

Lửa giận tăng vọt đến tận não, ta đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nào biết hắn đột nhiên dùng đôi mắt tà mị nhìn ta:

“Này, ngươi không đi cứu con gà kia sao?”

“A!” Ta lại chạy đuổi theo cái con gà “làm nhiều việc ác” kia. Đều do cái tên “gay” này, nếu không ta sao có thể nửa đường bị vướng bận?



“… Huyền Huyền” – Ngọc nương cơ mặt run rẩy hồi lâu, ẩn nhẫn nói – “Đây là cái gì?”

Ngón tay nàng đang chỉ về phía con gà trống đã nằm im bất động.

“Ha ha …” – Ta cười gượng hai tiếng – “Đây là … thi thể một con gà trống.”

“Ta hỏi là nó chết như thế nào!”

“Cái này … ăn phải ‘Tiêu hồn túy’, như thế nào cũng không dừng được, cho nên … bị ta trực tiếp chấm dứt … ha ha ha, Ngọc nương, sắc mặt ngươi không tốt nha, có phải có chỗ không thoải mái không? Có muốn … trở về phòng nghỉ ngơi một chút?”

“Ngươi cư nhiên không nghe lời cảnh cáo của ta, lấy ‘Tiêu hồn túy’ cho gà ăn?” – Nàng nguy hiểm nheo lại đôi mắt xếch – “Còn nhớ rõ lời ta nói không?”

“Ha ha …” Ta cười không bằng khóc, bị nàng từng bước ép sát phải lui về phía sau – “Không cần làm thật a, ta còn là một tiểu hài tử …”

“Ngụy biện!” – Trong tay nàng bỗng dưng xuất hiện một viên dược hoàn màu nâu – “Ngoãn ngoãn chịu phạt đi thì tốt hơn!”

“Ờ … có thể đổi phương thức trừng phạt khác không? Làm vậy không tốt lắm đâu … ta … ta còn là vị thành niên …”

Tuy rằng hồn phách của cô nương ta là hai mươi hai tuổi, nhưng thân thể vẫn là tiểu hài tử nha!

“Chó má vị thành niên! Tập tục ở nơi này cô nương đến tuổi mười lăm là có thể xuất giá rồi.”

“À … ra thế … Cái gì? Mười lăm tuổi? Sớm như vậy?!”

“Sao, ngươi không tin? Vương đồ tể ở trấn trên năm nay vừa vặn ba mươi còn chưa có cưới vợ, muốn hay không …”

“Không cần!”

“Không cần thì ngoan ngoãn chịu phạt cho ta!”

“Ô … ngươi thật nham hiểm …”

“Quên đi, tạm tha nàng lần này đã.” Đột nhiên, người nào đó lúc nãy còn cười quỷ mị không thấy mắt nay lại lười biếng mở miệng – ngay lúc ta bị Ngọc nương ép đến góc tường, chỉ chớp mắt thôi là đã mở miệng ta ra để nhét thuốc vào.

“… Dạ.” Trầm mặc trong chốc lát, Ngọc nương ra vẻ thực thất vọng buông tay xuống rồi đáp. Ta xoa xoa cái cằm đau nhức, có chút bất mãn nhìn nàng, nào biết nàng mắt phượng vừa chuyển, dùng ánh mắt so với ta còn hung thần ác sát hơn trừng lại làm ta sợ tới mức rụt cổ.

“Nhưng …” Ngón tay thon dài chống cằm, vuốt ve đám tóc đen mềm mại buông xuống vai, “Uống dược có thể miễn, trừng phạt vẫn phải chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.