“Tiểu thư, ngươi đang làm cái gì vậy?” – Tứ Hỉ tò mò cúi đầu nhìn.
Ta ở dưới giường đông tìm tìm tây kiếm kiếm, không có rảnh trả lời nàng.
“Ngươi muốn tìm đồ sao? Muốn tìm gì ngươi cứ nói để Tứ Hỉ giúp một tay.”
Ta không trả lời, tiếp tục sờ soạng trong đống tro bụi.
“Ta nói này, tiểu thư …”
“Có rồi!”
“Hả?!”
Vui sướng cầm một hộp gỗ từ dưới giường chui ra, ta bất chấp quần áo dính đầy bụi, lập tức đến bên bàn ngồi xuống, lấy tay áo lau nắp hộp, chỉ thiếu mỗi nước ‘hôn’ bảo bối một cái.
“Tiểu thư, đây là …”
“Độc!” – Thật cẩn thận lấy từ bên trong ra một bình lại một bình, hết bột phấn rồi đến dược thuỷ – “Đoạn trường thảo, hạc đỉnh hồng, thạch tín, thất bộ tiêu hồn, danh độc phấn …”
“…” Mặt Tứ Hỉ thoáng chốc trắng bệch – “Tiểu, tiểu thư, ngươi ngươi ngươi … ngươi lấy những thứ này ra để làm gì?”
“Làm gì?” – Ta cười cười, âm trầm mà hàn khí – “Đương nhiên là muốn …” Đưa tay lên cứa qua cổ một nhát.
Tứ Hỉ lập tức run như cầy sấy: “Tiểu tiểu … tiểu thư … ngươi, ngươi không phải là thật sự nghĩ … giết giết giết ….”
“Không, Tứ Hỉ!” – Lắc lắc ngón tay trỏ, ta nghiêm trang sửa lại – “Tiểu thư nhà ngươi không phải ‘nghĩ’, mà là ‘muốn’, hơn nữa còn ‘nhất định’ phải trừng trị cái tên sắc phôi có mắt không tròng không biết tốt xấu kia.”
“Nhưng Trầm công tử hắn chỉ hôn ngươi một chút thôi … không đáng để hắn mất mạng chứ?”
“Hửm?” – Ta liếc mắt tà nghễ nhìn nàng – “’Trầm công tử’? Hắn là ‘Trầm công tử’ nhà ai ? A Tứ, ngươi gọi thân mật như vậy … chẳng lẽ là thích hắn sao ?”
“Không ! Không có !” – Nàng vội vàng xua tay, sắc mặt xanh trắng – “A Tứ tuyệt đối không có, xin tiểu thư minh giám !”
“Không có tại sao lại gọi khách khí như vậy … Nào, học theo ta, sắc — phôi –. Gọi đi !”
“A … Sắc … phôi …”
“Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy.”
“A, tiểu thư”, Tứ Hỉ bày ra biểu tình thực vội vàng – “Ta ta ta … đang nấu canh ở phòng bếp, hẳn là … sắp được rồi, ta đi …”
Không buồn ngẩng đầu lên, ta phất tay.
“Tạ tiểu thư !”
Ngay lập tức nàng nhảy ra ngoài. Xa xa, ta nghe thấy một giọng nữ gần như phát điên lên hô to :
“Hạ Hầu công tử, không tốt rồi ! Tiểu thư nàng, nàng … nàng điên rồi !”
Buồn cười, muốn Hạ Hầu Ý tới cản ta sao ?
Tránh ở hoa viên, ẩn vào một góc khuất, thẳng đến khi thân ảnh Hạ Hầu Ý nhìn ngang ngó dọc biến mất, ta mới từ trong bụi hoa đi ra, phủi phủi xiêm y, đắc ý bĩu môi.
Dịch quán Chí Dương ư ? Mặc kệ tin tức từ miệng tên Hạ Hầu Ý này có phải hay không, cứ đi trước nhìn một cái rồi tính sau … Khi đi ngang qua thư phòng của Hạ Hầu Kiệt, ta phản xạ có điều kiện dừng bước, chú ý một chút thì nghe có tiếng một lão nhân – hẳn là Ngu Khiếu Kình – đang nói chuyện.
… Đùa sao, ban ngày ban mặt mà đi bàn luận đại kế phản quốc, hai lão già này hưng phấn quá độ hay tự tin thái quá vậy ?
Ta trái xem phải ngó một hồi, xác định nơi này thường không có người qua lại, cho nên Hạ Hầu Kiệt mới không kiêng nể gì, nếu như vậy …
Không đem tinh thần ngồi góc tường phát huy đến mức tận cùng thì ta sao có thể coi là chuyên nghiệp được.
“Hầu gia, sự tình sợ là có chút khó giải quyết .”
“Làm sao vậy ?”
“Tên tiểu tử họ Diêm kia hình như đã bắt đầu hành động.”
“Hừm !”
“Hơn nữa, hiện tại, Hoàng Thượng rõ ràng là đang thiên vị hắn.”
“Hừ, hắn cùng lắm cũng chỉ là nói lời phiến diện, Hoàng Thượng sao có thể tin tưởng.”
“Nhưng …”
“Vô luận thế nào cũng không thể để hắn làm hỏng đại sự của chúng ta được. Thư văn nhất định phải bảo mật cho tốt, trăm ngàn lần không được để xảy ra sơ xuất gì. Nếu thật sự không được … ta sẽ dùng bồ câu đưa tin triệu hồi đại quân, ẩn núp ở ngoài thành.”
Ta cả kinh, người này là muốn ép cung sao ?
“Hầu gia, lời vừa rồi là thật sao ?”
“Nếu lâm vào tình thế vạn bất đắc dĩ thì cũng chỉ có thể làm vậy.”
“Hạ quan hiểu được.” – Hạ Hầu Kiệt trầm ngâm một lát –”Nhưng Hầu gia vì sao không đem văn thư vốn là nhược điểm của người đốt sạch đi, giải quyết hết phiền não ?”
“Văn thư đó chưa thể đốt được.” – Thanh âm Ngu Khiếu Kình mang theo một chút kiêu ngạo – “Đây là căn cứ chính xác cho việc ta cùng ngoại cương quân chủ đạt thành hiệp nghị, hắn trợ ta đoạt giang sơn, ta giúp hắn khoách thành trì. Một khi bị huỷ rồi chẳng phải sẽ không có căn cứ để hắn tới giúp sao ?”
Lão hồ li này, thì ra còn cấu kết với ngoại nhân, cõng rắn cắn gà nhà. Thật sự là [ăn cây táo, rào cây sung] ….
Ta khinh miệt ‘hừ’ một tiếng, vẻ mặt xem thường.
“Ai ?”
Từ trong phòng truyền ra tiếng quát to làm ta nhất thời choáng váng. Vừa rồi chẳng lẽ thanh âm của ta lớn quá sao ?
Nhưng đã không còn thời gian để mà truy cứu, dưới tình thế cấp bách này, ta ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
… Nhưng lại va phải một người.
“…” Ngầng đầu lên nhìn, còn chưa kịp thấy rõ là người nào, ta đã cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, bay vút lên trên. Đợi … đợi chút, ta, ta làm sao có thể bay lên nóc nhà được ?
Nhìn Hạ Hầu Ý ở bên cạnh, ta kinh ngạc mở lớn miệng, hắn giơ ngón trỏ lên chặn giữa miệng ý bảo im lặng.
Cửa mở, người trong phòng đi ra. Hạ Hầu Kiệt một thân cẩm bào, cùng với Ngu Khiếu Kình đoạn phục ngọc đái.
“Thanh âm vừa rồi là …”
“A, Hầu gia yên tâm, tám phần mười là mấy con vật nhỏ linh tinh ẩn nấp quanh đây thôi. Bình thường, người trong phủ rất ít khi đi qua chỗ này.”
“Nếu là vậy … thì tốt.” Ngu Khiếu Kình mặc dù không tin Hạ Hầu Kiệt lắm, nhưng hắn lại không thể biện luận được gì, chỉ đành hàm hồ gật đầu. “Hết thảy đều theo những gì vừa bàn mà làm đi.”
“Da, Hầu gia. Thỉnh ngài đi bên này …”
Nhìn theo bóng dáng hai nguời biến mất, ta còn chưa kịp thở phào đã bị Hạ Hầu Ý túm trụ cánh tay nhảy từ trên nóc nhà xuống.
“Sao ngươi lại chạy đến nơi này ?” – Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Hả ? Ta … còn không phải đều tại ngươi sao … nếu ngươi không đuổi theo ta, ta cũng sẽ không chạy loạn đến nơi này a …” Giả vờ mình hết sức vô tội, trăm ngàn lần ta cũng không thể để hắn biết ta tìm hiểu chuyện riêng tư của lão cha hắn, nếu không chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.
“Thật không ?” – Hạ Hầu Ý chớp chớp đôi mi thanh tú – “Nhưng sao người ta thấy ngươi dựa vào cửa trông cứ như đang nghe lén vậy …”
“Không có gì không có gì !” – Cuống quít xua tay cộng thêm liều mạng pha trò – “Ha ha … ta chỉ dựa vào cửa nghỉ tạm một chút thôi, căn bản là không chú ý tới tiếng nói chuyện gì ta … ngươi hoa mắt, tuyệt đối là hoa mắt rồi !”
“Thật sao ?”
“Phải !” Con gà chăm chỉ mổ thóc.
“…” – Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi sau đó chậm rãi nói – “Tóm lại, ngươi về sau phải cẩn thận một chút. Cha ghét nhất là bị người khác làm trò khuất tất, nếu để hắn biết ngươi đứng ở cửa thì sẽ nổi trận lôi đình.”
“Ghét nhất bị làm trò khuất tất ?” Chẳng phải chính hắn cũng như vậy sao ?
Trong lòng ta khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như hoa nở, liên tục gật đầu : “Đã biết, ta đã biết …”
“Ừ, vậy mới ngoan … Đi, chúng ta trở về thôi !”
“Được … a, không đúng !” – Ta nhất thời phản ứng lại – “Ta không quay về !”
“Ngươi không phải thật sự muốn đi giết Trầm Trữ chứ ?” – Ngữ điệu Hạ Hầu Ý bán suyễn bán thán, bất đắc dĩ đến cực điểm.
“Sao lại không ?” – Ta đắc ý dào dạt đáp – “Ta cố ý vì hắn mà nghĩ ra vài phương pháp một đòn trí mạng để cho hắn tự mình chọn lựa nha … Thế nào, có phải ta rất nhân từ không ?”
“…” Hắn cúi đầu không nói gì.
Khi chúng ta chạy tới thiên thính, quản gia đang đứng ở cửa vừa nhìn thấy Hạ Hầu Ý liền vội vàng chạy lại : “Thiếu gia !”
“Chuyện gì ?”
“Có vị công tử họ Trầm đang ở đại sảnh chờ người …”
“Trầm Trữ ?” – Hạ Hầu Ý nhướn mày, mặt liền biến sắc như là lửa cháy đến mông không bằng.
“Sở Nhi, ngươi quay lại ….”
Tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, tiếp tục chạy ra ngoài. ‘Quay lại’ ? Hừ ! Chờ khi nào ta xong ‘việc’ tự nhiên sẽ ‘quay lại’.