“Huyền nhi, tấm vải này rất hợp với con, để mẹ bảo người may cho con một bộ váy được không?”
“Không sao cả.”
“Nào lại đây, mau nhìn màu sắc của nó này … Ừm, không tệ chút nào. Con thấy sao?”
“Không sao cả.”
“… Huyền nhi?” Mẹ đưa tay lên sờ trán ta, vẻ mặt nghi hoặc: “Lại sốt sao? Con thấy chỗ nào không thoải mái à?”
“… Không sao cả.”
“Ôi, đứa nhỏ này!” Bà dường như có chút tức giận. “Nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy? Mẹ quan tâm đến con, sao con lại đáp cho có lệ thế?”
Ta bất đắc dĩ đáp: “Vậy mẹ đã cảm nhận được cái cảm giác bị người ta nói ‘không sao cả’ là thế nào rồi chứ?”
“Con … có ý gì?”
“Trời ạ, mẹ còn không biết?” – Ta vẻ mặt đau khổ ai thán – “Nếu mẹ thật sự gả con cho vị thiếu gia họ Ngô kia, con dám cam đoan rằng từ nay về sau những lời mẹ nghe được với tần suất cao nhất chính là ba chữ không phụ trách nhiệm này.”
Nghe vậy mẹ ra vẻ không tin. “Làm gì đến mức ấy … Ngô gia công tử mẹ đã gặp rồi, chỉ là quá thành thật mà thôi, chứ không giống con lúc nào cũng líu ra líu ríu. Đó gọi là thành thục ổn trọng, biết chưa? Tính tình con quá hoạt bát, Ngô gia công tử lại trầm ổn, hai người các con kết hợp lại vừa vặn bù trừ cho nhau. Mẹ tin lần này mình không chọn sai người.”
“Thành thục? Ổn trọng? Ôi trời ơi …” Mặt ta lại lần nữa nhăn nhó như ăn phải mướp đắng, thiếu chút nữa là chỉ tay lên thề với trời. “Mẹ, con không hề nói quá chút nào. Con nói chuyện với hắn đến mười câu thì có tám câu hắn đáp lại con là ‘Không sao cả’. Hơn nữa cái trình độ ‘không sao cả’ của hắn đã lên đến mức khiến người ta … khiến người ta tức đến hộc máu rồi mẹ có biết không? Con xin mẹ, hủy bỏ hôn ước này đi được không? Nếu con thật sự gả cho hắn, con nhất định sẽ giảm thọ mất mấy chục năm. Thật đấy!”
“Phi phi phi … Con nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà giảm thọ mất mấy chục năm … con chê mẹ con sống lâu quá phải không? Nói cho con biết, mẹ đã nhắm trúng Ngô gia công tử rồi, thành thật lại không kiêu ngạo, với tính cách của con thì tìm được một trượng phu bao dung như vậy quả thật rất khó. Huống hồ công tử nhà ấy có thiên phú trong việc buôn bán, tương lai cũng có thể chung tay góp sức phát triển gia nghiệp Sở gia … Cho nên mẹ cũng trịnh trọng cảnh cáo con, không cho phép làm ra hành động gì quá đáng. Việc hôn nhân này là môn đăng hộ đối, trừ khi ta nhắm mắt xuôi tay, còn nếu không, muốn hủy bỏ ư … không có cửa đâu!”
“Ôi, mẹ …”
Đuổi tới cửa cũng chỉ nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ, ta khóc không ra nước mắt …
Sở Hoa Phong sắc mặt ngưng trọng, thong thả đi đi lại lại ở trong phòng. Sở Hoa Vân vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi trên ghế kinh ngạc nhìn ta.
“… Tiểu muội, muội tính làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ?” Ta còn chưa mở miệng thì đại ca đã nóng vội nói ngay: “Còn có thể làm gì nữa? Một chữ thôi: Chạy!”
… Hắn không có bị tâm lý nghịch phản nghiêm trọng đấy chứ?
Nhìn ta cau có, Sở Hoa Vân có chút lo lắng: “Tiểu muội sẽ không thật sự muốn chạy trốn chứ? Mẹ đã nói đến nước này rồi …”
“Haizz ….” Sớm biết sẽ gặp nhiều phiền toái thế này thì lúc trước cho dù có đánh chết ta cũng không rời khỏi Chí Dương, cũng sẽ không rơi vào cảnh “ép gả” như bây giờ …
Vậy ta nên làm gì đây? Ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của mẹ, gả cho người khác làm vợ, hay là làm như đại ca nói …
“Chạy”?
Có thể chạy đến nơi nào đây? Du sơn ngoạn thụy cũng tốt, vui chơi giải trí cũng hay, có người phụ trách chi tiêu cũng ổn, nhưng sau đó thì sao?
… Sợ là tránh được lần đầu, không trốn được mãi mãi.
“Ngô Sở Vị” tạm thời không có động tĩnh gì. Mẹ cũng vậy, chỉ chờ ngày có thể gả ta đi. Dù không phải hắn thì cũng có người thứ hai, thứ ba …
Tóm lại, ngày nào ta còn chưa lấy chồng thì ngày đó mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trừ khi ta có thể lưu lạc thiên nhai, cả đời không trở về nhà.
Nhưng … Sao cứ phải như vậy, con trai trưởng cùng con gái lớn còn chưa có tin tức gì mà đã vội vã muốn gả ta đi? Thật không thể hiểu lão thái thái này suy tính những gì.
“À … thiếu gia, tiểu thư.” Hẳn là bị bầu không khí ai oán trong phòng làm cho khó chịu, Sồ Tú lúc đến thông báo cũng nói rất nhỏ, cước bộ nhẹ nhàng như sợ rằng chỉ cần một sự xúc động nhẹ là sẽ dẫn đến một trận gào khóc thảm thương.
“Ờ … có một vị cô nương muốn tìm tam tiểu thư …”
“Cô nương?” Ta quay đầu lại hỏi: “Cô nương nào?”
“Không biết … Nhưng rất trẻ, rất đẹp … Nàng còn nói là có quen biết với tam tiểu thư.”
“Có quen biết?” Trong đầu vẫn chưa rõ là chuyện gì, ta cứ thế nhìn chằm chằm Sồ Tú: “Có quen biết cái gì?’
“…”
“Tiểu muội, muội đi ra ngoài gặp người ấy đi, ở trong này hỏi Sồ Tú cũng không giải quyết được vấn đề gì. Có khi lại là người mà muội quen ở kinh thành cũng nên …”
“Kinh thành?” Hai chữ này giống như búa tạ đập vào đầu làm ta tỉnh táo lại …
Từ Chí Dương đến ư? Sẽ là ai đây?”
“Xin hỏi …”
“Huyền Huyền!”
Một bóng người lao thẳng tới ôm chầm lấy ta. Còn mặt ta lúc ấy thì dính đầy nước miếng cộng thêm vẻ kinh ngạc vạn phần …
“Ngọc … Ngọc nương?”
“Sao ngươi lại chạy đến đây?”
“Hửm?” Nàng dò xét ta một hồi, sau đó đặt chén trà thật mạnh xuống bàn rồi mới nói: “Còn không phải là vì ngươi sao?”
“Hả? Vì ta?”
“Không … Chính xác ra thì phải là ‘hai người các ngươi’.”
“Hai người chúng ta?” Ta với ai?
“…” Trợn mắt một hồi, Ngọc nương đối với phản ứng của ta rất là phẫn uất. “Đương nhiên là ngươi và gia rồi.”
“Ta và …” Câu chuyện tạm thời đình chỉ. Ta chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Hắn bảo ngươi đến?”
“Ngươi nói xem?”
“… Không phải.”
“Đúng!”
“…”
“Được rồi, được rồi!” Nàng thấy sắc mặt ta tức thì ảm đạm liền cuống quít vỗ vai ta: “Tính tình gia thế nào ngươi cũng đã rõ, hắn nếu đã để ngươi rời đi thì khẳng định sẽ không tìm ngươi về …”
“Vì sao hắn sẽ không tìm ta về?” Cảm giác phẫn uất chợt trào dâng trong lòng, ta thét to với Ngọc nương: “Ta đến cùng là đã làm sai cái gì đểk khiến hắn đối xử với ta như thế? Chẳng lẽ chỉ vì ta hỏi một vài câu không nên hỏi nên hắn trở vặt với ta sao?”
“…” Nàng chợt cứng lưỡi nhìn ta. “Huyền Huyền …”
“Còn nói cái gì mà sẽ để ta ở bên cạnh hắn vĩnh viễn, chớp mắt đã lại tuyệt tình đuổi ta đi … Ha, coi ta là con chó con mèo bên đường, thích thì nhặt về chơi một chút, chán rồi là có thể đá đi không thèm để ý đến sống chết của ta sao? Ta sắp lập gia đình rồi, hắn có biết không?” Lau nước mắt thấm ướt khóe mi, ta oán hận nói: “Hắn đi chết đi!”
“… Haizz!” Ngọc nương trầm trọng thở dài, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta. “Huyền Huyền, ta biết ngươi thầm oán gia, nhưng hắn cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
“Nỗi khổ riêng?” Không nhắc đến thì thôi, nói rồi là ta lại thấy tức. “Hắn có nỗi khổ riêng? Hừ, nếu ngươi muốn nói đến cái cô tên Cừu Ngọc Nương kia thì ta khuyên ngươi không cần lãng phí nước miếng nữa.”
“Cừu Ngọc Đường?”
“Sao, ngươi không biết? Nghe nói đó còn là một tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nữa cơ đấy!” Ta hừ lạnh một tiếng.
“…” Nàng đang nhíu mày chợt giãn ra, dở khóc dở cười nhìn ta: “Xem ra nguyên nhân khiến ngươi tức giận thực chất là vì tuyệt sắc mỹ nhân kia.”