Ngồi trong một góc tối hẻo lánh, ta thường vụng trộm liếc nhìn một nam một nữ ở phía xa xa, chú ý nhất cử nhất động của bọn họ.
Thật không hiểu, sao đại ca ta trước nay vẫn luôn sợ phiền toái nay lại đi chung với ‘gừng tươi’ ? Còn ngồi cùng một bàn ăn cơm uống rượu.
… Bọn họ từ khi nào đã thân nhau đến mức đó ?
Không yên lòng uống chén trà tiểu nhị bưng lên, ta thật không hiểu nổi vì sao vẻ mặt ‘gừng tươi’ lại như là vừa mới khóc. Có người trêu chọc nàng sao ? Chỉ mong không phải Sở Hoa Phong, nếu không hắn nhất định sẽ chết thảm.
Nhưng cũng thật tò mò, trông bọn họ lúc này rất hòa hợp. Chỉ thấy đại ca miệng mở ra khép vào không ngừng, dùng mông nghĩ cũng biết chắc chắn là lại đang nói cả đống ‘triết lý’, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt của người từng trải nữa.
Hình như hắn đang an ủi nàng ấy …
Buồn bực bĩu môi. Căn cứ vào nguyên tắc ‘quân tử bất nhiễu nhân chi mỹ’ (*), ta lén lút đứng dậy đi ra ngoài. Tuy nói là đại ca nhà mình, nhưng mỗi người đều có những chuyện riêng tư, cho dù ta thân là muội muội có bất mãn với ‘gừng tươi’ thế nào đi nữa cũng không thể can thiệp được.
Huống chi nàng hiện tại cũng không thể quấn lấy Diêm Sâm được nữa.
…
Sải bước đi vô định trên ngã tư đường đông đúc, ta thật không biết mình phải mua gì.
Mặc dù hiếm lắm mới không phải ‘thắt lưng buộc bụng’, nhưng đột nhiên ta cảm thấy mình không có hứng thú với bất kỳ cái gì. Son phấn không thiếu, châu ngọc trâm cài chẳng hiếm lạ, đồ ăn vặt không có hứng thú, thi họa bài trí không có nhã hứng … Ta thật không hiểu rốt cuộc mình ra ngoài để làm cái gì.
Đi qua cửa trà lâu mình vẫn thường ăn điểm tâm, ta chần chờ một lát rồi bước vào.
“Tiểu nhị !”
“Tới đây … Ồ, là Sở cô nương sao ?” Tiểu nhị theo thói quen nhìn ra sau lưng ta. “Chỉ có một mình cô nương thôi ư ? Diêm công tử đâu ?”
“Hắn có việc.” Hiện tại chắc là ở trong cung. “Chỗ ngươi có còn hoa hồng chín tầng cao không ?”
“Có có, còn rất nhiều !”
“Vậy được, cho ta hai phần, gói lại mang về.”
…
Chán đến chết nghịch nghịch ngón tay, tầm mắt của ta bất tri bất giác lại nhìn về phía mỗ nhân đang ngồi phê duyệt công văn dưới ánh nến.
Ánh nến ấm áp như một tầng sa mỏng mông lung nhẹ nhàng bao trùm lên gương mặt tuấn mỹ vô song, thoạt nhìn trông thật xinh đẹp, hoàn mỹ đến xiêu lòng. Đôi mắt hoa đào nhìn như tỉnh lại như say, như mộng mà như ảo, mê người phi phàm. Còn có nước da trắng nõn tinh tế dưới ánh nến như tỏa ra một vầng sáng thản nhiên, làm người ta không kìm lòng được mà muốn thử chạm vào một phen …
Giật mình một cái, đáng chết, ta thế nào lại lộ ra vẻ mặt như sắc nữ đối với hắn ?
Lặng lẽ rời khỏi phòng rồi đi về phía hậu viện, dọc theo đường đi ta không khỏi có chút buồn bã. Càng ở chung với hắn, ta lại càng quyến luyến nhiều hơn. Mỗi khi nghĩ đến sẽ có một ngày phải vĩnh viễn xa rời, tim ta đau nhói như bị kim đâm, đau đến không thở nổi.
… Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ ?
Phải chăng ta không nên đến đây ? Ở lại địa phủ tuy rằng không thú vị, nhưng ít nhất thì ta sẽ không ở vào tình trạng như bây giờ … đánh mất cả trái tim mình.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên không trung, rồi lại cúi đầu, ngậm ngùi buông một tiếng thở dài.
“Nhóc con Sở Huyền ?”
“A !” Bị giật mình, ta cuống quít xoay người lại, đối diện với con ngươi mang nét nghiền ngẫm của Diêm Sâm.
“Nghĩ gì mà lại thở dài dưới ánh trắng … Tới tận bây giờ ta cũng không biết nàng lại có lúc nhàn hạ thoải mái thế này.”
“…” Há miệng một hồi, ta không có hứng phản bác, chỉ rầu rĩ đáp. “Không có gì.”
Hắn vươn tay nắm lấy tay ta, kéo ta lại sát bên mình, ánh mắt thâm sâu nhìn ta chằm chằm. “Không có gì ? Vậy vì sao vẻ mặt lại ảo não thế ?”
Mím chặt môi, ta không được tự nhiên rũ mắt xuống. “Thật sự không có gì.”
… Kể cả là có đi chăng nữa, ta nói với ngươi rồi thì giải quyết được gì ?
Cảm giác cánh tay đặt bên hông lại càng siết chặt hơn, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt thanh nhu ấy :
“Thích ngắm trăng à ?”
“Gì cơ ?”
“Ta hỏi nàng là thích ngắm trăng à.”
“… Thích.” Vầng trăng kiều diễm như châu ngọc treo cao trên bầu trời, trừ bỏ tạo nên một cảnh đẹp ý vị nên thơ, còn gợi cho người ta nỗi sầu tư vô hạn.
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. “Ta dẫn nàng đi ngắm trăng được không ?”
“Ngắm trăng ?” Kinh ngạc chỉ vầng trăng trên đỉnh đầu. “Không phải đang ngắm rồi sao ?”
“Ta mang nàng đến một nơi khác để ngắm trăng, so với ở đây còn đẹp hơn nhiều.” – Hắn cười đáp.
Ta không tin nhìn lại hắn. “Thật sao ?”
“Đương nhiên.”
…
“… Ngươi có đói bụng không ?”
“Sao cơ ?”
“Thật không ngờ ngươi còn có chiêu này …” Thanh âm nơm nớp lo sợ.
“Như nhau thôi, chẳng phải nàng cũng rất sáng ý đó sao ?”
“… Đó là ta quan tâm đến ngươi.”
“Ta cũng không có hại nàng.”
“Cái này còn gọi là không à ?!” Gào toáng lên, thân mình lại lung lay mấy cái làm ta sợ tới mức vội vàng ôm lấy Diêm Sâm, hai tay siết chặt một cánh tay của hắn. “Ngươi … ngươi … không cho phép nhúc nhích a …”
“Nhưng nàng cứ lôi kéo ta như vậy …” Buồn cười liếc mắt một cái, “Ta sao có thể bất động được ?”
“Thiết ! Ta kéo ngươi là để phòng ngừa vạn nhất, dù không cẩn thận ngã xuống cũng có thể tha ngươi xuống chịu cùng.” – Ta đắc ý dào dạt nói.
Hắn ngay lập tức ‘khiêm tốn’ thỉnh giáo : “Xin hỏi nương tử, nàng đây có tính là mưu sát chồng không ?”
Ta làm cái mặt quỷ với hắn. “Là do ngươi tự chuốc lấy.” Ngắm trăng thôi mà cũng phải leo lên cây đại thụ cao mười thước, thật chẳng khác nào mua dây buộc mình. Tuy rằng đứng ở vị trí này có thể thấy ánh trăng rất tròn, rất đẹp.
“Nhưng nương tử cũng có một phần trách nhiệm mà.” – Diêm Sâm có chút ủy khuất nói – “Vi phủ chỉ muốn tìm cách làm nương tử vui thôi.”
“Chỉ cần ngươi đừng lấy mạng của ta là được rồi … Này, buông tay !”
“Không buông.” Hắn cười đến là tà tứ, tay phải vòng qua lưng siết lấy bờ vai của ta, tay trái nắm chặt bàn tay ta. “Chẳng lẽ nương tử không cảm thấy vi phu ôm nàng thế này là rất an toàn sao ?”
“An toàn ?” Trợn mắt lên nhìn hắn. “Phải, ta không phản kháng được, ngươi đuơng nhiên có thể thực hiện hành vi đăng đồ tử một cách ‘an toàn’, đúng chứ ?”
Bờ môi cong lên để lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp, Diêm Sâm cúi người xuống, cái trán dán lên vầng trán của ta, nhỏ giọng thì thầm một cách vô cùng thân thiết : “Nương tử, nàng thật đáng yêu … đáng yêu tới mức ta không muốn buông tay chút nào.”
“…” Cảm nhận được sự va chạm đột ngột, ta ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt say mê rạo rực như nhiếp hồn của hắn.
“Làm sao vậy ?”
“Không … không sao cả …” Ta cuống quít tránh khỏi tầm mắt hắn, nhỏ giọng đáp.
Diêm Sâm lẳng lặng nhìn ta chăm chú, con ngươi sâu thẳm khó lường ẩn ẩn chớp động, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Nương tử …”
Ta cả kinh. “Gì cơ ?”
“Ta đói bụng.”
“…” Chớp chớp mắt, nửa ngày sau ta vẫn chưa phản ứng lại với lời nói của hắn.
“Nàng có mang điểm tâm mà.” Hắn nhắc nhở ta.
“À …” Luống cuống tay chân lấy ra gói hoa hồng chín tầng cao đưa cho hắn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, rụt trở về. “Lúc nãy không phải ngươi nói là không đói sao?”
“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ.” Diêm Sâm đáp rất rõ ràng, nhìn vẻ mặt hồ nghi của ta nhịn không được lại bật cười. “Nương tử chẳng quản nặng mang nó theo không phải là vì để cho vi phu ăn đó sao ?”
Bị hắn nói trúng tâm tư, ta đỏ mặt mà vẫn cố mạnh miệng. “Còn lâu ! Ta mang đi để cho mình …”
“Vậy sao lúc đầu còn hỏi ta có đói bụng hay không ?”
“…”
“Nương tử ?”
“…”
“Mặt của nàng nóng quá, có muốn vi phu giúp nàng ‘dập lửa’ không ?”
“… Ghét ngươi, tránh ra một bên đi !”
“Nương tử, nàng thật hung dữ …”
“Lo mà ăn điểm tâm đi, còn lắm miệng nữa là phải chịu phạt.”
“… Nương tử à, không nói đạo lý cũng có mức độ thôi chứ ? Phần của ta trong này mới có hai cái, mà của nàng lại có đến bốn cái.”
“Ta mua về, ăn nhiều hơn thì đã sao ?”
“… Vâng vâng vâng, nương tử là lớn nhât, được chưa ?”
“Hừ !!”
…
Ánh trăng tỏa ra từng quầng sáng bạc, ta nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Diêm Sâm, mí mắt bắt đầu hạ dần. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, ta nghe văng vẳng hắn dịu giọng nói nhỏ bên tai –
“Ta thích nhất là lúc nàng cười … Đừng suy nghĩ miên man nữa có được không ? Mọi chuyện đã có ta rồi. Dù là sống hay chết, ta cũng sẽ không buông tay …”
Hốc mắt không khỏi đỏ lên, ta giật giật thân mình, càng vùi sâu trong lòng hắn.
… Dẫu không thể thiên trường địa cửu, nhưng có được những lời này của chàng, ta đã mãn nguyện lắm rồi.