Sất Trá Phong Vân

Chương 1001: Đừng đánh mặt, đánh mặt bị người đánh



Loại khí tức này tràn ngập trong toàn bộ thành thị, khiến lòng của người ta cũng trở nên bình thản. Càn Kình thậm chí nghi ngờ trong thành thị này thật sự sẽ có tội phạm sao? Còn buổi tối lúc đi ngủ, nơi này còn cần phải đóng cửa sao?

Mộc Nột Chân Sách cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ. Thần Đô thành thị này không có người nào có thể quen hơn so với vị hoàng tử này. Hội trường cuộc tranh tài thợ rèn này được tổ chức ở vị trí nào, muốn dùng thời gian nhanh nhất để tìm được, cũng chỉ có thể trông cậy vào vị Lục hoàng tử này.

Khoái mã chạy nhanh trên đường phố rộng rãi, rất nhanh đã đi tới một quảng trường khổng với người đứng đầy.

Càn Kình cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn sang chỉ có thể thấy vô số số người. Tại vị trí trung tâm có một đài cao hình tròn cực lớn. Mặt trên có thể để hơn một nghìn người đứng.

Hôm nay, trung tâm đài cao hình tròn kia có mấy lão già đang ngồi ngay thẳng. Xung quanh bọn họ có gần trăm người hoặc trẻ tuổi, hoặc đã già đang đứng. Trên người bọn họ đều mặc trang phục chuyên dụng của thợ rèn.

Ở trong đám người còn có hai người có hình dáng tương đối đặc biệt, người lùn!

Đa Lạp Tháp!

Càn Kình liếc mắt một cái liền nhận ra dược người lùn này. Đó chính là người lùn lúc trước khi mình ở trong đoàn mã tặc của Mã Tặc Vương ngoài tái ngoại đã từng thắng đấu kỹ.

Đa Lạp Tháp rất cung kính đứng ở phía sau một lão người lùn khác dáng vẻ còn cường tráng hơn. Toàn bộ râu mép của lão người lùn này đều là màu đỏ. Mái tóc bạc rối như ổ chim, hai hàng lông mày như lưỡi đao xếch ngược. Cánh tay to khỏe có thể so sánh với bắp đùi của người trưởng thành.

Người lùn đứng ở trên đài chậm rãi đi tới, giống như quân vương đang dò xét quốc gia của mình. Trong mắt đám thợ rèn xung quanh lóe lên sự phẫn nộ thù địch.

- Không được tốt lắm...

Người lùn Bố Lai Đạt Tư lắc đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy khinh miệt:

- Mấy năm nay, tiêu chuẩn rèn của hoàng triều Chân Sách càng ngày càng thụt lùi. Thực sự không được tốt lắm...

- Phải không vậy? Bố Lai Đạt Tư cho rằng tiêu chuẩn rèn của hoàng triều Chân Sách ta đang thụt lùi sao?

Trong đám người chợt có một giọng nói già nua chậm rãi vang lên. Toàn thân hắn mặc trang phục thợ rèn màu xám. Trên y phục có vô số vết tàn lửa bắn vào.

Thợ rèn bị bỏng, giống như những vết sẹo trên thân thể của người chiến sĩ. Chúng giống như những huân chuyen cao nhất trong hành nghiệp của bọn họ. So với huy chương do chính tay hoàng đế bệ hạ ban phát, thật sự còn quý hơn.

- Thủy Nguyệt Thiên? Ta quả thực cho rằng tiêu chuẩn rèn của hoàng triều Chân Sách đã thụt lùi.

Bố Lai Đạt Tư nhìn lão già tóc trắng đi tới cười nhạt:

- Ngươi có thể sẽ có được sản phẩm mới không hề tồi, nhưng với tuổi của ngươi...

- Tuổi của ngươi thì sao?

Khuôn mặt Thủy Nguyệt Thiên vẫn tươi cười đầy vẻ bình tĩnh, giống như nhìn thấu tất cả:

- Ngươi cũng già rồi...

- Ta là người lùn.

Trên mặt Bố Lai Đạt Tư lộ ra nụ cười tự tin:

- Tuổi thọ của ta là một trăm năm trở lên. Bây giờ ta vẫn có thể nói là đang tuổi tráng niên. Còn ngươi...

Bố Lai Đạt Tư thở dài:

- Mấy năm nay không gặp, ngươi thật giống như đã tiến vào cảnh giới mới. Tất cả đều nhìn phai nhạt. Loại cảnh giới nhìn vật phai nhạt như vậy, xem ra mấy năm nay ngươi đã ngộ ra? Không tồi! Thật sự rất tốt!

Trên khuôn mặt Thủy Nguyệt Thiên vẫn tươi cười, nhưng có phần lạnh nhạt:

- Ngươi đã vượt qua cảnh giới nhìn vật phai nhạt. Ta xem ra vẫn không bằng ngươi. Nhưng tiêu chuẩn rèn của hoàng triều Chân Sách...

- Thủy Nguyệt Thiên, thợ rèn chúng ta từ khi nào bắt đầu có thói quen nói giỡn bằng miệng vậy?

Bố Lai Đạt Tư chắp hai tay ở sau lưng:

- Thợ rèn ưu tú, cho tới bây giờ đều dùng làm phẩm để nói! Bây giờ ngươi có thể lựa chọn, lấy ra tác phẩm xuất sắc nhất của ngươi, hoặc có thể lựa chọn cùng ta hiện cuộc tỷ thí về thực lực rèn, để chứng minh tiêu chuẩn rèn của hoàng triều Chân Sách.

Thủy Nguyệt Thiên giơ tay lên, khẽ móc ngón trỏ vài cái. Hai chiến sĩ cầm ra một chiếc hộp dài tinh mỹ bước nhanh về phía đài cao.

- Đứng lại!

Bố Lai Đạt Tư hét lớn một tiếng, ngăn cản hai chiến sĩ đang đi lên:

- Nơi này là đài rèn thần thánh. Đám chiến sĩ thô tục như các ngươi cũng có thể lên sao?

Đa Lạp Tháp phái người đi đến trước mặt hai chiến sĩ, cầm lấy chiếc hộp dài đi rất nhanh về phía đài cao.

- Đây là đồ chơi nhỏ ta rèn ra được từ mấy ngày trước. Đại sư Bố Lai Đạt Tư có thể xem qua một chút.

Thủy Nguyệt Thiên nhẹ nhàng phất tay bảo hai chiến sĩ đang lộ vẻ mặt giận dữ lui xuống:

- Cái này chính là phong diệp, là do ta nhìn thấy lá cây bay xuống trong lúc ngẫu nhiên nhận được linh cảm...

Trường kiếm màu đỏ đầy mạch lá cây, nhìn từ xa lại chính là một lá cây phong màu đỏ mảnh cực lớn. Thoạt nhìn giống như hàng mỹ nghệ hơn là vũ khí.

Không ít người đều tò mò nhìn trường kiếm Phong Diệp này, suy đoán vũ khí như vậy cũng có thể giết địch được sao?

Mấy lão thợ rèn ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vui mừng.

Thanh kiếm này... thanh kiếm này...

- Kiếm tốt!

Càn Kình khẽ tán thưởng, khiến khuôn mặt Đoạn Phong Bất Nhị lộ vẻ khó hiểu.

- Những mạch kia còn có thể chuyển vận đấu khí. Nó hợp thành một mạng lưới đặc biệt vận chuyển đấu khí. Kiếm này không chỉ có thể vận chuyển đấu khí, còn có thể khiến đấu khí ở trong đó kích động lẫn nhau, phát sinh uy lực tăng thêm một thành. Có thể nói là hàng thượng đẳng trong các Siêu Đấu Binh, thiếu chút xíu nữa thì trở thành Hồn Binh...

Đoạn Phong Bất Nhị nghe Càn Kình giải thích như vậy, liên tục quan sát Phong Diệp Kiếm. Không trách được Càn Chiến Huyền lại tỏ ra tự tin như vậy. Ngay cả đám người trong nghiệp đoàn thợ rèn cũng không thèm để ý tới. Hóa ra hắn có giấu một rèn tạo sư có năng lực rèn như vậy.

- Kiếm tốt! Đúng thật là kiếm tốt!

Bố Lai Đạt Tư liên tục gật đầu:

- Mười năm trước, ta cũng từng rèn ra một thanh kiếm với tiêu chuẩn tương tự. Chỉ có điều...

Bộ râu của Bố Lai Đạt Tư che khuất khóe môi hơi coi lên, thoáng cười nhạt:

- Nó còn chưa đủ tốt. Nếu như muốn sử dụng cái này để chứng minh tiêu chuẩn rèn của hoàng triều Chân Sách thì…?

Keng!

Cổ tay Bố Lai Đạt Tư vừa lộn một cái, hắn liền lấy từ trong đấu giới của mình ra một binh khí, hung hăng đập vào thân của Phong Diệp Kiếm, phát ra những tia lửa chói mắt.

Sau khi tiếng va chạm lắng xuống, trên thân của Phong Diệp Kiếm xuất hiện một vết nứt!

Hồn Binh!

Trong tay Bố Lai Đạt Tư đang cầm chính là một thanh Hồn Binh thật sự! Một thanh thiết côn dài với mười mấy viên kim loại thoạt nhìn giống như chỉ có tác dụng trang trí, nhưng chỉ có thợ rèn thật sự mới biết được nó có tác dụng thế nào. Nó có thể tìm được nhược điểm của rất nhiều vũ khí, đồng thời khi va chạm đồng thời phát sinh một loại chấn động, gây tổn hại cho vũ khí của đối phương.

Loại Toái Khí Hoàn như vậy, rất nhiều thợ rèn đều biết phương pháp rèn ra nó, nhưng lại không có mấy người có thể thật sự rèn ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.