Quy định của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, hắn trước sau sẽ kiên trì duy trì. Như vậy cho dù biết rõ Càn Vô Thanh đánh chết người Càn gia, còn có thể đánh chết càng nhiều người Càn gia hơn, hắn cũng sẽ để Càn Vô Thanh tiếp tục giết. Hắn tin tưởng cuối cùng Càn Vô Thanh sẽ bị chiến sĩ huyết mạch Càn gia đánh chết.
Mộc Nột Chân Sách thở dài. Càn Chiến Huyền này đầu óc thật sự khiến người ta rất khó hình dung được. Không có người nào có thể thay đổi tư tưởng của hắn. Chuyện gì hắn đã nhận định tuyệt đối sẽ không có bất kỳ khả năng thay đổi nào. Thật không biết nên gọi đó là kiêu căng, hay là tự tin tuyệt đối.
- Ta cũng ra tay!
Vẻ mặt Y Toa Tái Nhĩ nóng lòng muốn thử.
- Ngươi sao? Tránh sang một bên, tiểu hài tử xấu xa.
Đoạn Phong Bất Nhị đạp vào mông Y Toa Tái Nhĩ một cước:
- Ta và Càn Kình cũng không lấy danh hiệu Tân Nhân Vương, tiểu tử ngươi càng phải cố gắng. Nếu không cô cô ngươi sẽ tới tìm ta gây phiền phức thì phải làm sao? Cuồng Ca, ngươi cũng đừng nói chuyện! Ngày mai đối thủ của ngươi là chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng Hoắc Nhĩ Cương. Đó là chiến sĩ huyết mạch đã từng giở thủ đoạn đánh bại ca ca ngươi. Chuyện đó ta cũng từng nghe nói qua. Hắn còn kiêu ngạo giẫm đầu ca ca ngươi lên trên mặt đất, nói chiến sĩ bình thường vĩnh viễn chỉ có thể là hòn đá chân cho chiến sĩ huyết mạch.
Sắc mặt Phần Đồ Cuồng Ca âm trầm bất định. Đoạn Phong Bất Nhị tiếp tục nói:
- Chuyện giết Càn Vô Thanh, để ta và Càn Kình tới là được. Trên vai ngươi còn mang theo vinh quang của thế gia Phần Đồ. Hơn nữa trên vai ngươi còn có vinh quang của học viện chúng ta. Nếu không ngoài dự đoán, ta và Càn Kình đều sẽ vì vậy mà bị đuổi ra khỏi cuộc thi đấu. Đến lúc đó, chỉ còn lại hai người ngươi và sư vương ngủ say có cơ hội. Nếu như ngươi cũng rời khỏi cuộc thi đấu...
- Chờ ta một chút. Chờ ta giết xong Hoắc Nhĩ Cương, chúng ta cùng nhau động thủ.
Bàn tay Phần Đồ Cuồng Ca đánh vào vai Càn Kình:
- Chúng ta là bằng hữu, chúng ta là đồng bọn! Chuyện giết người, ta không thể chỉ nhìn các ngươi đi làm!
- Đại ca Càn Kình...
- Tiểu hài tử xấu xa tránh sang một bên đi... Ta dựa vào! Tiểu tử ngươi dám cắn ta...
- Ta cũng muốn động thủ! Ta cũng có phần!
- Còn có ta nữa.
Lý Lôi Long nở nụ cười:
- Ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực ai là mạnh nhất, tương lai ở trên chiến trường Nhân Ma cũng có thể quyết định được, không cần thiết phải ở trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
- Không sai!
Mộc Nột Chân Sách phe phẩy cái quạt giấy:
- Càn Kình, trong nháy mắt khi ngươi động thủ, Càn Chiến Huyền thậm chí cả cường giả khác cũng có thể sẽ đi ra ngăn cản. Đến lúc đó hai người Lý Phách và Xà Hoàng cũng không tiện ủng hộ ngươi. Dù sao bọn họ là người bảo vệ quy củ. Đến lúc đó, những người khác có thể giúp ngươi ngăn cản người trong ban tổ chức, để ngươi chuyên tâm giết người.
- Cảm ơn cảm ơn. Ta Càn Kình không biết phải nói gì nữa. Đến lúc đó nhờ các vị giúp ta ngăn cản người khác là được rồi!
Mặt trời lại một lần nữa mọc lên ở phía chân trời.
Một tin tức đã sớm truyền khắp toàn bộ Thần Đô thành. Đêm qua thương khố phần thưởng cuộc tranh tài Tân Nhân Vương tại hoàng cung bị người ta tới trộm!
Dưới sự canh phòng của hai vị cường giả Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ và Lý Phách, vẫn bị người đột phá cướp đi một tấm lá chắn Hồn Khí!
- Tấm lá chắn Hồn Khí sao?
Càn Vô Thanh ngồi ở trong phòng tối tăm, hung hăng đánh một quyền vào góc bàn:
- Tên Càn Kình ngu ngốc này, còn không nhận ra Vong Giả Tinh Thần Kiếm! Đáng tiếc!
- Xà Hoàng trông coi bảo khố còn bị người cướp?
- Đùa sao? Nghe nói Lý Phách đúng lúc tới đó làm khách, hai người liên thủ cũng không ngăn được kẻ trộm sao?
- Đó là người nào vậy? Đại Ma Vương tự mình xuất hiện sao? Vậy cũng không đến mức không ngăn được chứ?
- Lẽ nào thực lực Xà Hoàng đã giảm sút sao?
Các loại tin đồn rất nhanh được lan truyền khắp Thần Đô thành. Càn Chiến Huyền cười lạnh thả bàn tay đang cầm đồ ăn sáng xuống:
- Bàn Hoành Cơ, Lý Phách, hai người các ngươi vì Càn Kình thật đúng là chuyện gì cũng nguyện ý làm, cho dù tự vấy bẩn lên vinh quang của mình cũng làm.
- Xà Hoàng thật không phải là người bình thường.
Trên khóe miệng Cửu Dương Phong Hoa cong lên, thoáng lộ vẻ bội phục:
- Chuyện này cũng dám làm. Thật... Lợi hại!
Đối với chuyện bảo khố mất đi một phần thưởng, các thế lực lớn có phản ứng khác nhau. Có người liếc mắt nhìn thấu bản chất của sự việc. Có người lại hiếu kỳ tại sao nhân vật như Xà Hoàng lại phạm phải sai lầm như vậy?
Đồng thời với lúc tin tức truyền khắp Thần Đô thành, cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lại một lần nữa kéo lên tấm màn chiến đấu tàn khốc.
Đối thủ của Càn Kình vẫn từ bỏ quyền thi đấu. Chỉ có điều ngày hôm nay hắn cũng không bởi vì đối thủ từ bỏ quyền thi đấu mà không đến hiện trường quan sát.
Giết người! Hoặc nói là giết vong linh!
Càn Kình suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định ngày hôm nay phải giết chết tai họa Càn Vô Thanh này. Giữ lại tai họa này thật sự quá nguy hiểm. Hiện tại phải để Thiết Khắc tọa trấn trong nhà, nếu không mình cũng cảm giác không được yên tâm.
Trong tổng nghiệp đoàn chiến sĩ, hiện tại cũng có không ít cường giả nhập thánh. Nhưng tất cả đều là cường giả cấp Hư Thánh. Đặt ở nơi khác đủ cường đại. Cho dù là trên chiến trường Nhân Ma đều có thể khiến Ma tộc sợ tè ra quần. Nhưng ở trước mặt Càn Vô Thanh quái thai này, thân thể hắn đặc biệt không sợ đau đớn. Cho dù bị cường giả cấp Hư Thánh đánh trúng, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn, hoàn toàn có thể dung hợp với đối phương, đánh chết đối thủ.
- Ta nghe ngóng qua, ngày hôm nay Càn Vô Thanh đúng là phải đi tới nơi này tham dự một thi đấu trận.
Đoạn Phong Bất Nhị hiếu kỳ quan sát xung quanh:
- Càn Vô Thanh hắn ở đâu? Tại sao không thấy những người khác? Sẽ không phải không tới chứ?
Mộc Nột Chân Sách tự tin cười:
- Chỉ cần hắn muốn lấy được thanh kiếm kia, hắn nhất định phải tới tiếp tục đánh. Hắn cũng có thể không ngờ chúng ta dám giết hắn ở chỗ này. Dù sao từ trước cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ người nào phá vỡ quy định của đại hội.
Lý Lôi Long khẽ gật đầu. Nếu như không phải Càn Kình có gan khá lớn, nếu như không phải mình tiếp xúc với Càn Kình một thời gian, mình cũng không thể tin được Càn Kình thật sự dám động thủ giết người dưới tình huống như vậy.
- Đợi, có khả năng sẽ xuất hiện.
Phần Đồ Cuồng Ca lạnh lùng nói, ánh mắt lại trước sau chưa từng rời khỏi đoàn người chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng.
Hoắc Nhĩ Cương!
Đó là mục đích duy nhất khiến Phần Đồ Cuồng Ca tham gia cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Lúc đầu khi mình còn rất nhỏ, nhìn thấy tên Hoắc Nhĩ Cương kia đạp đầu ca ca của mình trên mặt đất.
Hoắc Nhĩ Cương cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phần Đồ Cuồng Ca, khẽ nhíu mày. Đúng là một ánh mắt làm cho người ta chán ghét:
- Ta và tiểu tử này có thù oán gì sao? Tại sao hắn lại nhìn ta chằm chằm như vậy?