Sất Trá Phong Vân

Chương 1151: Hai kẻ ngốc?



- Tìm được rồi! Lý lão gia chủ nhìn cho rõ! Phá cho ta!

Bàn Hoành Cơ lại hét lớn một tiếng. Những dây xích nguyền rủa trên bầu trời bắt đầu vỡ ra, từng sợi một lại đứt đoạn.

Tất cả các chiến sĩ trong Thần Đô thành đều khẩn trương nhìn động tác của hai đại cường giả đang ở trên không trung, chờ đợi xem bọn họ có xuất hiện thức tỉnh chung cực hay không.

Dây xích bó chặt lại một phần hai, thân thể Bàn Hoành Cơ đột nhiên mềm nhũn. Đấu Hồn rắn chín đầu cũng theo đó thu vào trong cơ thể. Người hắn từ trong không trung hoàn toàn không bị khống chế ngã về phía mặt đất.

Gần như cùng lúc đó, thân thể Lý Phách cũng rơi xuống.

Tiêu hao hết đấu khí! Hai đại cường giả đã tiêu hao hết tất cả đấu khí trong cơ thể!

Trong các cường giả cường đại vẫn còn có người như vậy. Một khắc cuối cùng, hai đại cường giả giãy dụa tự mình thoát khỏi dây xích đã vô cùng khó khăn. Mãi mới có thể thành công, lại thu hút một phần dây xích trong cơ thể của đám hậu bối ra. Loại áp lực như vậy, cho dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng được.

Mười lăm ngày phong ấn, tập luyện khắc khổ vô tận, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc! Không đạt được thức tỉnh chung cực! Hai đại cường giả mang theo sự tiếc hận ngã về phía mặt đất.

Hai người Lý Lôi Long và Bàn Mộng Thần phóng người ra, đón hai người vào trong ngực, nhìn hai người mệt nhọc, nước mắt không nhịn được lại tuôn rơi.

Nam nhân, cũng sẽ khóc! Nam nhân cũng sẽ rơi lệ!

Chỉ là, có nhiều lúc, nam nhân lựa chọn chảy máu, cũng sẽ không chọn rơi lệ!

Bởi vì, nước mắt càng quý hơn so với máu! Trên đời này không có bao nhiêu chuyện, có thể nhận được nước mắt của nam nhân!

Nam nhi dưới gối có hoàng kim, nước mắt nam nhi quý như kim cương!

Giờ phút này, các chiến sĩ trẻ tuổi trong viện không có người nào không ngân ngấn nước mắt. Nếu như hai đại gia chủ không vì bọn họ, còn có thể tăng thêm một vài cơ hội đột phá thức tỉnh chung cực. Mặc dù không cách nào thành công, thực lực của bọn họ cũng sẽ tăng lên nhiều hơn!

Nhưng hai vị trưởng bối này cuối cùng vẫn lựa chọn ở chỗ này, tiến hành đột phá, vì muốn đám hậu bối của mình có cơ hội phát triển tốt hơn.

- Đáng được kính trọng. Chỉ có điều...

Càn Chiến Huyền vung ống tay áo lên:

- Vẫn là hai kẻ ngốc!

Càn Chiến Nhật liên tục gật đầu. Tuy rằng hai đại cường giả vì vậy cũng tăng cường thực lực rất lớn, nhưng vốn có thể nâng cao được nhiều hơn, nhưng bởi vì phải giúp trợ hậu bối, tổn thất một phần cơ hội nâng cao thực lực. Nếu không cho dù không cách nào thức tỉnh chung cực, cũng vẫn có thể trở nên cường đại hơn, hình thành uy hiếp lớn hơn đối với Ma tộc.

Bầu trời đêm, mây đen tập trung cùng một chỗ phát ra những tiếng sấm rền vang, nhưng không có lôi điện nào từ trong không trung đánh xuống nữa. Mây đen dần dần hạ xuống, ép từng chút một, ép tới mức lòng người theo đó trở nên nặng nề hơn.

Bàn Hoành Cơ mở đôi mắt vô cùng mệt mỏi, khóe miệng cong lên hiện ra nụ cười tự giễu nhìn về phía Càn Kình:

- Tiểu tử, ngươi nói thật đúng. Ta vẫn không thể đột phá được thức tỉnh chung cực.

Càn Kình nhìn Bàn Hoành Cơ trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Vị gia chủ huyết mạch rắn chín đầu này không hổ danh là kỳ tài trong thiên hạ. Nếu như không phải giúp đỡ thế hệ trẻ có lẽ hắn thật sự có thể có thêm mấy phần cơ hội đột phá. Mặc dù không thành công cũng có thể tăng cường thực lực thêm nữa, ném xa đám người Càn Chiến Huyền ra phía sau người.

Điều này cần có một loại ý chí như thế nào? Càn Kình bội phục nhìn Bàn Hoành Cơ, tâm tình hết sức phức tạp.

- Đáng tiếc...

Bàn Hoành Cơ nhìn Đoạn Phong Bất Nhị lại thốt ra một tiếng đáng tiếc. Dây xích trong cơ thể người khác đều bị kéo ra một phần, nhưng dây xích trong cơ thể người trẻ tuổi mình rất muốn trợ này không ngờ lại hoàn toàn không xuất hiện.

- Ngài vẫn quan tâm tới mình nhiều hơn đi. Đã tệ thành như vậy...

Đoạn Phong Bất Nhị lấy từ trong đấu giới ra mấy khối đấu tinh cực lớn:

- Tối nay ngài đã mệt rồi.

Bàn Hoành Cơ cười tiếp nhận đấu tinh nhắm mắt hấp thu đấu năng trong đó. Tình trạng đấu khí khô cạn như vậy, trước đây chỉ xuất hiện ở trên chiến trường Nhân Ma, khi hắn ra sức chém giết. Thật không nghĩ tới hôm nay lại một lần nữa xuất hiện. Thật may là đang ở trong Thần Đô thành này. Nếu như đổi lại là ở trên chiến trường Nhân Ma, sẽ phải vô cùng cẩn thận ẩn nấp, vượt qua thời điểm rất có khả năng bị người ám sát này.

Lý Phách liếc mắt nhìn Bàn Hoành Cơ:

- Lần này ngươi kiếm lớn, kiếm nhiều hơn so với lão phu.

Nụ cười trên mặt Bàn Hoành Cơ lại tăng thêm vài phần đắc ý. Hai bên phá vỡ số lượng dây xích nguyền rủa gần như nhau, nhưng mình còn có cả hồn vực Lôi Đình. Ở trên trời lôi điện cực lớn chẳng bao giờ xuất hiện trợ giúp cho như vậy, không ngờ đã tạo thành một hồn vực hoàn chỉnh, hơn nữa chỉ cần tích trữ lượng đấu khí nhất định, nó sẽ tự mình sinh trưởng tiếp.

- Lôi điện không đánh chết ngươi, coi như ngươi may mắn.

Bàn Hoành Cơ lại đắc ý cười. Lôi điện này thật sự quá lớn. Nếu như bình thường đặt ở trên chiến trường Nhân Ma, mình sẽ lựa chọn tránh né trước tiên. Cho dù đánh không chết mình cũng có thể làm cho mình bị thương, bị địch nhân kiếm tiện nghi.

Nhưng lần này lại khác. Lôi điện xuất hiện quá mức đột ngột. Khi thấy lôi điện này, muốn tránh né đã không thể nào làm được. Trừ phi mình nắm giữ hồn vực di chuyển trong nháy mắt. Nhưng mình lại không có hồn vực như vậy.

Lôi điện, trên đời này di chuyển với tốc độ gần với trong nháy mắt. Khi lôi điện đã hoàn toàn hình thành đồng thời tập trung đánh xuống, không ai có thể tránh thoát lôi điện oanh kích. Mọi người chỉ có thể trong nháy mắt trước khi lôi điện đánh xuống, đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất, để tránh né đối với lôi điện.

Lý Phách lấy từ trong đấu giới của mình ra từng cục đấu tinh, lại khiến đấu tinh rất nhanh biến thành một đống đã không phát sáng nữa, nhanh chóng hấp thu đấu năng trong đấu tinh để khôi phục đấu khí. Vẻ mặt hắn hòa ái nhìn Lý Lôi Long bên cạnh:

- Cảm giác thế nào?

- Đa tạ lão tổ tông hỗ trợ.

Lý Lôi Long nhẹ giọng nói:

- Ngày mai ta nhất định sẽ thức tỉnh thiên cực, cảnh giới thật sự của ta. Một phần dây xích biến mất, hiện tại ta có thể bước vào Chân Thánh bất cứ lúc nào, trùng kích con đường thức tỉnh chung cực chí cao này.

Lý Phách chậm rãi gật đầu:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

- Gia chủ đại nhân, ta cũng vậy.

Bàn Mộng Thần cảm giác được ánh mắt thoáng cười của Bàn Hoành Cơ ném tới:

- Ngày mai ta cũng sẽ thức tỉnh thiên cực đặt chân vào thực lực Chân Thánh

- Gia chủ... Ta có lẽ cũng có cơ hội làm được.

Bàn Mộng Thừa nhỏ giọng nói, khiến trên mặt Bàn Hoành Cơ lại thêm một tia vui mừng.

- Đại thúc, ngài không cần nhìn ta như vậy.

Đoạn Phong Bất Nhị cười ha hả nói:

- Ta khác với bọn họ. Vừa rồi ta cũng cảm giác được dây xích nguyền rủa trong cơ thể muốn rời khỏi. Nhưng ta ép chặt chúng xuống, không để cho chúng rời thân thể, không muốn phá dây xích. Ta muốn tự mình làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.