La Lâm từ trong góc hành lang thò đầu ra, nhìn theo bóng lưng của Càn Kình vừa khuất sau cửa phòng, cảm thấy kỳ quái nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nhanh như vậy lão sư đã nghe được tin tức sao?
Kha Lỵ vừa vặn nghe được, nên hiếu kỳ đi tới hỏi:
- Tin tức gì?
- A, hoa khôi lớp?
La Lâm nặn ra nụ cười vô cùng vô lại nói:
- Nàng chưa biết sao? Vừa rồi Càn Kình mới đấu vật tay, đánh bại Lỗ Địch! Có lẽ lão sư La Đức biết chuyện này, nên tìm Càn Kình.
- Lỗ Địch? Là tên trâu điên Lỗ Địch kia sao?
Giọng Kha Lỵ cao vút, đôi mắt màu xanh ngọc của nàng không ngừng chớp chớp, không thể nào tin được. Không ai hoài nghi năng lực thực chiến của Càn Kình. Nhưng nếu nói về man lực ... Lỗ Địch chính là người có man lực thứ hạng thứ ba trong đám tân sinh. Ngay cả rất nhiều học viên năm hai cũng không qua được hắn. Nếu Càn Kình dùng hai tay đấu vật tay với hắn may ra còn có phần thắng. Nhưng nếu đấu công bằng, chắc chắn phải thua mới đúng!
La Lâm nhìn Kha Lỵ lộ vẻ không tin, trong lòng thầm đắc ý. Thân hình mập mạp của hắn bỗng nhiên đứng thẳng lên, mũi hếch lên trời, hai tay chống nạnh nói:
- Đó là đương nhiên. Ngoại trừ trâu điên Lỗ Địch ra còn có thể là ai được nữa? Hơn nữa Càn Kình thắng liền ba trận, không phải là do may mắn! Thế nào? Lợi hại không?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Kha Lỵ bắn ra hào quang khác thường. Khoé mắt nàng liếc nhìn về phía phòng Càn Kình, lông mày hơi nhíu lại. Nàng đưa tay lên xoa cằm nhỏ của mình, nói:
- Lực lượng còn mạnh hơn Lỗ Địch sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ hắn vẫn luôn che giấu thực lực sao? Nếu thật như vậy, chỉ sợ hắn không có hứng thú đối với danh sách tham gia hội Anh Hùng. Hắn đang muốn nguỵ trang để che mắt mọi người ...
- Phải giấu kỹ cái mũ mới được. Nhất định phải giấu kỹ! Nếu như thân thể cổ quái của ta hiện nay đều nhờ vào cái mũ này, vậy cho dù tìm không thấy đấu kỹ bảo điển ở kho tàng trong bảo đồ cũng có cơ hội thay đổi.
Càn Kình chui xuống dưới giường, lấy mấy miếng vải của tấm ga giường cũ cột chặt vào mấy thanh ván giường, sau đó sửa sang lại giường chiếu một chút, nhìn không thấy chỗ nào khả nghi nữa, mới phủi sạch bụi trên người, chạy ra khỏi phòng.
Phần lớn các chiến sĩ đều rất nóng tính, cương trực. Tính cách của lão sư La Đức lại càng là điển hình của các chiến sĩ. Cho nên Càn Kình cũng không dám để cho lão sư phải đợi lâu, tránh bị phạt oan làm chậm trễ thời gian nghiên cứu cái mũ của mình.
Đám nam sinh trên hành lang vẫn chưa rời đi. Càn Kình ngẩng đầu lên, thấy Kha Lỵ vẫn còn đứng đó. Nhưng lúc này trên mặt nàng lại có chút đăm chiêu nghi hoặc. Hai lông mày nhíu lại, dường như muốn lập tức khiêu chiến với ai đó vậy.
- Không phải chứ? Lại muốn khiêu chiến à?
Càn Kình thầm than một tiếng, cúi đầu xuống nhanh chóng lướt qua bên cạnh Kha Lỵ.
- Càn Kình!
Kha Lỵ nhìn chằm chằm vào lưng của Càn Kình hỏi:
- Ngươi thực sự không có hứng thú đối với danh sách dự bị tham sự hội Anh Hùng sao?
- Không có hứng thú!
Càn Kình dùng sức lắc tay, bước chân nhanh hơn một chút, trong miệng thì thầm:
- Thực lực bây giờ cho dù có lấy một vị trí trong danh sách dự bị cũng để làm gì chứ? Ta muốn là thứ hạng chính thức!
Chính thức?
Kha Lỵ thoáng nghe được câu lầm bầm của Càn Kình, hoài nghi có phải thính giác của mình có vấn đề rồi không? Một tên tân sinh lại có khẩu khí lớn như vậy? Muốn làm phải làm chính thức? Đây là những danh sách chỉ có các chiến sĩ và Ma pháp sư năm hai và năm ba mới có tư cách tranh đoạt! Nhưng nghe khẩu khí của hắn, dường như rất hiểu về hội Anh Hùng vậy!
Càn Kình trong đầu đang nghĩ về việc cái mũ nên tốc độ so với thường này nhanh hơn nhiều, chỉ một lát sau hắn đã đi tới khu ký túc xá của các lão sư.
Rất nhanh, Càn Kình đã tìm được gian nhà của lão sư La Đức. Càn Kình cố ổn định cảm xúc một chút. Lần thí luyện vừa rồi, hắn bị một cái mũ đập trúng đầu. Mà một chiến sĩ như hắn lại không né tránh được, đúng là một việc quá mất mặt!
Càn Kình nhẹ gõ lên cửa phòng. Trong phòng truyền ra tiếng nói cộc cằn:
- Vào đi!
Càn Kình nhận ra đây đúng là giọng của Lão sư La Đức, hắn đẩy cửa vào, đi qua một đống vật dụng khá lộn xộn mang đầy hương vị nam nhân độc thân, tới trước mặt La Đức đang ngồi trên ghế ở giữa phòng.
Thân là chiến sĩ, dáng người La Đức hơi thấp, gầy. Tuy vậy trong học viện không ai không thừa nhận, mặc dù thực lực của vị lão sư này không tốt nhưng trình độ dạy học lại hơn rất nhiều lão sư có thực lực mạnh hơn, lâu hơn, ứng với câu: Đã luyện thì không dạy, đã dạy thì không luyện!
La Đức ngẩng đầu nhìn học viên được xem là đắc ý nhất này, khẽ thở dài một tiếng. Càn Kình rõ ràng có thực lực đi tranh đoạt ba vị trí đầu trong hệ chiến sĩ năm nhất và có tư cách nhận được một vị trí trong danh sách dự bị tham dự hội Tứ Hải Anh Hùng. Nhưng hắn lại không hề tích cực cho chuyện này.
Vì nghĩ biện pháp cho Càn Kình chí ít cũng có được một vị trí trong danh sách tới quan sát. La Đức hi vọng khi quan sát hội Tứ Hải Anh Hùng diễn ra, hắn sẽ kích thích, chuẩn bị cho năm thứ hai. Nhưng không thể ngờ được cuộc kiểm tra chỉ vừa mới bắt đầu, hắn lại bị một cái mũ rơi trúng đầu hôn mê, rời khỏi buổi thí luyện ...
Càn Kình thấy ánh mắt lão sư có ba phần vui mừng, nhưng khoé miệng lại đắng chát, thở dài, hắn tò mò hỏi:
- Lão sư, ngài bảo ta đến không phải để cười nhạo ta chứ?
La Đức liếc mắt nhìn về cái ghế cách đó không xa. Càn Kình không hề khách khí tiện tay túm lấy cái ghế kéo lại bên người ngồi xuống nói:
- Cảm ơn lão sư!
La Đức thấy Càn Kình hiểu được ý tứ trong cái liếc mắt của mình, trên mặt thoáng cười. Quan sát tốt chính là một trong những đặc điểm nổi bật của học viên này. Nếu như không phải vì xui xẻo bị cái mũ rơi xuống làm hôm mê, vị trí trong danh sách quan sát hẳn sẽ thuộc về hắn.
Trầm mặc một lúc, La Đức mở miệng nói:
- Ta đã cùng Xử trưởng phòng giáo vụ nói chuyện hồi lâu, vẫn chưa xin cho ngươi thi lại được.
- Thi lại?
Càn Kình sững sờ. Ngay sau đó hắn đã hiểu rõ suy nghĩ của La Đức.