Sất Trá Phong Vân

Chương 134: Trong sách tiễn ý có thể giết người



Dưới chân nhanh chóng phát lực phóng người lao tới.

Bịch bịch!

Hai mũi tên bị đập rơi. Bán nhân mã sửng sốt. Không ngờ năm mũi tên vẫn không bắn chết được con mồi nho nhỏ này, hắn còn dám xông lên phát động công kích. Muốn chết sao? Vũ khí trong tay hắn hình như rất tốt!

Bán nhân mã rống lên một tiếng, tiện tay vứt chiếc cung lớn trong tay xuống mặt đất. Hắn chạm vào một dây xâu đầu lâu khô của các loại sinh vật đang treo trên cổ lên, đưa tay cầm một cái thương lớn giắt bên cạnh. Bốn chân lấy đà với tư thế từ trên cao nhìn xuống, cầm thương lớn dùng toàn lực đâm ra một cái!

Một thương này không có bất kỳ kỹ xảo nào, hoàn toàn là một thương đâm ra dựa theo phương thức bản năng nguyên thủy nhất! Tất cả chỉ theo đuổi nhanh, chuẩn, mạnh!

Một thương rất đơn giản đồng thời cũng là một thương cường hãn! Cây thương lớn phá không phát ra những tiếng rít chói tai. Nếu nó thật sự đâm trúng thân thể của con người, mặc kệ Càn Kình luyện qua Phong Vân Thạch thân, kết quả cũng chỉ có thể mở một lỗ máu.

Thương sắt?

Khóe mắt Càn Kình giật giật vài cái. Đây là vũ khí nó cướp được sau khi giết chết chiến sĩ tiến vào đây sao?

Hai chân hắn bay lên không đá trúng một thân cây gỗ bên cạnh, thân thể mượn lực nhảy lên thật cao tránh được một thương của bán nhân mã. Đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu nhanh chóng chuyển động, truyền toàn bộ đấu khí vào trong chiến đao.

Trong lúc nhất thời, trong rừng cây u ám đột nhiên phóng ra ánh sáng nhu hòa. Trảo Mã Đao hóa thành một đao quang thật dài từ trong không trung chém xuống!

Hai cánh tay bán nhân mã giơ lên. Cây thương lớn trong tay được đưa lên không trung ngăn cản đường chém tới của Trảo Mã Đao.

- Chém cho ta!

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong rừng cây. Thoạt nhìn cây thương có phần bẩn không thể tả, không ngờ lại cứng rắn vượt quá sự tưởng tượng của Càn Kình. Thân thương võng xuống biến thành hình mặt trăng khuyết, nhưng vẫn không bị Đấu Binh Trảm Mã Đao chém đứt! Trái lại sau khi chịu áp lực, bỗng nhiên bắn ngược trở lại, khiến Càn Kình bị đánh bay ra ngoài.

- Không ngờ cây thương này lại là Đấu Binh?

Càn Kình lộn một vòng trong không trung, nhìn một đòn va chạm khiến bùn đất bắn ra, lộ ra dáng vẻ thật sự của cây thương sắt, cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Bán nhân mã này còn lớn hơn ma thú trong sách từng giới thiệu. Không ngờ trong tay hắn lại cầm một thanh Đấu Binh?

Răng rắc...

Đấu Binh va chạm vào nhau, trong chớp mắt, vai trái của bán nhân mã truyền ra một tiếng xương vỡ. Hai cánh tay giơ lên cao đã không cách nào duy trì được tư thế bảo vệ nữa. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ không thể tin được, nhìn Càn Kình bay ngược ra ngoài. Hắn muốn truy kích nhưng lại phát hiện mình không chỉ xương vai trái của mình bị gãy, hai chân còn to khỏe hơn cánh tay đã hoàn toàn tê dại. Từng cơn đau từ vai lan tới toàn thân. Bốn chân dưới bị đánh, không ngờ mơ hồ có chút bủn rủn muốn quỳ xuống.

Đây là con mồi từ đâu tới vậy?

Bán nhân mã chỉ cảm thấy trước ngực bốc lên một hơi nóng hừng hực thiêu đốt dường như truyền khắp trong cơ thể. Có một lực lượng quái dị từ vết thương truyền vào trong thân thể. Chúng xoay tròn giống như muốn xé nát tất cả. Cánh tay đau đớn, tê dại còn chưa khôi phục, lại bị những lực lượng này phá hoại lớn hơn.

Hai chân Càn Kình đứng vững trên mặt đất, kinh ngạc nhìn cây thương lớn trong tay bán nhân mã. Cái này xem ra không phải là Đấu Binh! Không ngờ vừa rồi phần lớn đấu khí đều bị cây thương lớn phản ngược lại!

- Thứ tốt! Để trong tay ngươi thật lãng phí!

Càn Kình than khẽ một tiếng, thân hình không nhúc nhích. Chợt hắn nghe thấy bán nhân mã kia ngửa mặt lên trời vội vàng kêu to, nghe ra không giống như chiến ý hung bạo, ngược lại giống như đang cầu cứu.

- Hỏng rồi! Hắn đang gọi cứu viện.

Càn Kình nhất thời hiểu được, bán nhân mã đều ở tình trạng nửa quần tụ, khi gặp phải nguy hiểm sẽ vội vàng gọi đồng bạn tới trợ giúp, cũng không phải sinh tồn độc lập giống như Tinh Linh ba tay.

Trong rừng vọng ra những tiếng bước chân dồn dập lao ra tới. Một con bán nhân mã cầm vũ khí là một chiếc gậy gỗ có buộc miếng đá sắc nhọn, dáng người nhỏ hơn một chút so với tên đang cầm thương lớn trong tay, vọt ra! Phía xa còn có tiếng bước chân dồn dập từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Trong nháy mắt Càn Kình dựa vào kinh nghiệm có được từ thế giới vô tận liền đưa ra phán đoán, lập tức giải quyết cuộc chiến đấu trước mắt, tuyệt đối không thể cho đối thủ cơ hội chạy trốn! Sau đó nhanh chóng rời khỏi cuộc chiến đấu! Đối mặt với một đám dã thú được thu thập, đối mặt một đám ma thú bán nhân mã? Chạy trốn... Không! Lui lại mới là lựa chọn sáng suốt nhất!

Càn Kình nhìn thoáng qua bán nhân mã đang cầm cây thương lớn, đứng cách đó không xa, nhận ra sự sợ hãi từ trong mắt hắn, rất có ý tứ bất kỳ cũng có thể xoay người trốn chạy.

Cây gậy gỗ buộc đá được xem là mũi lao từ phía xa phóng tới! Càn Kình không hề có bất kỳ do dự nào, Trảo Mã Đao trong tay cũng được ném ra ngoài, vẽ ra trên không trung một quang mang chém về phía bán nhân mã mới đến. Hắn không thèm liếc mắt nhìn kết quả, đánh về phía bán nhân mã lúc trước.

Cầm thương sắt trong tay, bán nhân mã không còn cảm thấy vũ khí trong tay Càn Kình đáng sợ nữa. Trong ánh mắt đã khôi phục lại dũng khí. Cây thương sắt lớn giống như lúc trước, đơn giản đâm thẳng đến ngực Càn Kình!

Trường thương phá không gào thét lao tới. Càn Kình đối mặt với cây thương lớn lao tới trước mặt mình, chỉ còn cách mình nửa bước, thân thể hơi nghiêng một cái! Thương sắt xẹt qua. Đồng thời, hai tay hắn bỗng nhiên lộ ra, giống như cái kìm rèn sắt, cứng rắn nắm lấy thân cây thương lớn!

Cây thương lớn đang lao tới bỗng nhiên dừng. Trong mắt bán nhân mã không giấu được vẻ kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Sinh vật nhỏ này có bao nhiêu khí lực?

Gần như theo bản năng, chân trước của bán nhân mã giơ lên thật cao, đạp về phía ngực Càn Kình!

- Lên cho ta!

Hai cánh tay Càn Kình lại dùng sức, nắm lấy thương lớn cùng với bán nhân mã đang giữ thương, sau đó làm một động tác ném qua vai, khiến bán nhân mã ngã xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Lực lượng mạnh mẽ và thể trọng nặng nề bị ném xuống mặt đất, khiến mặt đất thoáng rung chuyển. Bán nhân mã bị ngã choáng váng đầu óc. Hắn muốn đứng lên nhìn xem rốt cuộc con mồi lần này là quái vật gì? Không ngờ lại lấy thân thể gầy ốm, ném ngã mình? Hơn nữa vừa ngã xuống, xương đều bị gãy.

Phụt!

Trường thương xuyên qua đầu, đóng đinh bán nhân mã ở trên mặt đất, không cho nó cơ hội giãy dụa lần cuối cùng.

Trận chiến đấu giữa ma thú và người này chính là quan hệ giữa con mồi và kẻ đi săn con mồi. Càn Kình không bởi vì đối thủ có nửa nhân thân mà nương tay. Đây chỉ là cuộc chiến đấu ngươi chết hoặc ta chết, mà thôi.

Càn Kình sử dụng mũi thương rất nhanh rạch bụng bán nhân mã ra, thấy đá màu đen vỡ lớn bằng móng tay đã vỡ thành từng mảnh, trong lòng thở dài một tiếng:

Không ngờ ma hạch đã nát. Tốc độ ma hạch tự vỡ của người này cũng không chậm. Biết hẳn phải chết lập tức đánh nát ma hạch, không cho ta cơ hội đoạt ma hạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.