Sất Trá Phong Vân

Chương 150: Ba không đủ? Ta giết ba mươi! Ba mươi không đủ, ta giết ba trăm!



Hắn cười nhìn ba khán giả đứng ở trên hồ khẩn trương quan sát nói:

- Ăn thịt kền kền nướng hơn một tháng, ngày hôm nay cải thiện thức ăn. Chúng ta ăn cá!

Trảo Mã Đao mổ bụng con quái ngư ra. Ruột và nội tạng chảy ra đầy đất, tản ra mùi tanh khó ngửi. Càn Kình vùi đầu vào bên trong tìm kiếm, lấy từ trong đó ra một ma hạch giống như một hòn đá đen bóng.

Tuy rằng năng lực của con quái ngư vẫn kém hơn so với nhện Nguyệt Ma Hoa, nhưng so với Tinh Tinh ba tay và bán nhân mã lại cường đại hơn rất nhiều. Pẩm chất ma hạch tự nhiên càng vượt trội hơn

Bích Lạc cầm ma hạch của quái ngư đã được Càn Kình dùng nước trong nước rửa qua, ngơ ngác xuất thần. Trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói cái gì cho phải. Thậm chí ngay cả lời cự tuyệt cũng không nói được. Nàng quá khát vọng trở thành ma pháp sư vĩ đại!

Thủy Liên Doanh nhìn Càn Kình khẽ lắc đầu, liên tục thở dài nói nhỏ:

- Ngươi làm vậy không phải là đang giúp nàng. Ba viên ma hạch có thể mở ra cho nàng một con đường nhất định. Nhưng sau này thì sao? Khi tiêu hao hết ma hạch, nàng sẽ làm thế nào? Kéo dài chuyện này có ý nghĩa sao?

Càn Kình nhảy trở lại trong hồ. Rõ ràng thân thể hắn có chút tanh hôi. Nước hồ lạnh lẽo này không có năng lực khác, ngược lại có thể đơn giản tẩy rửa mùi hôi thối. Hắn hơi ngửa đầu, nhìn Thủy Liên Doanh đang nhíu mày cười:

- Ba viên không đủ, ta giết cho nàng ba mươi con ma thú, lấy ba mươi viên ma hạch. Ba mươi viên không đủ, thì ba trăm viên! Nếu như còn chưa đủ, sẽ đi tìm ma tinh!

Thủy Liên Doanh ngơ ngác nhìn Càn Kình một lần nữa bơi sâu vào giữa hồ.

Ba mươi viên? Ba trăm viên? Những lời như vậy gần như là lời nói hoang đường khoác lác. Nhưng khi hắn nói với vẻ mặt mỉm cười, lại khiến người ta cảm thấy không có nửa phần hoang đường. Dường như loại chuyện đối với người khác là hoang đường, nhưng hắn lại nhất định có thể làm được.

- Vì sao...

Thủy Liên Doanh vẫn không cách nào hiểu được. Quan hệ giữa Càn Kình và Bích Lạc cũng không tốt như vậy...

- Nàng không thể hiểu được, bởi vì nàng không mộng tưởng.

Càn Kình quay đầu lại nhìn Thủy Liên Doanh:

- Ừ! Khi nào trong lòng nàng có một người còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nàng cũng sẽ giống như Bích Lạc.

Thủy Liên Doanh đứng ở bờ nước ngơ ngác nhìn Càn Kình, trong đầu không ngừng nhớ lại lời đối thoại vừa rồi. Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy có chút mờ mịt:

- Lý tưởng của ta là gì...

- Lý tưởng của ta...

Bình thường, trong mắt Thủy Liên Doanh lộ ra một tia anh khí, hiện tại lại ngân ngấn nước mắt. Trong đầu nàng nhớ lại thời gian đã từng sống vui vẻ trong đoàn thám hiểm Hỏa Diễm. Đôi môi anh đào mang theo tiếng nức nở run rẩy:

- Ước... Ước mơ của ta, đã vỡ nát...

Lão nhân ngồi ở bên bờ, dường như có điều suy nghĩ. Lão nhìn về phía Càn Kình đang bơi sâu vào giữa hồ nước, bỗng nhiên hiểu ra, trong miệng tự nói:

- Hóa ra, mỗi lần hắn đều có thể dùng tính mạng để đánh cược, bởi vì hắn có một người còn quan trọng hơn tính mạng của hắn.

- Tốt lắm!

Nắm đấm của lão nhân nặng nề đập một cái xuống mặt đất, trong mắt thoáng hiện vẻ sắc bén chưa bao giờ thấy:

- Được! Ta muốn trong vòng nửa năm, đưa ngươi đến ranh giới giữa Liệt Diễm Hồ và Cực Băng Hồ, khiến ngươi trở thành chiến sĩ siêu cấp thật sự!

Hoàng hôn, Càn Kình kéo thân thể mệt mỏi leo đến bên bờ. Cực Băng Hồ lạnh lẽo khiến thân thể hắn giống như cũng tản ra hàn khí.

Bích Lạc đã nướng cá xong. Càn Kình cũng không khách khí ăn cá bổ sung thể lực đã tiêu hao. Sau khi thân thể quen thuộc với Liệt Hỏa Hồ, đối với Cực Băng Hồ vẫn chưa thể thích ứng được. Luyện một ngày khiến thể lực tiêu hao không ít hơn trước đây.

Ba người đang ngồi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Càn Kình quét sạch phần ăn do Bích Lạc chuẩn bị cho bốn người, sau đó mới nghe hắn nói một câu:

- Không tồi. Ăn no được bảy, tám phần.

Bích Lạc lại bận rộn làm thức ăn tối cho hai người khác. Càn Kình ngồi xổm bên cạnh con cá chết, đưa tay lấy vẩy cá sắc bén cứng rắn kia ra. Trong đầu hắn đang nhớ lại cảnh tượng mạo hiểm lúc đó.

- Thứ này... không tồi.

Càn Kình dùng sức nhổ một cái vảy cá cứng rắn xuống. Ngón tay thoáng chạm vào sát mép vẩy cá:

- Gần như là phi đao tự nhiên. Nếu mài giũa một chút còn tốt hơn! Tuy rằng kém hơn so với phi đao bằng sắt chân chính, nhưng lại thắng ở chỗ khiến người ta không ngờ, càng tiện mang theo.

Hai tay Càn Kình không ngừng nhổ vẩy cá từ trên thân của con cá chết, tùy tiện tìm một khối đá xem như đá mài, đánh bóng vảy cá lớn chừng bàn tay thành hình nón, thích hợp để cầm trong tay hơn. Hắn lại cẩn thận dùng thịt cá vẽ loạn lên vẩy cá, phòng ngừa vẩy cá ở trong không khí thời gian quá dài sẽ bị khô, mất đi sự cứng rắn vốn có, trở nên mềm giòn.

Ba người ăn xong bữa tối, trong tay Càn Kình đã có thêm mười sáu phi đao vẩy cá được đánh bóng sơ qua. Phẩm chất phi đao như vậy tồi không gì sánh được, vẫn cần có rất nhiều chỗ cần phải sửa, đánh bóng lại. Càn Kình dự định sau khi trở lại trong sơn động, sẽ nghiêm túc sửa lại số phi đao này một chút.

Thừa dịp Bích Lạc thu thập thịt cá, Càn Kình kiên trì đánh bóng một cái phi đao vẩy cá không tính là đẹp, nhưng cũng có thể nhìn được. Hắn dựa theo những hướng dẫn trong Thần Xạ, bắt đầu kiểm tra một vài tính năng và quỹ tích bay của phi đao này.

Một xạ thủ nhất lưu đỉnh phong chân chính, chỉ cần vừa chạm vào bất kỳ cái gì, cũng có thể biến chúng thành vũ khí xạ kích, trước tiên phải biết được, vũ khí này có kích thước, tính năng thế nào. Đặc biệt là trên phương diện quỹ tích bay.

Càn Kình tự nhận mình chỉ xem Thần Xạ mấy ngày, cũng không phải là xạ thủ nhất lưu. Vì nắm giữ toàn bộ tính năng của phi đao vẩy cá, vẫn cần kiểm tra nhiều hơn.

Ầm!

Phi đao vẩy cá trên không trung lưu lại một vết tích kim sắc mờ nhạt, chính xác cắm vào một thân cây cách Càn Kình ba mươi thước. Phần vẩy cá lộ ở bên ngoài thân cây rung động, không ngừng phát ra tiếng động.

- A... ném trượt...

Càn Kình nhìn cành cây mình vốn định ném tới, cuối cùng lại quan sát phi đao vẩy cá trên cây khô, gãi đầu:

- Xem ra, quỹ tích bay của nó khác với hòn đá rất nhiều.

Thủy Liên Doanh đến gần thân cây, chú ý nhiều hơn về nửa phần phi đao đã cắm vào trong thân cây. Vừa rồi, nó bay nhanh không gì sánh được, gần như lướt qua không khí, không vang lên bất kỳ tiếng động nào. Nếu như dùng để đánh lén ám sát trong đêm tối...

Lão nhân nhìn Càn Kình thưởng thức phi đao rời đi, mắt híp lại thành một khe hẹp, cười:

- Nhất định phải học thật giỏi quyển Thần Xạ kia. Ngày hôm nay ngươi tới Cực Băng Hồ này, không phải chỉ để rèn luyện đấu khí và Phong Vân Kim Thân. Ta cũng muốn cho ngươi thích ứng thêm với môi trường lạnh giá. Ẩn nấp trong cánh đồng tuyết, yên lặng mấy ngày, một mũi tên xuyên qua yết hầu! Đó chính là xạ thủ!

Màn đêm lại buông xuống. Càn Kình đánh bóng xong cái phi đao vẩy cá cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.