Sất Trá Phong Vân

Chương 17: Công Việc Không Ai Được Nhận (Hạ)



Càn Kình rất nhanh xuyên qua các cửa hàng bên đường. Từ rất xa hắn đã nghe được những âm thanh đặc biệt từ trong cửa hàng rèn truyền ra.

- Hả?

Càn Kình đột nhiên đứng lại bên ngoài cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, trên mặt đầy nghi hoặc.

Trước đây, Càn Kình đã không ít lần đi qua cửa hàng rèn Phất Lan Lâm này, cũng không ít lần nghe thấy âm thanh chói tai và đơn điệu từ nơi này truyền ra. Nhưng hôm nay âm thanh đó vào tai hắn sao lại có cảm giác rất đặc biệt như vậy? Rõ ràng là vô cùng lộn xộn hỗn tạp, nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại ẩn chứa một loại tiết tấu rất đặc biệt.

Diện tích cửa hàng rèn Phất Lan Lâm gần gấp năm lần các cửa hàng khác. Trước cửa cũng có đề một bảng thông báo: Tuyển thợ rèn.

Chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản, cũng không quy định tiền công là bao nhiêu. Càn Kình vừa bước vào trong tiệm, tiếng rèn sắt từ hậu viện truyền ra càng rõ hơn.

- Chiến sĩ nhỏ, định mua thứ gì sao?

Trước mặt Càn Kình xuất hiện một một đại hán thân thể cường tráng cao hơn hắn một cái đầu, ngực để trần, đầu đầy mồ hôi, các cơ bắp rắn chắc. Trong tay người này còn cầm một cái búa sắt, trên cổ vắt một cái khăn ướt sũng. Mái tóc màu vàng kim dính đầy mồ hôi óng ánh, giọng nói thô lỗ, lại lộ ra vài phần phóng khoáng.

Càn Kình đặc biệt chú ý tới cây búa trong tay đại hán này. Cây búa này nặng chừng ba mươi cân. Mảnh vải quấn ở cán búa đã nhẵn thín. Xem ra nó đã được sử dụng rất nhiều lần.

- Ta không mua đồ.

Càn Kình không thể không ngước đầu lên nhìn vị đại hán trước mặt, đưa tay chỉ ra ngoài cửa nói:

- Ta thấy nơi này có tuyển người nên mới tới.

- Ngươi sao?

Cặp mắt màu xanh da trời của đại hán kia híp lại, trên mặt lộ rõ vẻ không tín nhiệm. Hắn liên tục quan sát Càn Kình, nói:

- Ngươi là học viên của học viện Áo Khắc Lan?

Càn Kình trả lời:

- Đúng vậy!

Vẻ không tín nhiệm trong mắt đại hán lại tăng thêm vài phần. Hắn xua tay nói:

- Ngươi đi tìm công việc khác đi. Chúng ta không cần học viên của học viện Áo Khắc Lan.

- A, tại sao?

Càn Kình sững sờ. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?

- Tại sao à?

Đại hán cầm cái khăn trên cổ, lau mồ hôi trên mặt, nói:

- Ngươi không biết sao? Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm chúng ta từ lúc mở ra tới nay chưa từng có một học viên nào của học viện Áo Khắc Lan thành công qua được sự kiểm tra. Chúng ta ở đây cần thợ rèn chứ không cần những tên yếu ớt tâm cao khí ngạo cho rằng rèn sắt là một công việc hạng bét, ai cũng có thể làm!

Càn Kình có chút bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có mấy tên học viên cùng khoá với mình thất bại. Nhưng không ngờ từ lúc học viện Áo Khắc Lan thành lập đến nay, đã nhiều năm như vậy vẫn không có ai có thể thành công được nhận làm việc ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm này!

Nếu là lúc trước, Càn Kình chắc chắn đã quay đầu ra ngoài tìm công việc khác. Nhưng hôm nay hắn đã mấy lần không tìm được việc, khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội như vậy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

- Ta khác bọn họ. Có thể cho ta thử không?

Càn Kình vừa nói xong, mấy tên tiểu nhị và cả đại hán trước mặt đều lớn giọng cười ha hả.

Một tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh giá để đao kiếm, cười ha hả nói:

- Chiến sĩ nhỏ, lời ngươi vừa nói, chúng ta cũng không phải mới nghe thấy lần đầu tiên. Gần như mỗi học viên của học viện Áo Khắc Lan khi tới đây đều nói như vậy. Nhưng kết quả bọn họ không có một ai ngoại lệ, không ai có thể thông qua cả!

Trong lòng Càn Kình thầm mắng to:

Ta nhổ vào! Cái này cũng quá khéo đi. Mấy tên lúc trước làm cái gì vậy chứ?

- Phất Lan Tây, tiểu tử ngươi lại lười biếng rồi!

Một người khá thấp nhưng toàn thân cơ bắp vô cùng rắn chắc, phía sau hậu đường đi ra. Hắn mở miệng nói, giọng điệu có vài phần tức giận. Trong tay người này còn cầm theo một cái búa nặng khoảng trăm cân. Đôi lông mày rậm màu vàng kim đang nhíu lại.

- Ca ca, ta không lười biếng!

Đại hán Phất Lan Tây nhảy lui ra sau một bước, bộ dáng giống như rất e ngại người vừa lên tiếng kia. Sau đó hắn đưa tay chỉ vào Càn Kình nói:

- Là tiểu tử này, hắn nói muốn tới đây làm việc. Ta đang khuyên hắn rời đi ...

- Người đâu?

Người cầm cây búa trăm cân, con mắt xẹt qua mặt Phất Lan Tây rõ ràng không tin. Hắn nhìn Càn Kình nói:

- Tiểu tử, ngươi là học viên của học viện Áo Khắc Lan thì cứ ở đó học làm một chiến sĩ vĩ đại đi. Đừng tới đây cản trở chúng ta. Rèn sắt không phải tuỳ tiện là làm được.

Một câu nói tương tự, một thái độ tương tự! Trong lòng Càn Kình thầm chửi tổ tông mười mấy đời của đám học viên học viện Áo Khắc Lan đã từng tới đây.

Học viện Áo Khắc Lan tổ chức hội Tứ Hải Anh Hùng gì chứ? Mỗi lần đều đào thải không ít. Nhưng tại sao ngay cả sự kiểm tra của một cửa hàng rèn cũng không vượt qua được? Nếu vấn đề này bị truyền ra ngoài, cũng đủ ném danh tiếng của học viện Áo Khắc Lan đi không ít lần!

Cúi đầu nhìn bộ quần áo học viên của học viện Áo Khắc Lan trên người, Càn Kình thầm hối hận tại sao mình lại mặc đồng phục này đi ra ngoài kiếm việc chứ! Cũng bởi vì bộ quần áo này nên hôm nay mới bị đám người trong cửa hàng rèn này liên tiếp khinh bỉ như vậy!

Càn Kình liếc mắt nhìn cây búa chừng trăm cân trên tay đại hán thấp lùn kia, âm thầm quyết định.

Tuy ở trong cái trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia, Càn Kình đã đánh búa liên tục mười sáu giờ, lực lượng tăng trưởng không ít, nhưng không có nghĩa là trong hiện thực hắn cũng có thể đánh được như vậy!

- Nếu không, để ta thử một lần đi?

Càn Kình nhún nhún vai:

- Các ngươi không phải đang tuyển người sao? Để ta thử một lần, các ngươi cũng không có tổn thất gì mà!

- Lão bản, để cho hắn thử đi!

- Đúng đó, để hắn thử một lần đi!

...

Mấy tên trẻ tuổi phụ trách việc bán hàng nhao nhao nói với đại hán thấp lùn. Càn Kình nhân dịp này cũng biết được vị đại hán thấp lùn này chính là lão bản của cửa hàng rèn, cũng tên là Phất Lan Lâm.

Phất Lan Lâm bất lực nhìn đám người ồn ào này. Những người này thích xem náo nhiệt nên mới nhiệt tình như vậy. Đặc biệt càng thích xem học viên của học viện Áo Khắc Lan bị xấu mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.