Ngày hôm nay Đoạn Phong Bất Nhị và Bác Tư Khắc chiến đấu một trận đã chứng tỏ trang bị vũ khí tốt cũng là yếu tố không thể thiếu.
Chỉ cần có Tinh Thần Thương Kim và bảo thạch Đại Địa Chi Tử là không đủ. Đúng lúc có số vàng thỏi này, sau này gặp được nguyên liệu tốt cũng có tiền để mua.
Những người lính đánh thuê trước mắt này xuất lực không lớn, lại muốn chia phần lớn vàng thỏi? Càn Kình cười lạnh một tiếng:
- Nếu như ngươi xuất lực quá nhiều, lấy đi phần lớn số vàng thỏi này ta không có lời nào để nói. Nhưng trên thực tế lần này không có chúng ta, các ngươi ngay cả mạng sống cũng không còn! Lại còn muốn chia phần lớn số vàng thỏi. Lúc đầu, ta vốn định chia các ngươi một trăm thỏi vàng. Dù sao cuộc sống gian khổ không dễ dàng. Các ngươi cũng mang tính mạng ra làm nhiệm vụ. Nhưng bây giờ... Cho các ngươi mười thỏi, lập tức cút đi.
Đám lính đánh thuê đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Càn Kình, không thể tin được vào những lời này. Hắn bình thường thoạt nhìn có phần hiền lành, tính cách thậm chí thoạt nhìn có chút mềm lòng, không ngờ hiện tại lại như vậy
Đoạn Phong Bất Nhị khoanh hai cánh tay trước ngực vui vẻ nhìn đám lính đánh thuê đờ đẫn:
- Các ngươi cũng là lính đánh thuê lâu năm, nên biết mọi việc không thể làm quá mức. Chiến hữu ta thường ngày chỉ là thông cảm cho các ngươi mà thôi, các ngươi lại cho rằng với tính tình hắn có thể tùy tiện khi dễ sao?
Đám lính đánh thuê đờ đẫn nhìn Càn Kình, trong mắt dần dần lộ ra sự tham lam. Năm vạn kim tệ! Chừng đó cũng đủ khiến rất nhiều người hoàn toàn điên cuồng!
Hai tay Càn Kình đột nhiên nắm tay. Đấu khí cường đại tràn vào hai nắm tay, phát ra một tiếng rắc vang vọng. Đám lính đánh thuê nghê thấy, cảm giác không khác gì tiếng trống trận ngoài chiến trường.
- Các ngươi còn muốn ra tay giết người sao? Muốn cứng rắn cướp lấy phải không?
Lời nói rét lạnh giống như một chậu nước đá dội từ đầu xuống chân. Sĩ khí đẫm máu giống như sét đánh giữa trời quang, nhất thời làm đám lính đánh thuê lập tức tỉnh lại. Không lâu trước đó người trẻ tuổi này đã từng tay không đánh chết Hắc Phong Hoàn Nhan Thiết Cốt! Đó là chiến sĩ Huyết Mạch chân chính! Cướp của hắn? Muốn chết sao?
Đám lính đánh thuê cất mười thỏi vàng, cũng không quay đầu lại rất nhanh rời đi. Thậm chí ngay cả hứng thú tìm kiếm Tinh Thần Thương Kim và bảo thạch Đại Địa Chi Tử cũng không có.
- Ha ha, được rồi! Hiện tại tới lượt chúng ta chia.
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn số vàng thỏi trên mặt đất một chút lắc đầu, lại nhìn Càn Kình nói:
- Phần của ta, coi như khoản bí ban đầu để ngươi hướng dẫn.
- Lúc cần tiền tìm ta lấy.
Càn Kình bỏ lại một câu, cũng không tiếp tục khách khí nữa, ở trước mặt hai người trực tiếp lấy ra đấu giới, vứt toàn bộ khoáng thạch sắt ra, lại ném năm rương vàng thỏi vào đấu giới.
Vẻ mặt Phần Đồ Cuồng Ca đờ đẫn nhìn Càn Kình, giống như nhìn thấy vong linh:
- Ngươi… vừa rồi... đó là đấu giới sao?
- Đúng vậy, đừng nói ra ngoài là được rồi.
Càn Kình không dự định tiếp tục giấu hai người bạn đồng hành này. Tuy rằng không nói nhiều, tính tình có một chút nóng nẩy, nhưng ít ra thoạt nhìn vẫn là một nam nhân có trách nhiệm, một người bạn đồng hành đáng tin cậy.
Phần Đồ Cuồng Ca cảm thấy trời đất dường như điên đảo. Đấu giới! Càn Kình lại có đấu giới! Thứ này, ngay cả thế gia Phần Đồ cũng không có mấy người có được. Càn Kình lại có? Trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Hàng Ma cửu chiến, cung tiễn thủ, ra tay tặng người chính là Đấu Binh trường thương. Bây giờ còn có đấu giới! Lẽ nào hắn xuất thân từ Càn gia huyết mạch Tinh Linh Vương đi ra? Là đối tượng trọng điểm được Càn gia bồi dưỡng? Lần này được đưa ra ngoài rèn luyện?
Không đúng! Mấy lần hắn chiến đấu, hoàn toàn không phóng ra lực lượng huyết mạch! Nghe nói người có tiền đồ nhất trong thế hệ này của Càn gia hình như là Càn Vô Song. Dáng người Càn Kình so với lời đồn về Càn Vô Song thật sự chênh lệch rất nhiều.
- Thương tốt, thực sự là thương tốt!
Đoạn Phong Bất Nhị lại truyền đấu khí vào trong trường thương. Thân thương đang ảm đạm chợt phát ra quang hoa hơi yếu:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Thương Bất Nhị! Thực sự không tồi. Khả năng truyền đấu khí quá ưu việt.
Càn Kình ở bên cạnh nhìn thấy lắc đầu:
- Trở lại Vĩnh Lưu, đưa cây thương cho ta.
- Không thể nào!
Hai tay Đoạn Phong Bất Nhị ôm trường thương, giống như ôm nữ nhân yêu thương của mình:
- Chiến hữu, tặng đồ cho người rồi, ngươi sao có thể thu trở về?
Càn Kình thở dài:
- Ta chỉ lấy về sử lại giúp ngươi một chút. Cây thương hỏng này...
- Thương Bất Nhị.
Đoạn Phong Bất Nhị rất nghiêm túc giúp đỡ Càn Kình sửa lại cách gọi, giống như con trai của mình bị người ta kêu là tiểu hài hư hỏng, phụ thân tất nhiên sẽ khó chịu vậy.
- Được rồi, Thương Bất Nhị hỏng này.
Càn Kình nhún vai một cái, không nhìn ánh mắt đầy kháng nghị của Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Khả năng truyền đấu khí của nó không tồi. Nếu chỉ xét riêng về khả năng truyền đấu khí, cây thương Bất Nhị hỏng này cũng không tệ lắm. Nhưng nếu xét về năng lực truyền đấu khí theo hai hướng, nó chính là phế phẩm thất bại.
- Phế phẩm?
Phần Đồ Cuồng Ca và Đoạn Phong Bất Nhị nghi hoặc không hiểu nhìn Càn Kình. Lại có người nói một Đấu Binh phẩm chất không tồi là phế phẩm? Nếu như lời này truyền đi, còn không phải bị người ta cười ngạo sao?
- Cuồng Ca, ngươi cầm mũi thương vận chuyển đấu khí đến bên kia đi.
Càn Kình dùng tay ra hiệu làm mẫu. Nhìn Đấu Binh thường Bất Nhị phát ra ánh sáng yếu ớt nói:
- Có đúng là khi truyền đấu khí có cảm giác thông suốt không.
Phần Đồ Cuồng Ca mờ mịt gật đầu, vẻ mặt thể hiện chính là vậy.
- Đây là vấn đề.
Càn Kình lại mở đấu giới, cầm Trảo Mã Đao đưa cho Phần Đồ Cuồng Ca. Ba người đồng thời cảm giác có một dòng nước lạnh chảy qua. Cây đuốc chiếu xuống Trảo Mã Đao hiện lên lưu quang:
- Ngươi cầm sống chiến đao, truyền đấu khí vào một lần nữa.
Phần Đồ Cuồng Ca mờ mịt đưa tay cầm lên sống dao. Đấu khí lại nhanh chóng trút vào Trảo Mã Đao. Ngay sau đó Trảo Mã Đao sáng như tuyết nhất thời phát ra một tiếng động! Dường như có kim loại nào đó đập mạnh vào sống đao. Trảo Mã Đao lại không sáng lên giống như thương Bất Nhị.
Phần Đồ Cuồng Ca đặt tay lên sống đao, giống như là bị ma pháp thâm sâu nào đó làm nổ tung, chấn động tới mức bàn tay lập tức rời khỏi sống dao.
- Sao có thể như vậy được?
Gương mặt Phần Đồ Cuồng Ca lộ vẻ khiếp sợ, nhìn Trảo Mã Đao đánh văng bàn tay mình ra:
- Tại sao đấu khí của ta truyền đi, lại giống như chiến mã đang nhanh chóng lao tới, bỗng nhiên va phải vách tường vậy?
Vẻ mặt Càn Kình lộ vẻ đương nhiên, ngón tay gõ một cái vào Trảo Mã Đao:
- Đấu Binh thượng hạng thực sự có yêu cầu về rất nhiều phương diện. Trong đó về phương diện truyền đấu khí có hai yêu cầu cơ bản nhất, cũng là yêu cầu mấu chốt nhất.