Sất Trá Phong Vân

Chương 25: Một Cây Búa Đánh Bẹp Ngươi



Cánh tay tạo thành hình cung, hai mặt quyền cách nhau nửa nắm tay. Giữa quyền và bụng cách nhau một nắm tay. Đôi mắt linh động như vượn chuyển động loạn, nhìn chằm chằm vào Càn Kính.

Thú đấu kỹ! Ma Viên! Thức đầu tiên của thú đấu kỹ Ma Viên!

Càn Kính có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tả Luân Thiên dưới tình huống là chiến sĩ tam cấp, lại tu luyện thú đấu kỹ? Hơn nữa phối hợp ưu thế chiều dài cánh tay và thân thể hắn, để tu luyện thú đấu kỹ Ma Viên.

Thú đấu kỹ là do rất nhiều chiến sĩ vĩ đại trong lúc chiến đấu cùng Ma tộc, đã mô phỏng sở trường đặc biệt và hình thái của các loại ma thú, kết hợp với đấu lực và bắt chước theo một loại đấu kỹ đặc biệt của một loại ma thú khổng lồ, trong đó có đủ đấu kỹ thượng thừa. Trong các chiến sĩ siêu cấp cũng có người sử dụng thú đấu kỹ để rong ruổi trên các chiến trường.

Khi còn đi học, lão sư đã từng giới thiệu qua đặc điểm của đấu kỹ Ma Viên. Trong điển tịch của gia tộc cũng có nhắc tới. Càn Kính nhớ rất rõ ràng, loại thú đấu kỹ Ma Viên này có đặc điểm lớn nhất chính là linh hoạt mau lẹ, lúc phát lực mạnh như gió chớp.

Càn Kính nhìn chằm chằm vào Tả Luân Thiên, thân thể chậm rãi hạ thấp xuống. Theo động tác hạ xuống của hắn, mấy gân xanh chính trên cổ mơ hồ run rẩy mấy cái. Đây rõ ràng không phải là người chỉ tùy tiện tập luyện đấu kỹ Ma Viên.

Hai tay của Tả Luân Thiên chậm rãi chạm xuống mặt đất. Tay phải của hắn chậm rãi đưa ra phía trước, làm ra tư thế chống xuống đất. Bàn tay trái bỗng nhiên đẩy mạnh xuống mặt đất, đồng thời chân phải chợt đạp xuống đất. Trong chớp mắt, bàn chân đã ép xuống mặt đất. Thân thể hắn giống như cuồng phong lao tới. Chân trái, chân phải lần lượt đạp mạnh về phía sau. Sau đó tay trái, chân trái, chân phải lần lượt rơi xuống đất lao về phía trước. Tay phải đưa lên trước người, nhìn giống như một con Ma Viên đang nhanh chóng tập kích!

Cỏ xanh bị Tả Luân Thiên đạp nát, nhất thời biến thành một đám tương cỏ, mềm oặt ngả trái ngả phải, chậm rãi lay động trên mặt đất.

Càn Kính năm nhất tuy xếp hạng thứ mười, nhưng Tả Luân Thiên lại không để hắn vào trong mắt. Thức thứ nhất của thú đấu kỹ Ma Viên - Ma Viên Tập Phong – kỹ năng tập kích bất ngờ, lao thẳng tới Càn Kính. Cánh tay hắn vừa thu hồi giấu ở bên hông xem như đuôi vượn, hiện tại đâm về phía yết hầu của Càn Kính!

Hắn bước rất nhanh, liên tiếp tập kích bất ngờ khiến bụi cỏ vang lên những tiếng xào xạc. Dường như hắn chính là Ma Viên chân chính phát động tập kích về phía con người. Hắn đánh ra một quyền với đấu lực chiến sĩ tam cấp.

Một tiếng gió rít vang lên.

Mấy học viên chiến sĩ năm cao đồng thời khẽ kêu lên một tiếng. Bọn họ không ngờ trong năm thứ nhất lại có người dưới tình huống luyện tốt đấu lực chiến sĩ, còn luyện được thú đấu kỹ Ma Viên thuần thục như vậy. Năng lực này của hắn dù gặp phải chiến sĩ tứ cấp, dựa vào mức độ thuần phục đấu kỹ Ma Viên cũng có cơ hội rất lớn chiến thắng đối thủ vượt cấp.

- Tốc độ, lực lượng, góc độ mạnh hơn so với Khải Tát Tư không biết bao nhiêu lần. Đúng là không hổ danh học viên chiến sĩ đứng hạng thứ tám của năm nhất.

Càn Kính nhìn chằm chằm vào chiêu Ma Viên Thứ Vĩ của Tả Luân Thiên. Quyền phong tới trước, ập vào mặt. Khí thế thật sự có phóng thái của ma thú giết người, khiến phát đấu lực trong cơ thể mình tăng cao. Chỉ biết thú đấu kỹ này của đối thủ quả thực đã được khổ công tập luyện.

- Quan sát hơi thở của hắn, hình như đã sắp đạt được đấu lực chiến sĩ tam cấp đỉnh phong. Chắc hẳn qua một thời gian ngắn nữa thật sự có cơ hội đột phá tiến vào trạng thái đấu lực chiến sĩ tứ cấp. Không trách được hắn lại cao ngạo như vậy.

Cánh tay trái của Càn Kính đảo qua trước người, thuận thế nắm lấy cẳng tay của Tả Luân Thiên, lập tức phá bỏ được một đòn hung bạo. Cánh tay của hai bên va chạm, phát sinh tiếng động.

- Đấu lực tứ cấp? Càn Kính lại có đấu lực tứ cấp? Hơn nữa lực lượng của hắn...

Tả Luân Thiên bị va chạm, dưới cánh tay đau rát. Hai chân cắm sâu xuống mặt đất trong nháy mắt trở nên nhẹ bỗng. Cân bằng thân thể giống như bị hoàn toàn phá hỏng. Hai chân vội vàng lui về phía sau muốn điều chỉnh cân bằng, mắt nhìn chằm chằm theo Càn Kính, đầy vẻ kinh ngạc.

Sao tên Càn Kính lại khác với lời đồn đại nhiều như vậy? Đấu lực tứ cấp? Không phải hắn còn nhỏ hơn ta một tháng sao? Hắn lại có lực lượng như vậy. Lỗ Địch cũng không có lực lượng được như hắn?

Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như tương đối ngay thẳng. Ta dùng thú đấu kỹ Ma Viên linh hoạt, trước tiên tránh khỏi sự tấn công của hắn, tiêu hao đấu lực và lực lượng của hắn, tìm được nhược điểm lúc đó mới hạ thủ!

Trong nháy mắt khi Tả Luân Thiên lui về phía sau, nhất thời điều chỉnh trạng thái, thu hồi vẻ khinh thường Càn Kính lúc trước. Hai tay hai chân hắn liên tục dao động trên mặt đất, làm các loại động tác giả.

- Sao? Đấu lực của ta?

Càn Kính giật nảy mình. Tốc độ truy kích cũng có phần chậm đi.

Trước khi ngủ, quả thực hắn chỉ có đấu lực tam cấp. Sau khi ngủ dậy, thế nào lại cảm giác đã biến thành đấu lực tứ cấp? Lẽ nào trong thời gian đánh sắt ở thế giới vô tận, bởi vì lực lượng có chút không đủ, đã sử dụng đấu lực làm phụ trợ. Chính là quá mức chuyên tâm đánh sắt, trái lại không chú ý, trong lúc luyện đánh sắt ở nơi đó, đấu lực đã đột phá?

Như vậy cũng được sao?

Càn Kính cảm giác quá kỳ lạ, phì cười. Xem ra chụp mũ lên mặt tuy rằng mang đến cảm giác rất tồi tệ, đồng thời còn mang đến nhiều lợi ích thật sự không tưởng được. Không biết ở bên trong đó, tiếp tục rèn luyện sẽ thế nào?

Tay chân Tả Luân Thiên cố sức tập kích bất ngờ vọt đến bên hông Càn Kính. Chân sau quét một cái, đá xoáy về phía phần hông. Trong không khí truyền ra một tiếng u u giống như tiếng gậy bị xoay tròn.

- Đẹp!

Học viên chiến sĩ năm cao khen ngợi một tiếng. Đấu lực của Tả Luân Thiên hơi thấp vốn rơi vào thế hạ phong, không ngờ dựa vào thân pháp giống như Ma Viên chân chính, giành được thế thượng phong trong chiến đấu.

- Tiểu tử này đấu lực chỉ cần đột phá lần nữa, sẽ đứng thứ bảy? Có lẽ vị trí thứ thứ sáu cũng là của hắn.

Càn Kính nhìn Tả Luân Thiên cúi thấp xông tới, đánh giá. Đồng thời cúi lưng xuống nhảy qua. Cánh tay phải ép xuống đưa ngang ra, đón nhận cú đá xoáy của Tả Luân Thiên.

Cánh tay đỡ bắp chân sao?

Học viên chiến sĩ năm cao thét lên một tiếng kinh hãi. Hôm nay ngươi là chiến sĩ tứ cấp, có thể sử dụng đấu lực của chiến sĩ tứ cấp. Nhưng cánh tay đỡ lực chân đá xoáy tới, chiếm tiện nghi vẫn là Tả Luân Thiên. Giữa lực chân và cánh tay có sự chênh lệch lớn...

Ầm!

Cánh tay và chân đá xoáy va chạm vào nhau. Tiếng bắp thịt rắn chắc va chạm lại phát sinh. Hai tay Tả Luân Thiên chống xuống mặt đất bị phản lực chấn động rời khỏi mặt đất, bay ngược trong không trung, không thể tin được nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Càn Kính. Sợ rằng lực lượng này của một học viên năm thứ nhất có thể bằng một phần sáu man lực của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.