Đường đi thông đại sảnh chỉ có vài chục bước nhưng Lý Quân Thổ sẫy chân ba lần mới bò đến cái bàn, nhanh chóng viết.
Viết rồi có sống được không thật khó nói nhưng không viết là chết chắc. Lý Quân Thổ cố gắng ổn định cổ tay đừng run, vừa viết vừa suy nghĩ sau khi viết xong sẽ tung ra mồi ích lợi lớn trao đổi với Càn Kình thả gã ra. Một văn thư sẽ thả? Lý Quân Thổ không tin, nhưng văn thư có thể đổi cơ hội đàm phán. Đối với thương nhân chỉ cần có cơ hội đàm phán thì vẫn còn hy vọng.
- Viết xong?
Càn Kình cầm văn thư đọc lướt:
- Viết rất tốt.
- Tàm tạm, tàm tạm, Càn Kình tiên sinh...
Rầm bịch!
Người Lý Quân Thổ té xuống đất, đầu lăn mấy vòng, trong mắt tràn đầy khó tin. Thanh niên này cầm văn thư rồi không cho gã một cơ hội đàm phán đã ra tay giết người.
- Muốn nói cái gì? Ta không giữ chữ tín?
Càn Kình nhìn vào mắt Lý Quân Thổ, nói:
- Nếu ta giữ chữ tín với các ngươi là không chịu trách nhiệm với người thân của ta. Nếu đôi tay ta dính máu có thể đổi lấy người thân an toàn thì ta tình nguyện tay mình vĩnh viễn đẫm máu.
- Bạn học...
Càn Kình ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc, nói:
- Ngươi ở trong ngân hà tinh thuần chắc nhìn thấy? Chuyện ta từng hứa với ngươi nhất định sẽ làm được, ta sẽ trở thành Chiến Sĩ vĩ đại nhất, sẽ để La gia trở thành thương gia giàu có nhất!
Pháp Bỉ Nặc sợ hãi rống to:
- Ngươi...
Pháp Bỉ Nặc nhìn trường thương đâm thủng tim, lại nhìn cây gậy gãy vài khúc trong tay.
- Đấu binh...
- Đúng vậy. Đấu binh.
Cổ tay Đoạn Phong Bất Nhị xoay rút Bất Nhị thương ra, đi tới trước mặt Pháp Bỉ Nặc, nâng tay ấn mặt gã đẩy tới trước.
- Bây giờ ngươi có thể yên tâm đi rồi?
- Không nhanh bằng ta.
Thiết Khắc đi ngang qua Đoạn Phong Bất Nhị, giọng nhẹ tênh toát ra kiêu ngạo.
- Phi! Ta đây là vì hấp thu thêm nhiều kinh nghiệm chiến đâu.
Đoạn Phong Bất Nhị lau máu trên thân thương, nói:
- Nếu không thì ta đã một thương đâm chết hắn.
Phần Đồ Cuồng Ca kéo từng cái xác đặt chung một chỗ, không ngẩng đầu lên nói:
- Có rảnh cãi ai nhanh hơn không bằng đi gom thi thể, ta đã làm xong ba cái rồi.
- Chỗ ngươi dễ đánh, nếu chúng ta trao đổi thì ta sớm dọn dẹp xong thi thể rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị không chút yếu thế phản kích Phần Đồ Cuồng Ca cũng nhanh hơn gã.
- Hai lần.
Thiết Khắc khiêng xác trải qua bên cạnh Đoạn Phong Bất Nhị, rất bình tĩnh dùng lời nói chứng minh gã mới là nhanh nhất.
- Ngươi gom được hai lần thì ta làm ba lần!
Đoạn Phong Bất Nhị kéo chân thi thể tới giữa sân.
Toàn bộ tinh anh của hai gia tộc thế tới rào rạt trong thời gian ngắn chết không còn một móng, trong sân tràn ngập mùi máu gay mũi.
Lôi Địch đóng cửa sân lại, nói:
- Thủ đoạn thật mạnh mẽ.
- Ta không có cách nào.
Càn Kình vừa kéo thi thể tới giữa sân vừa đáp lại Lôi Địch:
- Ta không cảm thấy tha cho bọn họ lần này thì đám người đó sẽ không đến nữa. Ta không phải đại anh hùng Ngâm Du Thi Nhân truyền tụng, tha cho đối thủ sau này chiến đấu với bọn họ, còn nói cái gì không có đối thủ sẽ cô đơn.Ta càng không có khí chất vương giả, bá giả chi khí khiến kẻ địch phục. Ta là một người bình thường, ta chỉ biết không còn người nhà thì ta sẽ rất đau buồn.
Lôi Địch đá thi thể dưới đất, hỏi:
- Ngươi định xử lý những cái xác này ra sao?
Càn Kình nhìn Lôi Địch, nói:
- Tạm thời không nghĩ ra...
- Giao cho ta xử lý đi.
Lôi Địch cười nói:
- Xử lý thi thể cũng cần kinh nghiệm.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Lôi Địch, xem ra người thủ hộ thành thị đại nhân trước kia cũng từng làm chuyện trái pháp luật và không chỉ một, hai lần, gã cho người cảm giác rất quen tay.
- Ài, ngươi tìm ra con lai Ma tộc ở đâu vậy?
Lôi Địch gật thù thở dài, lầu bầu:
- Ừm! Chắc là con lai, lần đầu tiên ta thấy con lai có lực lượng huyết mạch và còn là huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ. Ngươi tìm Ma tộc làm đồng bạn, sau này tay nghề xử lý thi thể phải học cho tốt. Hắn làm đồng bạn của ngươi thì sau này con đường ngươi đi sẽ rất gập ghềnh.
Lôi Địch vỗ vai Càn Kình cất bước đi hướng Thiết Khắc, nói:
- Tiểu tử, chút nữa đi theo ta học cách xử lý thi tể, sau này chắc các ngươi sẽ gặp chuyện tương tự, nên biết tay nghề này.
- Đại thúc, ta cũng có thể.
Đoạn Phong Bất Nhị tới gần, cười tủm tỉm nói:
- Ta thông minh hơn tên này và nói nhiều, dễ hiểu nhau hơn.
- Ngươi đủ tà, đủ độc nhưng...
Lôi Địch lắc đầu, nói:
- Ngươi không đủ tuyệt, ít nhất bây giờ chưa đủ, không đủ lạnh lùng, điểm này thì ngươi tạm thời chưa bằng tiểu tử này.
Thiết Khắc nhướng mày hướng Đoạn Phong Bất Nhị, biểu tình lộ ra đắc ý thắng trận nhỏ.
Phần Đồ Cuồng Ca ném hai thùng gỗ cho Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Chúng ta rửa vết máu chỗ này.
- Ài, rửa thì rửa.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm thùng gỗ đến gần phụ nữ trung niên bị hù sợ ngây ngẩn, sắc mặt âm trầm cố ý trầm giọng nói:
- Đại thẩm, bọn họ toàn là đám người giết người không chớp mắt. Nếu đại thẩm nói ra chuyện hôm nay trông thấy thì dù ta muốn cứu đại thẩm cũng không thể, có lẽ bọn họ sẽ giết cả nhà đại thẩm.
Đại thẩm lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Ta không nói... Ta không nói... Không không không! Ta không thấy gì cả!
- Vậy là đúng rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị móc ra hai kim tệ từ trong ngực nhét vào tay đại thẩm, nói:
- Bởi vậy ta mới nói ngươi không đủ lạnh lùng quyết tuyệt. Nếu mới rồi ngươi không làm những chuyện này thì tiểu tử này vì giữ bí mật Càn Kình giết người lát nữa sẽ diệt khẩu.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn biểu tình Thiết Khắc đồng ý lời Lôi Địch, rùng mình. Quả nhiên cách xử lý có điều khác, tiểu tử này đủ độc.
Rầm bịch!
Đại thẩm nhìn vẻ mặt Chiến Sĩ huyết mạch sợ hãi ngồi bệch xuống đất, mới rồi đại thẩm không biết đã đi trên lưỡi dao tử thần.
- Thanh Thanh, các người ôm nhi tử của ta vào trong, chờ giải quyết vụ việc xong sẽ cùng nàng lấy vị trị hội trưởng thương hội.
Càn Kình cởi y phục lộ cơ bắp rắn chắc, cầm cây lau, thùng nước chà rửa vết máu trong sân.
Sân to lớn Càn Kình chà rửa hơn mười lần gột rửa sạch mùi máu. Thiết Khắc bỏ từng cái xác vào bao tải ném vào xe ngựa Lôi Địch, đi theo người thủ hộ ra khỏi thành.
Huy chương người thủ hộ thành thị lộ rõ ra, trong thành không gặp nguy hiểm quan trọng gì, hoặc thành chủ ra lệnh toàn thành giới nghiêm vậy nên quân thủ thành không ngăn cản, xe ngựa suôn sẻ rời khỏi Áo Khắc Lan.
Đoạn Phong Bất Nhị đổi y phục Chiến Sĩ cười hì hì chạy vào đại sảnh.
- Tẩu tử, mấy vị tẩu tử, nghĩ tình ta cố gắng như vậy có phải nên thưởng cho cân thuốc lá để hút không?
Càn Kình nói vọng vào đại sảnh:
- Hắn còn có vài bao.
La Thanh Thanh lấy một bao thuốc lá từ ngăn kéo ra nghe Càn Kình nói lại đặt trở về chỗ cũ.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn chằm chằm ngăn kéo, ngồi lì trên ghế không chịu đi.