- Đúng rồi, ngươi quen Lôi Địch đại nhân, hắn sẽ có cách. Ngươi hãy nói với hắn, nếu không được thì ta cùng ngươi đi cầu thư giới thiệu.
- Thật sự không cần.
Càn Kình nhìn trán La Đức lấm tấm sợi bạc, hơn ba mươi tuổi thế nhưng tóc đã bạc trắng. Trước khi Càn Kình đi thổ bảo yếu tắc không thấy La Đức có tóc bạc.
- Lão sư, thật rất xin lỗi, ta không có tham gia hội thi. Nhưng ta bảo đảm với lão sư sau này dù đi đến đâu ta đều nói với người ta rằng ta là học sinh của Áo Khắc Lan học viện!
- Ừm! Ừ!
La Đức liên tục gật đầu, nói:
- Không cần gấp, ngươi đừng lừa ta, thật sự sẽ được Lôi Địch đại nhân hỗ trợ?
- Đúng vậy. Chắc chắn được!
Càn Kình nhìn vẻ mặt quan tâm của La Đức, bỗng thấy hoa mắt, khuôn mặt phụ thân và vị sư trưởng này chồng lên nhau. Tuy biểu tình khác nhưng sự quan tâm là không thể giả tạo.
- Lão sư, lần trước ta không hoàn thành nguyện vọng của người nên ta muốn hổi lão sư có ước muốn gì không? Ta nhất định sẽ làm được.
- Nguyện vọng... Ha ha ha ha ha ha!
La Đức ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nói:
- Nguyện vọng của ta vẫn không thay đổi, ta hy vọng Áo Khắc Lan học viện càng nổi tiếng hơn. Nếu có học sinh Áo Khắc Lan học viện tham gia đại tái Tân Nhân Vương Chân Sách hoàng triều cuối cùng lấy được thứ hạng không tệ, rồi nói cho mọi người ta... Là học sinh của Áo Khắc Lan học viện thì tuyệt vời biết mấy.
Đại tái Tân Nhân Vương Chân Sách hoàng triều? Bất cứ cao đẳng Chiến Tranh học viện nào thậm chí Chiến Sĩ không thuộc học viện chỉ cần không tham gia đại tái Tân Nhân Vương là có thể báo danh dự thi? Đại tái Tân Nhân Vương được gọi là võ đài của Chiến Sĩ huyết mạch?
- Lão sư, ta sẽ tham gia đại tái đó.
Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:
- Khi đó ta sẽ mời lão sư đến hiện trường cổ vũ cho ta. Ta sẽ đoạt danh hiệu Tân Nhân Vương, sẽ thông qua đại tái nói cho mỗi một Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều rằng ta... Càn Kình, là học sinh của Áo Khắc Lan học viện, học sinh của La Đức lão sư!
- Tốt, tốt.
La Đức liên tục gật đầu, nói:
- Tuy đãi ngộ học sinh đậu vớt không tốt, tuy ngươi làm lỡ hai năm học nhưng chỉ cần cố gắng, với thiên phú của ngươi chắc sẽ có cơ hội lấy được tư cách báo danh.
Càn Kình chậm rãi đứng dậy lùi ra sau hai bước, một trăm lẻ tám đấu khiếu sống bỗng xoay chuyển kích phát đấu khí Phục Ma nhất chiến, đá lát phòng ốc khẽ run lên.
- Ngươi...
La Đức ngơ ngác nhìn Càn Kình:
- Đây là...
- Phục Ma nhất chiến...
Càn Kình khom lưng, cúi đầu nói:
- Lão sư, gần đây ta đột phá cảnh giới Hàng Ma cửu chiến bây giờ đã là Phục Ma nhất chiến. Ta nhất định không chỉ lấy được tư cách báo danh, ta sẽ khiến người ngồi trên ghế chung kết đại tái Tân Nhân Vương nhìn học sinh của lão sư đoạt Tân Nhân Vương!
Phục Ma nhất chiến?
La Đức ngây ngẩn nhìn Càn Kình, Chiến Sĩ mạnh hơn Chiến Sĩ Hàng Ma? Học sinh của gã đã cường đến mức này? Có lẽ thành chủ đại nhân cũng không là đối thủ của hắn! Càn Kình mạnh như vậy...
- Tốt... Tốt...
La Đức gật đầu như gà mổ thóc:
- Càn Kình, ta nhất định sẽ đi xem biểu hiện của ngươi trong đại tái Tân Nhân Vương, ta chờ ngươi hét lên 'Càn Kình ta là Áo Khắc Lan học viện', đánh thắng đám Chiến Sĩ huyết mạch tranh một hơi cho Chiến Sĩ bình thường chúng ta. Nói cho dân chúng Chân Sách hoàng triều, thủ hộ Chân Sách hoàng triều không phải chỉ có Chiến Sĩ huyết mạch cao cao tại thượng, trên chiến trường nhân ma có vô số Chiến Sĩ bình thường dùng máu và sinh mạng yên lặng hy sinh cho Chân Sách hoàng triều hòa bình.
- Lão sư, hình như người không thích Chiến Sĩ huyết mạch...
- Đương nhiên không thích!
Khuôn mặt La Đức lộ biểu tình căm hận, nói:
- Ngươi đi vào cao đẳng Chiến Tranh học viện, hãy chính mắt nhìn thái độ của Chiến Sĩ huyết mạch đối với Chiến Sĩ bình thường liền biết tại sao ta không thích bọn họ!
La Đức khẽ thở dài:
- Nếu ngươi cũng đi Hồng Lưu Chiến Bảo tìm thư giới thiệu thì chắc sẽ đến Chiến Tranh Chinh Phạt học viện. Đạt Khắc, hắn với thành tích gần xếp chót miễn cưỡng vào Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, khi đó ngươi nhớ trông nom hắn một chút.
- Ta sẽ.
- Hiệu trưởng đại nhân, người yêu cầu mua công cụ Chiến Sĩ đã đến.
Một Chiến Sĩ trung niên đẩy cửa vào, biểu tình sốt ruột nói huyên thuyên:
- Nhưng bên thương hội nói bởi vì vận chuyển nên cần tăng một phần chi phí, hiệu trưởng đại nhân cũng biết chi tiêu của chúng ta...
- Thêm một phần chi phí? Bọn họ điên sao?
La Đức đứng bật dậy, vội ngoái đầu nhìn Càn Kình, nói:
- Càn Kình, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện cần giải quyết...
- Thương hội đúng không?
Hai tay Càn Kình chống tay vịn đứng dậy, nói:
- Thật tình cờ, ta cũng có việc cần đi thương hội. Lão sư, chúng ta sẽ gặp tại thương hội.
La Đức nghi hoặc nhìn bóng lưng Càn Kình rời đi. Càn Kình cũng đi thương hội? Hắn đi thương hội làm cái gì? Thôi, giải quyết vấn đề trước mắt quan trọng hơn. Chi phí tăng một phần là quá nhiều, sẽ chậm trễ xây dựng phương tiện khác.
Hai chiếc xe ngựa xa hoa đậu trước cửa La gia đã biến mất, thay vào đó là xe ngựa của Lôi Địch. Hai con ngựa to khỏe cúi đầu ăn thức ăn trên xe.
- Nhanh như vậy?
Lôi Địch tràn đầy tò mò. Lôi Địch người thủ hộ thành thị đại nhân xử lý thi thể như thế nào? Trông lúc đó Lôi Địch tự tin như hoàn toàn không cần lo sẽ xảy ra chuyện gì, làm sao gã có thể giải quyết mau như vậy?
- Nhanh? Ta cũng rất ngạc nhiên.
Lôi Địch ngồi trong đại sảnh uống trà, nói:
- Tiểu tử này nhìn ta xử lý thi thể một lần liền học y như đúc, quen tay như đã làm trăm ngàn lần. Ta hỏi bọn họ không lẽ không phải là lần đầu? Hắn lại nói đó là lần đầu tiên. Rất có thiên phú về xử lý thi thể.
Thiết Khắc nở nụ cười hiếm có, nhưng khuôn mặt đẹp trai đến nỗi nữ nhân phải mặc cảm phối hợp nụ cười đắc ý vì xử lý xác chết hoàn mỹ tăng cảm giác đẹp âm nhu. Càn Kình đánh rùng mình. Quá yêu nghiệt, nếu Thiết Khắc giả nữ chắc sẽ làm một đám nam nhân ngất ngây. Làm nam nhân đến mức này nữ nhân nào dám gả cho Thiết Khắc cần rất nhiều can đảm.
Đứng bên cạnh nam nhân còn hoàn mỹ hơn mình cần can đảm cỡ nào?
- Tiểu tử này đúng là có thiên phú sát thủ.
Lôi Địch uống hớp trà, nói:
- Lúc ra cửa thành còn mời Trương Mộc Bạch lên xe. Trương Mộc Bạch mới vào xe ngựa hắn liền giết người, diệt khẩu.
- Ngươi giết Trương Mộc Bạch?
Càn Kình trừng Thiết Khắc, gã quá to gan, mang tướng quân thủ thành đi trước mắt nhiều quân thủ thành?
- Không sao.
Lôi Địch khoát tay nói:
- Trương Mộc Bạch và nhi tử của Lý Quân Thổ là sui gia, chưa chắc hắn không tham gia vào chuyện này, làm vậy càng an toàn. Còn lỡ như quân thủ thành đến tìm chúng ta đòi người thì chỉ cần nói đến ngoài thành tướng quân bỗng tự rời đi là được. Sẽ có người tìm ta đòi người sao?