Càn Kình nghe Lý Đức Ước Khắc nói thì cười trừ, xem ra hai vị thủ lĩnh của hai thế lực thảm rồi đây.
Lôi Quang Nhật Nguyệt, Tư Đạt Khắc nhìn Càn Kình đi ngang qua mình, nhìn mặt hắn cười tủm tỉm, cảm thấy ngọn lửa trong lòng tìm được mục tiêu, không sai!
Tư Đạt Khắc nghĩ đến cảnh gã sắp ôm được tiểu mỹ nữ La Thanh Thanh thì Càn Kình xuất hiện phá hỏng, ngọn lửa sôi trào trong ngực.
Lôi Quang Nhật Nguyệt nhớ đến nhi tử Lôi Uy của mình còn đang nằm trên giường rên rỉ, không làm được chuyện gì thì càng nổi điên.
Càn Kình không rảnh cảm giác hai cường giả tức giận, trong đầu hắn toàn là chuyện chế tạo huyết châu, rèn luyện ra một hồn binh.
- Chắc phải luyện tập nhiều hơn, tranh thủ tăng một chút xác suất thành công cũng tốt.
Càn Kình ngồi trên xe ngựa, không ngừng suy nghĩ chuyện sau khi trở về, trước tiên quen thuộc trong Vô Tận thế giới. Dù là rèn hồn binh hay chế tạo máu, và minh văn trên huyết châu, Càn Kình không nắm chắc cái nào, hoặc nên nói mỗi thứ đều chỉ tự tin khoảng hai phần.
Mộc Quy Vô Tâm ngồi trên xe ngựa hỏi ra nghi vấn luôn giấu trong lòng:
- Ta nói này, Lôi Địch. Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?
Mắt Lôi Địch nhìn chằm chằm Càn Kình không rời một giây, sợ hắn bỗng nhiên biến mất. Đấu khí trong người Lôi Địch đạt đến trạng thái cảnh giác nhất, lúc này nếu ai dám tập kích Càn Kình là Thiên Lô kiếm sẽ băm nát đối thủ, không chừa một mẩu xương.
Càn Kình an toàn quay về phòng, yên lặng đi vào phòng của mình, đóng kín cửa rồi vào Vô Tận thế giới chuẩn bị khâu cuối cùng để rèn tạo hồn binh.
Đây không chỉ vì Lôi Địch còn vì bản thân Càn Kình. Nếu sau này Càn Kình có cơ hội nhập thánh, thêm một phần kinh nghiệm thì sẽ thêm một phần khả năng thành công chế tạo hồn binh.
Lôi Địch vác Thiên Lô kiếm kéo giường tới cửa phòng Càn Kình, ăn uống ngủ nghỉ tại chỗ.
Ba ngày trôi qua, người của Lôi gia rốt cuộc đưa tới thời gian quyết đấu. Càn Kình ra khỏi phòng với vẻ mặt hớn hở, nghe đáp án một tháng sau sẽ quyết đấu.
Một tháng? Càn Kình ngẫm nghĩ, chắc Lý Đức Ước Khắc và Lôi gia đã đạt thành hiệp nghị gì đó, phải kéo đến một tháng sau thì hiệp ước đó mới thực hiện. Lôi Nguyệt Nguyệt qua đó mới lấy được Tinh Thần Trùng Kích Dược Thủy. Xem tình hình thì lần này Lôi gia vì bình dược thuy mà tổn thất khá nhiều.
So với vẻ mặt Càn Kình hớn hở, ba ngày qua Lôi Địch rất tiều tụy, thái dương thêm tóc bạc.
- Tiểu tử, có thể bắt đầu chưa?
Càn Kình lên tinh thần, nhỏ giọng nói:
- Ta thử xem. Chuẩn bị cho ta một cái sân không ai quấy rầy, than đá đủ đốt hỏa lò một tháng, một trăm đả thiết chuy không cùng hình dạng, phải đầy đủ, nhất định phải đầy đủ! Còn nữa...
Buổi chiều, Càn Kình đi vào sân bày đầy công cụ rèn. Bên trong trừ công cụ chế tạo thần bí dược tề, gần ngàn thanh đao điêu khắc minh văn Lôi Địch chuẩn bị, Thiết Khắc, Phần Đồ Cuồng Ca, Đoạn Phong Bất Nhị ra thì không có gì khác.
Minh văn! Càn Kình cầm một thanh đao lên, cẩn thận điêu khắc một ma pháp trận trên một khối kim loại, nhanh chóng hoàn thành.
- Cảm giác tạm được.
Càn Kình lấy ra kim loại thép điêu khắc minh văn mà Lôi Địch tốn tiền mua về trước khi rời khỏi Áo Khắc Lan đút vào hỏa lò.
Ngày hôm sau, Càn Kình kẹt khối kim loại bị đốt đỏ hoàn toàn, hấp thu nhiều hỏa lực, giơ búa lên nặng nề đập xuống toát ra một chuỗi hỏa hoa chói mắt, như ma pháp huyễn lệ tứ tán theo nhịp búa gõ. Lôi Địch cảm giác nhịp đập trái tim nhảy theo nhịp búa.
Năm ngày qua đi, trừ ăn cơm và ngủ ra Càn Kình không ngừng chế tạo vỏ huyết châu. Có hai lần điêu khắc minh văn đã nổ tung, nếu không phải Càn Kình nhanh tay vứt đi chắc mặt sẽ thành cục than. Cuối cùng Càn Kình cũng điêu khắc ra minh văn cần thiết cho huyết châu.
Trong một ngày, với cái giá tạc nổ bốn lần, rốt cuộc cũng tạo ra Huyết Dịch Của Viêm Ma. Lôi Địch đứng bên cạnh xem cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài. Cái này mà chế tạo hồn binh gì? Đang liều mạng thì có!
Làm Lôi Địch khó hiểu nhất là vẻ mặt của Càn Kình, thật chăm chú! Không, phải nói là chìm đắm ở trong đó, dường như tìm được niềm vui tràn đầy.
Vui sướng! Chính Càn Kình cũng không ngờ tìm được niềm vui trong tình huống như vậy. Dù là loại dược tề nay minh văn đều cần sức khống chế kinh người, còn cần các loại kỹ xảo xây dựng, không chỉ thử thách kỹ năng chuyên nghiệm mà cũng dễ huấn luyện đấu khí.
Từng khối kim loại hiếm hoi bị Lôi Địch lấy ra khỏi đấu giới, rồi từng khối bỏ vào hỏa lò. Lôi Địch cảm giác như trái tim vứt vào trong hỏa lò.
Mặt Càn Kình cực kỳ trầm trọng. Đây là bước mấu chốt cuối cùng, tuyệt đối không thể có sai lầm. Dù là minh văn hay máu đều là vật cần dùng trong quá trình chế tạo, hư hỏng thì làm lại từ đầu.
Tài liệu chính của hồn binh chỉ có một phần, ra sai lầm là thật sự toi đời. Không biết Lôi Địch có còn can đảm tốn thời gian gom đủ tài liệu như thế nữa không.
Ngọn lửa đốt cháy kim loại trọn hai ngày. Càn Kình và Lôi Địch luân lưu làm việc trong hai ngày này, kéo ống bễ, cố gắng đốt lửa cháy mạnh nhất.
Nhìn kim loại sắp bị đốt ra hỏa hoa, Càn Kình hít sâu một hơi, dùng Đả Thiết Hô Hấp Pháp hít dòng khí lửa vào người, dọc theo cánh tay truyền tới búa kim loại, thăng phong thập bát chuy ở trên không trung vạch một đường cong khó tả rồi va chạm kim loại phát ra tiếng nổ như sấm.
Hôm trước giã kim loại thì sẽ bắn ra vô số hỏa hoa, hôm nay rèn tạo không có hỏa hoa gì. Khi búa kim loại đập xuống, Càn Kình cảm giác cây búa trong tay sinh ra lực hút, nó tụ tập tất cả hỏa hoa vốn nên văng ra rồi lại đập vào kim loại.
Lôi Địch nhìn trợn mắt há hốc mồm. Đây là kỹ xảo rèn gì vậy? Giã mạnh như vậy mà không có chút hỏa hoa nào bắn ra khỏi kim loại.
Búa thứ nhất, thành công! Càn Kình thầm reo trong lòng, không dám thả lỏng tinh thần. Một búa lại một búa rồi một búa. Khi Càn Kình giã đến một trăm cái thì búa to bỗng vỡ, nó không thể chịu nổi trùng kích, không cách nào tiếp tục tụ tập những hỏa hòa vốn nên bay ra.
- Đổi búa!
Càn Kình nhận lấy cái búa to thứ hai Lôi Địch đưa ra. Khi Càn Kình lại vung búa lên mới biết cây đả thiết chuy trong tay Bố Lai Khắc đại thúc là công cụ tốt hiếm có đến cỡ nào. Dù có giã cỡ nào, dù đập vào kim loại gì, Càn Kình chưa từng thấy đả thiết chuy kia có vấn đề gì.
Không lẽ thứ đó là thần khí sao? Càn Kình lấy lại tình thần, tập trung rèn kim loại trước mắt.
Rèn tạo ra ngoại hình ban đầu, mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ ra Càn Kình rèn khối kim loại mà Lôi Địch đưa. Trước kia khi rèn phải thật lâu thật lâu Càn Kình mới đổ mồ hôi, bây giờ giã một cái là hắn sẽ đổ mồ hôi như tắm.
Đây là tiêu hao tâm lực, khống chế đấu khí, chọn góc độ không thể ra một chút sai lầm.
Búa to, búa vừa, búa nhỏ, cây búa khác nhau giã vào vị trí vũ khí khác nhau.
Mười tám ngày, Càn Kình cầm kẹp gắp từng chút một kéo Tranh Thiên kiếm ra. Lôi Địch siết chặt Thiên Lô kiếm đến lõm vào, giọt máu nóng nhỏ vào Tranh Thiên kiếm phát ra tiếng xèo xèo chói tai toát lên khói trắng.