Sất Trá Phong Vân

Chương 361: Nhân danh nhiệm vụ Ma Chú Sư dũng mãnh nhất (hạ)



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt dùng hết mười sáu canh giờ. Càn Kình mang theo nỗi tiếc nuối không thể từ Dược sư trở thành Dược Tề Đại Sư ra khỏi Vô Tận thế giới.

Càn Kình không trở thành Dược Tề Đại Sư nhưng có cơ hội làm Ma Chú Sư, kinh nghiệm đúc hồn binh cũng càng ngày càng nhiều. Càn Kình vừa lòng duỗi lưng, ném mũ ma pháp vào đấu giới, bước nhanh ra khỏi phòng. Càn Kình đón mặt trời mới mọc từ phái chân trời, hít sâu một hơi.

Chiến Tranh cao đẳng học viện, Chinh Phạt Chiến Tranh học viện tại Vĩnh Lưu thành.

Càn Kình ở Áo Khắc Lan không biết bao nhiêu lần nghe danh tiếng của danh giáo này.

Hôm nay Càn Kình thật sự đứng trước cửa Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, cầm thư giới thiệu của Hồng Lưu Chiến Bảo, hắn phát hiện trong lòng có chút kích động và hưng phấn.

Bên kia cánh cửa là tường đoán khách khổng lồ, mặt trên không có câu để lại của viện trưởng đầu tiên khai sáng học viện giống sơ cấp Chiến Sĩ và Ma Pháp học viện mà là bức tranh.

Một bức tranh to lớn liên quan chiến tranh. Hai phe gồm nhân loại Chân Sách hoàng triều và ma tộc vương triều Lộ Tây Pháp. Chiến trường nhân ma đang xảy ra cuộc chiến sinh tử khốc liệt.

Càn Kình nhìn chằm chằm bức tranh trước mắt, bên tai như nghe thấy tiếng chém giết, đao kiếm va nhau, ma pháp gầm rống, sinh mệnh thét gào từ chiến trường nhân ma.

- A! Thật lợi hại!

Càn Kình tỉnh lại khỏi bức tranh, liên tục lắc đầu khen rằng:

- Chỉ là một bức tranh mà ta như nghe tiếng sát phạt từ chiến trường nhân ma, ngửi mùi máu tanh, như thật sự ở trong chiến trường nhân ma.

Phần Đồ Cuồng Ca nhẹ gật đầu, nói:

- Ta nghe nói người sáng lập Chinh Phạt Chiến Tranh học viện vì khiến đệ tử Chiến Sĩ nhập học càng hiểu sự tàn khốc của chiến trường nhân ma, hiểu tại sao mình tham gia vào Chiến Tranh cao đẳng học viện nên đặc biệt mời họa sĩ vĩ đại nhất lúc bấy giờ tạo ra bức tranh này.

Càn Kình nhẹ gật đầu. Chiến Sĩ thật sự phải trải qua chém giết mới tạo nên. Đối với những đệ tử Chiến Sĩ không trải qua chiến tranh rồi lại có thiên phú rất khá, từ sơ cấp Chiến Sĩ và Ma Pháp học viện thuận lợi thăng lên Chiến Tranh cao đẳng học viện thì bức tranh này là lão sư thứ nhất của bọn họ.

- Hình như... Chúng ta đã đến muộn.

Bích Lạc vẫn mặc trường bào ma pháp màu đen rộng thùng thình cũ kỹ, đội mũ ma pháp đen rụt rè nhỏ giọng nói:

- Có phải nên vào học viện tìm lão sư báo danh không...

Càn Kình cười nói:

- Cũng phải, chúng ta tìm lão sư báo danh đi.

- Chờ chút, các ngươi đợi chút.

Trong phòng khách trước cửa Chinh Phạt Chiến Tranh học viện có hai Chiến Sĩ trẻ tuổi mặc trang phục Chiến Sĩ sải bước chạy tới trước mặt năm người, hỏi:

- Chỗ này là Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, lệnh bài thân phận của các ngươi đâu?

lệnh bài thân phận? Càn Kình cười cười. Chưa nhập học thì lấy đâu ra lệnh bài thân phận?

- Xin lỗi.

Bích Lạc cúi thấp người chín mươi độ, mũ ma pháp không ngừng lắc lư, lấy một lá thư thông báo tuyển nhận từ trường bào rộng.

Bích Lạc nhỏ giọng nói:

- Chúng ta là học sinh mới đợt này, bởi vì có một số chuyện chậm trễ nên bây giờ mới đến báo danh.

- Chậm trễ?

Hai Chiến Sĩ thủ vệ nhìn nhau, lộ nụ cười bất mãn:

- Nơi này là Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, không đến báo danh đúng thời gian là tự động đánh mất tư cách, ngươi...

Chiến Sĩ nhận lấy lá thư thông báo tuyển nhận của Bích Lạc, nhìn lướt qua, biểu tình kiêu ngạo đông lại.

Chiến Sĩ khác nghi hoặc nhìn đồng bạn của mình. Làm sao vậy? Năm đệ tử đến báo danh muộn nên dạy cho một bài học để bọn họ biết Chinh Phạt Chiến Tranh học viện... Bích Lạc!

Bích Lạc!

Hai Chiến Sĩ trợn to muốn lồi mắt, ngơ ngác nhìn tên đệ tử trên lá thư thông báo tuyển nhận mới tinh.

Ma pháp hệ: Bích Lạc.

Bích Lạc!

Hai Chiến Sĩ cảm giác trong cổ như có cục sắt, cứng ngắc chậm rãi xoay đầu đối diện nhau, thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Bích Lạc! Đồn rằng hiệu trưởng đại nhân nghe nói Bích Lạc yêu cầu gia nhập Chinh Phạt Chiến Tranh học viện thì hưng phấn mất ngủ ba ngày.

Từ ngày khai giảng thì hiệu trưởng đại nhân đã trong trạng thái hưng phấn, vẻ mặt từ ban đầu mong chờ đến mấy ngày nay chù ụ. Nếu ai làm chuyện gì sai bị nàng gặp phải là sẽ bị răn dạy, xử phạt ngay.

Tất cả nguyên nhân là vì Ma Pháp Sư thiên tài Bích Lạc nghe đồn sẽ tiến tu trong Chinh Phạt Chiến Tranh học viện! Từ sau khi khai giảng Bích Lạc vẫn không báo danh trong Chinh Phạt Chiến Tranh học viện khiến tâm tình của hiệu trưởng đại nhân ngày càng nóng nảy.

Mấy ngày nay dù là ma pháp hệ hay Chiến Sĩ hệ, Chiến Sĩ bình thường hoặc Chiến Sĩ huyết mạch, mỗi sáng sớm thức dậy làm chuyện thứ nhất là cầu nguyện Bích Lạc vẫn không xuất hiện hãy mau chóng đến báo danh, nếu không thì khó đoán mọi người có sống nổi hết học kỳ này không.

Bích Lạc! Là Bích Lạc đó!

Hai Chiến Sĩ ngơ ngác nhìn Bích Lạc cúi đầu, không thể tin vào mắt mình nàng là Ma Pháp Sư thiên tài trong lời đồn.

- Ta, đánh mất tư cách rồi sao?

Trong giọng nói của Bích Lạc tỏ rõ thất vọng, lấy về thư tuyển nhận, chậm rãi xoay người dường như muốn rời đi.

Hai Chiến Sĩ không không còn trong trạng thái trúng ma pháp hóa thạch, đánh rùng mình, bay vọt lên vòng qua trước mặt Bích Lạc, giơ hai tay chặn đường. Tốc độ của hai Chiến Sĩ nhanh đến nỗi Càn Kình phải tặc lưỡi, nghi ngờ phải chăng h5e học loại tốc độ di chuyển nhanh như vạn ảnh.

Hai Chiến Sĩ đồng thanh kêu lên:

- Nàng không thể đi!

Hai Chiến Sĩ thầm nhủ nếu ngươi mà đi, bị hiệu trưởng đại nhân biết chuyện này, biết ngươi đi là vì một câu nói của chúng ta thì sẽ bị hiệu trưởng đại nhân lột da, mà lột da là còn nhẹ.

Bích Lạc ngẩn ra:

- Không thể đi?

Bích Lạc không hề muốn rời đi, chẳng qua thất vọng đau lòng quá, hốc mắt ướt át nên muốn xoay người lau khóe mắt. Còn đi thì có Càn Kình ở, cho dù thư tuyển nhận có quá thời hạn thì hắn sẽ có cách tham gia Chinh Phạt Chiến Tranh học viện.

Hai Chiến Sĩ nghe Bích Lạc hỏi ngược lại thì tim rớt cái bịch, thật sự sợ thiên tài ma pháp trong lời đồn cứng rắn đòi đi, lúc đó ngăn cản thì sợ làm tổn thương nàng, mà cản thì... sợ hiệu trưởng đại nhân biết...

- Không quá hạn, không quá han. Chúng ta đùa thôi.

Hai Chiến Sĩ liên tục xua tay, lo lắng muốn nhìn khuôn mặt Bích Lạc dưới mũ ma pháp có biểu tình gì, nhưng không thể thấy được.

Không lẽ mặt của nàng rất xấu? Hai Chiến Sĩ liếc nhau, không dám hỏi ra tiếng.

- Vậy chúng ta có thể đi được chưa?

Càn Kình giương mắt nhìn con đường sau cửa trường:

- Không biết có phải bên đó đi thông nơi báo danh không?

Hai Chiến Sĩ nghe Càn Kình hỏi thì cùng nhíu mày lộ vẻ mặt bất mãn, hắn chỉ là một đệ tử Chiến Sĩ nho nhỏ đến báo danh trễ.

Bích Lạc xoay người di hướng Càn Kình, cái mũ lắc lư, nàng tìm kiếm con đường để đi.

Hai Chiến Sĩ thấy phản ứng của Bích Lạc thì tâm tình căng thẳng bình tĩnh lại, không rảnh nổi giận với Càn Kình.

Hai Chiến Sĩ vội chạy tới trước mặt Bích Lạc, đồng thanh kêu lên:

- Báo danh phải không? Đi bên này, ta mang các ngươi đi.

Càn Kình cảm ơn. Hai Chiến Sĩ làm ngơ như không nghe thấy, phớt lờ bốn người Càn Kình, Phần Đồ Cuồng Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.